Sunday, February 27, 2011

TƯỜNG THUẬT VÀ CẢM TẠ VỀ BUỔI HỌP MẶT KỶ NIỆM 50 NĂM THÀNH HÔN

TƯỜNG THUẬT VÀ CẢM TẠ
VỀ BUỔI HỌP MẶT KỶ NIỆM 50 NĂM THÀNH HÔN
CỦA DƯƠNG VĂN CHUNG VÀ NGUYỄN NGỌC PHẤN

Người ta thường phân ra nhiều hạng tuổi như tuổi thơ, tuổi thiếu niên, tuổi dậy thì, tuổi thanh niên, tuổi trung niên, tuổi già …v.v. Tuổi dậy thì là tuổi cơ thể phát triển, bắt đầu nghĩ đến tình yêu, còn tuổi thanh niên là tuổi biết yêu và có thể yêu say đắm. Tôi tự hỏi có phải chăng hai hạng tuổi đó là tuổi dại?

Ai cũng biết lập gia đình là ràng buộc. Có người còn bi quan cho rằng con là nợ, vợ là oan gia, chồng là nghiệp báo. Biết như vậy, nghe như vậy mà hầu hết mọi người vẫn vướng vào tình yêu, đều lập gia đình, có phải là dại hay không? Tình yêu đã che mắt, bịt tai mọi người?

Theo điển tích, Nguyệt Lão dùng sợi xích thằng, tức là sợi dây đỏ (xích là màu đỏ. thằng là sợi dây) để buộc cho trai gái dính chung nhau thành vợ chồng. Cũng có chuyện tích Ông Trương Gia Trinh có năm người con gái, ông muốn gả một người cho Đặng Nguyên Chấn, nhưng không biết chọn cô nào. Ông Trinh bảo năm cô ngồi ẩn sau tấm màn và buộc vào tay mỗi cô một sợi chỉ tơ, năm màu khác nhau. Đặng Nguyên Chấn đứ ng bên ngoài, chọn sợi dây màu hồng, tức là dây tơ hồng, cưới được cô gái xinh đẹp nhứt. Phải chăng việc hôn nhân là do tiền định?

Cũng có người nói hôn nhân là do cái nghiệp truyền giống, tự nhiên thúc đẩy trai gái thương yêu nhau để tạo ra lớp người sau. Nhưng tại sao lại chọn người này, không chọn người khác để lập gia đình, người ta lại đi lòng vòng trở về với thuyết định mệnh của Nho giáo hay thuyết nhân quả luân hồi của Phật giáo cho rằng vợ chồng là có duyên nghiệp với nhau..

Đó là chuyện xưa tích cũ và triết lý cao siêu về hôn nhân mà mình không có đủ khả năng để lạm bàn. Bây giờ tôi xin trở về với chuyện cụ thể của chúng tôi.

Chúng tôi thành hôn năm 1959, thời tuổi dại, tính đến năm 2009 được 50 năm. Ba đứa con cùng dâu rể chúng tôi, uống nước nhớ nguồn, đã tổ chức một bữa cơm tại nhà hàng Phước Lộc Thọ ở Sydney-Úc Đại Lợi, để kỷ niệm 50 năm ngày thành hôn của chúng tôi, với sự tham dự đông đảo bạn bè cũ mới và đặc biệt có sự tham dự của Thầy Trần Thiện Hiếu, cựu Giáo sư Trường Trung học Thủ Khoa Nghĩa Châu Đốc, các bạn Thất sơn Châu Đốc là anh Lâm Võ Huỳnh, Cô Đặng Thị Tùng (con của Ông Đặng Văn Thuận, Thầy cũ của tôi), anh Trần Ngọc Liễu, Chị Liên (cháu Thầy Thái Văn Thân và Bà Đốc Nguyễn Thị Mót, đều là thầy cũ của tôi).

Theo tục lệ của người phương tây, lễ kỷ niệm ngày thành hôn mỗi năm có tên khác nhau, như: năm thứ nhất Lễ Giấy, năm thứ 2 Lễ Vải…, năm thứ 25 Lễ Bạc…, năm thứ 30 Lễ Ngọc Trai, năm thứ 35 Lễ Cẩm Thạch, năm thứ 40 Lễ Hồng Ngọc, năm thứ 45 Lễ Bích Ngọc, năm thứ 50 Lễ Vàng, năm thứ 55 Lễ San Hô, năm thứ 60 Lễ Kim Cưong…

Thầy Trần Thiện Hiếu và anh Trần Ngọc Liễu mỗi vị có một bài thơ chúc mừng. Anh Lâm Võ Huỳnh, có cô Tùng bên cạnh, ca tặng chúng tôi, ca sĩ tuy đã già nhưng hơi còn dài, giọng trầm ấm, gợi cảm.

Bạn bè rất vui, luân phiên nhau lên chúc mừng và tặng quà cho chúng tôi.



Tôi ví mình như một lực sĩ chạy bộ, vừa về đến mức 50 năm, trải qua một con đường trường đầy cát bụi. Có con đường nào không có chỗ gập ghềnh, có sông biển nào không có chút sóng gợn lăn tăn, có vợ chồng nào không bao giờ có ý kiến bất đồng. Sự cảm thông và tha thứ mới là điều đáng nói, chớ có ai giỏi gì hơn ai.

Tôi cảm ơn Thầy Trần Thiện Hiếu, bè bạn đã đến chung vui và chúc mừng, cảm ơn các con, dâu rể và các cháu nội ngoại đã hiếu thảo tưởng nghĩ đến chúng tôi mà tổ chức bữa họp mặt vui vẻ cũng như giữ cho đại gia đình được trên thuận dưới hoà, hạnh phúc, các cháu ngoan hiền, chăm chỉ học hành. Tôi cảm ơn các sui gia đã sanh dưỡng, giác dục dâu rể biết hòa nhập vào nếp sống gia đình chúng tôi. Sau cùng, tôi cảm ơn nhà tôi đã cùng tôi năm mươi năm qua chia sẻ vui buồn, cùng nhau gầy dựng được một đại gia đình hạnh phúc, khởi đầu chỉ có hai người, bây giờ đã có ba con có hiếu, hai dâu hiền, một rể thảo, năm cháu nội, hai cháu ngoại rất ngoan, vị chi là mười lăm người, lời gấp năm bảy lần. Nhớ mới ngày nào hai đứa lễ gia tiên, lễ cha mẹ, họ hàng, giở mâm trầu, bây giờ đã đầu bạc răng long, một ngày gần đây sẽ lên chức ông cố bà cố. Cuộc đời sao nhanh quá là nhanh!

Tôi không quên cảm ơn hai em Đoàn Đông, Lộc Tưởng đã giới thiệu hình ảnh ngày vui của chúng tôi trên trang nhà Thatsonchaudoc và các bè bạn khắp nơi đã gởi lời chúc mừng trong một thâm tình nồng ấm.

Khiêm Cung Dương Văn Chung


*************************
Trích một số thiệp chúc mừng:

Năm chục xuân trường đượm lửa hương
Khối tình Chung Phấn ngát mười phương
Mệnh trời Châu Đốc sinh nhân kiệt
Hậu duệ Dương quân rạng tổ đường

Trần Thiện Hiếu
Sydney NSW
Ngày 19/09/2009


50 năm khói lửa
50 năm mặn nồng
Mong còn nhiều năm nữa
Để Anh chị…vui chung

Thương chúc Anh Chị
Hạnh phúc mãi mãi

Thanh Tùng
Lâm Võ Huỳnh
Montreal Canada
10.2009

Năm mươi năm ngày cưới trôi qua
Ân nghĩa phu thê vẫn mặn mà
Con hiếu mến thương tình bố mẹ
Cháu ngoan trân trọng nghĩa ông bà
Tổ chức tiệc tùng vui kỷ niệm
Vinh danh công đức của mẹ cha
Hạnh phúc trên đời ai sánh kịp
Đá vàng gắn bó mãi thiết tha.

Liên Liễu
Sydney NSW

… Em rất cảm động khi đọc tấm thiệp mời của các cháu, em nghĩ Anh Chị đã giáo dục các con hay quá, cộng với tấm lòng sẵn có của các cháu, em nghĩ Anh Chị đã tạo thành một đại gia đình ở xứ lạ quê người thật dễ thương.

Một nghìn lời chúc mừng Anh Chị cũng chưa đủ. Em xin gởi tấm lòng thành đến Anh Chị và gởi lời khen ngợi đến các cháu.

With all my love.

No comments:

Post a Comment