Sunday, February 27, 2011

TÔI BỎ HÚT THUỐC LÁ

TÔI BỎ HÚT THUỐC LÁ
Dương Văn Chung

Cuối năm 1965, tôi nhập ngũ và được huấn luyện tai trường Bộ Binh Thủ Đức. Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu hút thuốc lá. Để chiến trường bớt đổ máu, nơi thao trường tất cả khóa sinh đều tận lực luyện tập đổ mồ hôi. Chín tuần huấn nhục, gia đình không được viếng thăm, khóa sinh không được liên lạc với bên ngoài, phải sống gò ép như một nhà tu, ly gia cát ái, ăn cơm nhà bàn do nhà thầu cung cấp đổi bữa theo chu kỳ bò, gà, cá, heo. Chích thuốc T.A.B. để ngừa cảm mạo, phong đòn gánh…hai mũi đầu mấy thằng bạn bị run lập cập, mình cười, nói:
-Tụi bây dở quá, tao có sao đâu.
Khi chích mũi thứ ba thì mấy đứa nó tỉnh bơ, còn mình thì run như làm cử rét, chạy nhảy, múa may như thế nào cũng không hết run, cái lạnh từ trong lạnh ra, làm sao cho hết lạnh? Tới phiên mấy đứa nó chế nhạo mình.
Thuốc ngấm vào da thịt, con người khỏe mạnh, tập dợt quân sự, thể dục, diễn hành, dày dạn phong sương, nước da đen sạm, sung sức.
Là lính mới, bị phạt dã chiến liên hồi, không lý do gì cũng phạt, phạt để khóa sinh quen tuân hành, “thi hành trước khiếu nại sau”, nhưng có bị phạt oan, đố ai dám khiếu nại, khiếu nại thì bị phạt nặng hơn nữa. Mấy anh sĩ quan cán bộ “dê” hay bắt khóa sinh bị phạt dã chiến cầm miếng giấy chạy bao nhiêu vòng chung quanh trại, rồi chạy đến xin chữ ký của cô bán hàng xinh đẹp ở Câu lạc bộ Thanh Hoa. Cô bán hàng rất bận rộn, nhưng đã quen với cách chọc phá của mấy sĩ quan cán bộ nầy và thông cảm với khóa sinh bị phạt chạy có tính giờ, khi thấy khóa sinh chìa miếng giấy thì cô lẹ làng cầm viết ký tên. Trung đội của tôi do Thiếu úy Hoàng, là huấn luyện viên trường Đồng Đế đổi về làm trung đội trưởng, ông nầy là vua phạt dã chiến. Một màn phạt dã chiến nổi tiếng của ông ta gọi là “Vũ khúc leo đồi”, giữa cái nắng như thiêu như đốt bưổi trưa, bắt khóa sinh trùm “pong sô”, tức là áo mưa bằng “ni-lông”, đội nón sắt không có lớp nhựa cách nhiệt bên trong, súng “ga-răng” kẹp dọc bên hông, từ dưới chân đồi bò lên tới đỉnh, rồi từ đỉnh ôm súng lăn xuống chân đồi. Mấy anh chàng “có da có thịt” xỉu lia lịa.
Những buổi học trên bãi đất trống giữa đồng, trời nắng chang chang, đầu đội lớp nón nhựa hoặc những buổi đi địa hình hay đi di hành dã trại trong cơn mưa như thác đổ, dù có tôi luyện cách mấy, con người cũng cảm thấy mệt mỏi. Nửa giờ nghỉ giải lao, cùng với bạn đồng đội, lấy ba lô gối đầu, ngả lưng bên bụi rậm, móc gói thuốc Ruby Quân Tiếp Vụ màu xanh-có in hình anh lính chiến mặc quân phục tác chiến nhảy cao lên, súng cầm tay, sẵn sàng chiến đấu dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ-rút ra một điếu mời thằng bạn, rồi tự đốt cho mình một điếu, hít vào một cái, từ từ nhả ra những cụm khói trắng, tan dần, tan dần trong không gian. Thư dãn làm sao! Càng mệt tôi càng hút thuốc nhiều.

Sau chín tuần huấn nhục, một đêm nơi vũ đình trường rực rỡ pháo bông, cả khóa được gắn al-pha để chính thức công nhận là sinh viên, rồi được nghỉ phép hai ngày, đứa về với vợ, đứa du dương với bồ, khi hết phép, trở lại quân trường, đi diễn hành”xà lai, xà lai”, không so hàng ngang, chẳng nhìn hàng dọc, hàng ngũ xệu xạo. Lại bị phạt dã chiến tập thể..

Từ đó về sau, mỗi cuối tuần nhà tôi dẫn hai đứa con trai, đứa bốn tuổi đứa hai tuổi, lên quân trường thăm tôi, đem theo nhiều kẹo. Nhà tôi nói:
-Ăn kẹo đi anh. Đừng hút thuốc nữa.
Tôi ăn kẹo xong thì thấy chua miệng. Chua miệng thì hút thuốc. Hút thuốc hôi miệng, lại ăn kẹo. Càng ăn kẹo nhiều thì càng hút thuốc nhiều hơn. Nhựa thuốc đóng vàng ngón trỏ và ngón giữa bàn tay mặt. Từ hút chơi trở thành hút thiệt, rồi đến hút ghiền, thiếu thuốc không chịu nổi.

Người ghiền thuốc lập luận theo kẻ đam mê, cho rằng hút thuốc làm hưng phấn, viết một văn thư, suy nghĩ mãi mà viết không ra câu, hút một điếu thuốc vào thì ý tứ phát ra ào ào. Cũng giống như một người ghiền rượu thường nói những câu:
-Vô tửu bất thành lễ (Không có rượu là không thành lễ),
-Nam vô tửu như kỳ vô phong (Đàn ông con trai không uống rượu giống như cờ không có gió),
Và khi uống thì phải uống cho thật nhiều:
-Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (Rượu gặp bạn tri kỷ thì ngàn chén còn ít)…
Tôi có anh bạn thân khi có rượu vào thì vui lắm, anh đưa bàn tay lên chận ngang môi, phía trên miệng và nói:
-Tôi hứa từ đây trở lên không uống rượu nữa.
Anh chừa cái miệng ra để tiếp tục uống rượu.

Xin kể thêm một chuyện vui có thật về một anh chàng “nhậu xỉn”. Anh lạng quạng đạp xe tới con đường hẹp, dừng lại bên lề đối diện căn nhà tôi ở, xuống xe “tiểu đường” một cách tự nhiên, xong rồi leo lên xe đạp tiếp, nhưng mà đạp không đi, chiếc xe cứ lủi vô bờ lề, mắt anh đờ đẫn, miệng anh lẩm bẩm:
-Không có con đường nào khác hơn!
Mấy anh nhậu rất thảo ăn, người ta nói:
Có thằng chồng say trong chai ngoài bội(?),
Ngó vô nhà như hội tầm dương
Người ta cũng ngạo mấy người hút thuốc phiện:
Có thằng chồng ghiền như ông tiên nho nhỏ,
Ngó vô nhà đèn đỏ như sao.
Bây giờ thì những “nàng tiên nâu”, đã chìm vào dĩ vãng, chỉ còn “chích choác” và “phê” với nàng tiên trắng mà thôi. Ghiền thuốc lá như tôi là chuyện nhỏ, hút chút chút cũng đủ nám phổi rồi.

Năm 1973, một lần tôi cảm ho, bác sĩ khuyên bớt hút thuốc. Tôi nghỉ bớt làm gì cho mất công, thôi thì bỏ hút luôn cho gọn, dù bạn bè có rủ rê hay mời mọc cách mấy, tôi cũng không hút lại điếu nào. Nhờ đó mà trong thời gian nằm trong ‘trại cải tạo” tôi khỏi bị cơn ghiền thuốc lá hành hạ như một số bạn khác. Một anh lâu ngày không có thuốc lá để hút, được một người bạn cho mượn cái điếu cầy và cho một liều thuốc lào, anh đốt điếu lên, rít một hơi dài rồi ngả lăn ra đất, mặt xanh dờn, mắt lim dim, không phải anh xỉu mà anh đang “phê” đó.

Bỏ hút thuốc được mấy năm khỏi tốn tiền, ăn ngon ngủ yên, bà xã không than phiền miệng hôi thuốc lá, hạnh phúc lắm rồi. Nhưng không, khói thuốc lá vẫn còn quyện theo tôi. Sau khi ở trại “cải tạo” về, tôi đi làm rẫy một thời gian thì một người quen kêu tôi vào làm kế toán cho Công ty Sanyo, lúc đó chưa quốc doanh. Đi giao thiệp với ngân hàng và cơ quan tài chánh, vật giá… phải “ngoại giao bằng thuốc lá”. Tôi mua một gói thuốc lá ngoại quốc để sẵn trong túi, đến nói chuyện với nhân viên ngân hàng vài câu thì móc gói thuốc ra, xé bao lấy một điếu mời anh, một điếu cho mình. Khi đi ra tôi “cố tình bỏ quên” gói thuốc lại trên bàn để anh nhân viên ngân hàng “không quên cất vào trong ngăn tủ”. Mối quan hệ thật là “hữu nghị, thắm thiết”. Đi làm việc nhiều nơi mà nơi nào cũng điếu anh điếu tôi như vậy thì làm sao không ghiền lại. Càng ngày tôi càng hút nhiều thêm, gần như hút bù cho thời gian mấy năm trước đây tôi không hút.

Mãi cho đến khi được đi định cư nước ngoài, tôi mới nghỉ làm kế toán cho Sanyo, không còn phải ngoại giao bằng thuốc lá. Tôi quyết định để lại quê hương cái nghiệp “phì phà” đã đeo đẳng tôi hàng chục năm qua, tôi bỏ thuốc ngay ngày đầu khi đặt chân lên đất nước định cư.

Nhưng đâu phải dễ dàng, cả năm sau ngày bỏ thuốc, tôi vẫn nằm mơ thấy mình đang cầm một điếu thuốc hút ngon lành. Thì ra tôi đã bỏ thuốc nhưng tiềm thức của tôi vẫn còn hút. Nghe mùi thuốc lá của một người đi đường hút, tôi nghe thơm và thèm thuốc lá. Người xưa đã nói chiến thắng địch quân thật khó, nhưng chiến thắng bản thân còn khó gấp bội phần. Các thứ thuốc để cai nghiện thuốc lá không có hiểu lực bằng sự quyết tâm và kiên trì, mình phải vật lộn với chính mình và nhứt định cuối cùng mình chiến thắng.

Sydney, 25/09/2008

No comments:

Post a Comment