Wednesday, March 2, 2011

Sống thì khó mà chết thì dễ...

Sống thì khó mà chết thì dễ... (1)
Mon, 08/02/2010 - 00:09 — songchi
Song Chi

Uploaded with ImageShack.us
Hình ảnh dân oan khiếu kiện tại 110 Cầu Giấy Hà Nội ngày 26.11.2007 Nguồn:tudovis.com
Nếu so sánh với một số quốc gia hiện đang xảy ra chiến tranh, hoặc xung đột dữ dội về sắc tộc, tôn giáo…thì Việt Nam là một quốc gia đang có hòa bình, đời sống khá là yên ổn. Từ bao lâu nay những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam từ trên xuống dưới cùng với toàn bộ hệ thống báo chí truyền thông quốc doanh luôn ra sức lập đi lập lại với người dân Việt Nam về những thành tựu chính trị xã hội và hạnh phúc to lớn mà họ đang được hưởng nhờ có sự lãnh đạo của Đảng và nhà nước. Chẳng hạn, Việt Nam là một nước yên bình, ổn định chính trị vào bậc nhất thế giới, ở Việt Nam làm gì có khủng bố, bạo loạn, gây rối, biểu tình đẫm máu…, ở Việt Nam cũng chẳng có những vụ ám sát các chính trị gia, những vụ từ chức của các ông tai to mặt lớn gây hoang mang cho người dân, những vụ sát nhân hàng loạt, Việt Nam thậm chí cũng không có cả tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm mà chỉ có những vụ vi phạm pháp luật (các bác ấy nói thế).
Thế nhưng tất cả những sự ổn định chính trị trên bề mặt có được từ sự cầm quyền độc đoán, hà khắc của một nhà nước độc tài đảng trị đó cũng không thể tạo ra một môi trường sống thực sự an toàn hạnh phúc cho người dân! Ngược lại, ở Việt Nam bây giờ đối với đa số người dân sống sao mà khó khăn, mệt mỏi còn chết thì dễ dàng, đơn giản đến thế!
SỐNG THÌ KHÓ…
NHÌN BÊN NGOÀI-NGƯỜI VIỆT SỐNG RẤT “SƯỚNG”
Người ngoại quốc đến Việt Nam, nhìn bên ngoài sẽ thấy người Việt sống có vẻ rất “sướng”, rất “hồn nhiên, thoải mái”.
Từ chuyện ăn nhậu. Từ thành thị đến nông thôn, từ Nam ra Bắc, bất cứ giờ nào trong ngày cũng thấy người tụm năm tụm ba ngồi trong quán café hay quán nhậu. Ở các thành phố lớn như Hà Nội hay Sài Gòn, quán ăn quán nhậu lớn nhỏ mọc lên khắp nơi từ trong hẻm ra tới ngoài đường, trên lề đường, bờ kè, trên lòng cầu và dưới chân cầu…; có những khu vực tập trung hàng dãy quán nhậu nhộn nhịp với số lượng khách hàng ngàn người mỗi đêm. Chỗ nào cũng có thể thấy người dân thoải mái ngồi ăn uống, xả rác ngay trên lề đường, người bán hàng thì cũng tự nhiên bán, tự nhiên rửa rau rửa chén ngay đó.
Không chỉ ăn uống và xả rác, nếu đôi khi đi trên đường nhìn thấy người nào đó đứng quay lưng vào bờ tường…tiểu bậy một phát cũng là chuyện không có gì lạ. (tất nhiên phải canh lúc không có… công an). Có vẻ như người Việt xem vĩa hè, đường phố cũng chẳng khác gì cái sân của mình hay cái nhà mình.
Nhìn người Việt chạy xe ngoài đường, nhất là ở các thành phố lớn đông xe cộ, cũng một cung cách hồn nhiên bất chấp luật lệ như thế. Nhiều người cứ rình không có công an là phóng vượt đèn đỏ hoặc lúc đèn đỏ phải dừng xe thì đậu kín hết cả chỗ quẹo phải, lấn cả qua nửa lòng đường, xe từ đường khác quẹo trái qua rất khó. Hoặc cứ đoạn nào đông, tắc đường là len lách cố nhích lên phía trước, leo lên lề mà đi, làm cho tắc càng tắc thêm…Mặc. Chả thấy ai phạt. Có đứa nào càu nhàu thì quát lại, cãi nhau ngay, sợ gì. Trong đời sống hàng ngày và trong quan hệ giữa con người với con người với nhau, người Việt cứ hồn nhiên xâm phạm vào lợi ích của người khác và vi phạm những luật lệ, luật pháp nếu không bị bắt quả tang. Cái này có nguyên nhân của nó, do cái sự “nhà dột từ nóc” mà ra. Các quan chức lớn nhỏ đua nhau tham nhũng, ngồi xổm lên luật pháp thì người dân làm theo cũng có gì là lạ.
Cái “sướng” của người Việt còn trong nhiều lĩnh vực khác rộng hơn nữa. Như lĩnh vực giáo dục. Có nước nào mà bằng cấp mua dễ dàng như ở Việt Nam, nhất là đối với các ông bà quan chức cần phải hợp thức hóa bằng cấp để có cơ sở đề bạt vào chức vụ này cái ghế kia. Thế là từ bằng B Anh văn cho đến bằng Cử nhân, Thạc sĩ, Tiến sĩ…đều có thể mua tuốt. Các ông bà làm quan bây giờ từ chức nhỏ tới chức to phần lớn đều có đủ loại bằng cấp rất kêu, mà chẳng biết có bao nhiêu phần trăm trong số những người đó là học thật, bằng thật?
Hay trong lĩnh vực kinh doanh. Có nước nào mà mở công ty làm ăn dễ như ở Việt Nam, chỉ cần đóng 500 ngàn đồng tiền Việt Nam (chưa đến 300 USD) là đã có cái giấy phép kinh doanh mở công ty, vay một số vốn bỏ vào ngân hàng gọi là vốn cố định, hoặc thế chấp cái nhà của mình. Thời buổi cả nước rộn rịp làm giàu, ai cũng mở công ty ai cũng có thể làm giám đốc, dù lắm khi cái công ty tên gọi là công ty kinh doanh địa ốc hoặc xây dựng hoặc kinh doanh quảng cáo đa chức năng với lời quảng cáo rất hùng hồn đó đặt ngay tại nhà ông giám đốc, chỉ cần có số điện thoại để giao dịch; hoặc chỉ là một căn phòng nhỏ xíu tận trên lầu năm lầu bảy của một chung cư hay nằm sâu trong một con hẻm, với một giám đốc và một, hai nhân viên. Khi ngành quảng cáo đang ăn nên làm ra ở Việt Nam, riêng trong lĩnh vực quảng cáo, tổ chức sự kiện…có hàng ngàn hàng vạn công ty lớn nhỏ đủ loại đã ra đời ở Việt Nam và cũng không ít công ty kiểu đó đã lặng lẽ sập tiệm không kèn không trống. Đến khi việc sản xuất phim truyện truyền hình nở rộ thì lại hàng ngàn hàng vạn công ty mở ra để nhận làm chương trình truyền hình, phim truyền hình cho các đài, và cũng lắm công ty phải ngậm ngùi đóng cửa vì …lỗ. (Ở đây cho thấy vai trò kiểm soát, điều tiết của nhà nước là rất quan trọng khi cấp giấy phép kinh doanh để ngăn ngừa sự cạnh tranh không lành mạnh làm nhiễu loạn thị trường và sự phá sản của hàng loạt công ty không có thực vốn, nhưng nhà nước Việt Nam thì chẳng quan tâm đến việc này.)
Nếu như trong lĩnh vực kinh doanh bây giờ ai cũng làm giám đốc được chỉ cần có chút vốn và rất nhiều… máu liều thì trong lĩnh vực văn hóa văn nghệ cũng một tình trạng bát nháo không kém. Ai cũng có thể làm ca sĩ, nhạc sĩ, ai cũng có thể là nhà thơ, nhà văn, diễn viên, và cả đạo diễn phim! Và giữa thời buổi tranh tối tranh sáng, vàng thau lẫn lộn, thật giả hay dở nhập nhèm, lại thêm sự khủng hoảng trầm trọng trong hệ thống lý luận, phê bình như hiện nay, thì điều dễ hiều là đối với số đông quần chúng họ chẳng biết đâu mà đánh giá, mà phân biệt. Nên ngay cả những giọng ca tệ nhất, những bài hát dở nhất, những tài năng kém cỏi nhất trong các lĩnh vực cũng có những người bị nhầm và cho đó là tuyệt vời là tài năng lớn; nếu khéo biết cách gây sự chú ý nhiều khi bằng cả những phát biểu gây sốc, những scandal ảnh nóng hay chuyện đời tư thì còn nổi như cồn, hơn cả những người có khả năng thật sự là chuyện không có gì hiếm.
Như vậy, xem ra sống ở Việt Nam trong cái giai đoạn này có vẻ dễ? Ngó vậy mà không phải vậy. Nghịch lý nằm ở chỗ là sống không tử tế thì dễ mà sống tử tế đàng hoàng thì lại rất khó!

Uploaded with ImageShack.us
Ngày 5.4.2010, trên 18 ngàn công nhân lao động thuộc ca 1, ca 2 và ca hành chính của Cty Pouchen (tại xã Hòa An, TP Biên Hòa, Đồng Nai) vẫn tiếp tục đình công sang ngày thứ ba. Nguồn: tienphong.vn
SỐNG TỬ TẾ, TRUNG THỰC, DŨNG CẢM VÔ CÙNG KHÓ
Nghĩ cũng lạ. Xã hội Việt Nam hiện nay dường như không học được bao nhiêu những cái hay từ các nước khác nhưng lại tập trung đầy đủ trong lòng nó những cái dở nhất tệ nhất của chủ nghĩa phong kiến, chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản cộng lại.
Một vài ví dụ về những cái dở cái tệ của chủ nghĩa phong kiến và văn hóa Khổng giáo còn sót lại:
Trong một xã hội Á Đông mà gốc rễ văn hóa là Khổng giáo, cái tôi của con người thường phải bị kìm nén xuống, cá nhân không được xem trọng, con người Việt Nam cho đến tận bây giờ vẫn sống vì gia đình, họ hàng cơ quan cho đến chòm xóm láng giềng, sống vì dư luận là chính. Một đời người chả mấy khi dám sống cho mình, theo ý mình.
Văn hóa Khổng giáo còn dạy con người ta không được cãi lệnh người trên, ở nhà thì vâng lời bố mẹ, đến trường thì vâng lời thầy cô và tin vào …sách giáo khoa, cấm có ý kiến phê bình, cấm có cãi, khi đi làm thì tuân lệnh ông xếp, xếp có sai trái cũng chẳng dám có ý kiến, lôi thôi xếp lại “đì” cho hay đuổi việc thì toi đời. Con người cả đời chả dám nói lên chính kiến của mình.
Một vài ví dụ về những cái dở cái tệ của chủ nghĩa tư bản thời mông muội, thời man rợ ở Việt Nam hiện nay:
Trải qua mấy cuộc chiến tranh khốc liệt liên tiếp và những tháng năm dài đói khổ đói sở thời bao cấp, đến khi có chính sách mở cửa về kinh tế, cả xã hội Việt Nam như người ốm lâu phải ăn trả bữa, đua nhau chạy theo đồng tiền, chạy theo giấc mơ làm giàu bằng mọi cách. Và khi một cơ chế chính trị cho phép nhà nước độc chiếm quyền lực cộng với luật pháp còn nhiều kẽ hở như hiện nay thì khối kẻ đã dễ dàng làm giàu bằng những con đường bất chính, trong đó nạn tham nhũng của các quan chức từ trên xuống dưới đã trở thành một quốc nạn không thể chữa nổi.
Sống trong một xã hội như vậy đồng tiền là tất cả, có tiền có thể mua được rất nhiều thứ, những giá trị thật của con người như năng lực, kiến thức, trí tuệ, tâm hồn, nhân cách nhiều khi không được coi trọng bằng giá trị chiếc xe đang đi, ngôi nhà đang ở, chức vụ đang có hay những bằng cấp lộng kiếng bóng lộn.
Cộng thêm vào đó là rất nhiều cái dở, cái tệ của một xã hội nằm trong một thể chế chính trị độc tài toàn trị do một đảng cộng sản duy nhất lãnh đạo.
Đó là một xã hội mà ngay từ bé con người khi đến trường đã được học toàn những điều dối trá-từ chính trị, lịch sử, giáo dục công dân cho đến văn chương nghệ thuật…, con người lớn lên đồng hành hít thở sống cùng với sự dối trá bao trùm trong xã hội-nhà nước thì nói một đằng làm một nẻo; báo chí thì đảng và nhà nước cho phép nói gì mới được nói cái đó và phải bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ chứ không phải bảo vệ sự thật, bảo vệ nhân dân; luật pháp cũng do đảng vả nhà nước khống chế nên không thể đem lại công lý và sự công bằng cho người dân v.v…
Đó là một xã hội mà sự sợ hãi đã ăn sâu vào máu-người ta tự kiểm duyệt, tự biên tập mình. Cái gì hợp với ý của Đảng cộng sản, của chính quyền thì cái ấy là đúng, ngược lại là sai, là bị quy kết, chụp mũ là phản động, chống đối chế độ, phản bội lại Tổ quốc, nhân dân…Ngay cả lòng yêu nước cũng phải được cho phép. Nên biểu tình chống Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa Trường Sa là không được. Lên tiếng phản biện lại những chính sách sai lầm có hại cho đất nước cho nhân dân của chính quyền là không được v.v…
Đó là một xã hội mà nhà nước tự đặt ra những giá trị riêng về tự do, dân chủ, nhân quyền cho người dân hay nói cách khác mọi khái niệm về tự do, dân chủ, nhân quyền phổ quát của nhân loại khi vào đến Việt Nam phải thay đổi, cắt xen đi, mài mòn đi cho phù hợp với ý Đảng, ý nhà nước, hợp với cái khung cái thể chế chính trị cho phép. Cho nên mới có việc gần đây nhà nước Việt Nam cho ra đời tạp chí nhân quyền để “tạo thêm một kênh thông tin chủ lực nhằm phổ biến các quan điểm, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước ta trên lĩnh vực quyền con người; giúp cho đồng bào ta ở trong nước cũng như ở nước ngoài và cộng đồng quốc tế hiểu rõ việc đảm bảo quyền con người là bản chất của chế độ ta; đồng thời góp phần phê phán những nhận thức lệch lạc và đấu tranh với những luận điệu sai trái, thù địch.” như phát biểu của ông Phó thủ tướng Phạm Gia Khiêm tại buổi lễ ra mắt tạp chí này và ông Thượng tướng công an Nguyễn Văn Hưởng phải cất công viết bài giảng nghĩa “Hãy hiểu đúng về nhân quyền của Việt Nam” rằng “thực chất vấn đề nhân quyền ở Việt Nam là như thế nào? Nhân quyền ở Việt Nam khác với nhân quyền phương Tây ở điểm gì? Và phải hiểu nhân quyền ở Việt Nam như thế nào cho đúng?” trong đó có thể tóm gọn lại nhân quyền của Việt Nam là ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành!
Ở những quốc gia có thể chế chính trị độc tài toàn trị như Việt Nam, nếu “lỡ” bất đồng chính kiến với Đảng và nhà nước là cuộc sống sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi, khốn đốn. Giới trí thức ở thời nào, nước nào vẫn là thành phần hay có tư tưởng phản biện, đối lập với chính quyền và trong những chế độ độc tài thì đó là thành phần luôn bị kiểm soát chặt chẽ , nếu có thái độ hành vi chống đối lập tức sẽ bị đàn áp mạnh mẽ. Từ thời Nhân văn giai phẩm văn nghệ sĩ nhiều người đã khốn đốn cả đời vì đòi hỏi tự do cho sáng tác, trong nhiều năm qua đã có nhiều nhà báo, luật sư, giới blogger …bị bắt, bị sách nhiễu, gây khó dễ về mọi mặt trong cuộc sống do đã dám lên tiếng bày tỏ thái độ trước những vấn đề chính trị xã hội của Việt Nam.

Uploaded with ImageShack.us
Linh mục Nguyễn Văn Lý trở về nhà sau khi được tạm đình chỉ thi hành án vì lý do sức khỏe Nguồn:danchuausa.net
Tù nhân chính trị ở Việt Nam thường phải chịu án rất nặng. Như giáo sư, tù nhân lương tâm Đoàn Viết Hoạt 20 năm tù đã được thả năm 1998, nhà bất đồng chính kiến Hoàng Minh Chính 3 lần tù đày tổng cộng gần 20 năm trời bị giam giữ và quản chế, bác sĩ-nhà bất đồng chính kiến Nguyễn Đan Quế ba lần bị tù tổng cộng hơn 20 năm, linh mục Nguyễn Văn Lý nhiều lần bị bắt tổng cộng đã ở trong tù khoảng 17 năm và mới được tạm đình chỉ thi hành hình phạt tù vì lý do sức khỏe, cựu trung úy quân lực VNCH Trương Văn Sương 33 năm vừa được tạm hoãn vì lý do sức khỏe, cựu đại úy Nguyễn Anh Hảo nhiều lần bị tù tổng cộng 22 năm vừa được thả về, ngoài ra vẫn còn những người vẫn đang phải chịu án rất nặng như cựu đại úy quân lực VNCH Nguyễn Hữu Cầu đã 33 năm, cựu sĩ quan cảnh sát Trần Văn Thiêng tổng cộng 25 năm hay gần đây doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức vừa chịu mức án 16 năm v.v…Và trong tù họ phải chịu một chế độ giam cầm vô cùng khắc nghiệt, tàn nhẫn.

Uploaded with ImageShack.us
Thầy giáo Đỗ Việt Khoa. Nguồn: tintuconline.vietnamnet.vn
Và cuối cùng, đó là một xã hội mà những điều tử tế tốt đẹp là hiếm hoi, là bất bình thường, cái xấu cái ác điều không tử tế thì tràn lan, trở thành bình thường. Cho nên những con người trung thực, dám đi ngược lại với đám đông, dám vạch ra những sự tiêu cực, xấu xa trong xã hội thì sẽ khốn khổ lao đao như trường hợp thầy giáo Đỗ Việt Khoa là một ví dụ.
Liệu trong một xã hội như vậy thì có dễ sống không?

Sống thì khó mà chết thì dễ... (2)
Mon, 08/02/2010 - 06:57 — songchi
Song Chi

Uploaded with ImageShack.us
Hỗn loạn giao thông ở Sài Gòn. Nguồn: tuoitre.vn
CHẾT THÌ DỄ…
NHỮNG CÁI CHẾT TRÊN ĐƯỜNG VÀ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
Không còn chiến tranh nhưng cái chết cũng tìm đến với người dân Việt Nam bằng đủ mọi con đường, mọi lý do mà chủ yếu là từ…con người, từ nhân họa.
Chẳng hạn: tai nạn giao thông. Theo thống kê của Ủy ban An toàn giao thông quốc gia xét từ năm 2005 đến nay, Việt Nam có từ hơn 11 nghìn người cho đến hơn 13 nghìn người chết mỗi năm vì tai nạn giao thông.
Một vài con số:
Năm 2007: Theo vietnamnet số ra ngày 24.1.2008: “Năm 2007, cả nước xảy ra 14.624 vụ TNGT, làm chết 13.150 người, bị thương 10.546 người.”
Năm 2009: Theo VnEconomy số ra ngày 13.1.2010: “Thống kê của Uỷ ban An toàn giao thông Quốc gia cho thấy: năm 2009, cả nước đã xảy ra 12.492 vụ tai nạn giao thông, làm chết 11.516 người, bị thương 7.914 người. Trung bình mỗi ngày vẫn có 31 người chết do tai nạn giao thông.”
6 tháng đầu năm 2010: Theo Dân trí số ra ngày 3.7.2010: “Cả nướcxảy ra 6.559 vụ tai nạn giao thôngđường bộ, làm chết 5.610 người, bị thương 4.885. Đó là thống kê của Cục CSGTĐường bộ - Đường sắt trong 6 tháng đầu năm2010.”
Thử so sánh với một vài quốc gia khác theo Wikipedia:
Số người chết vì TNGT trên 1 triệu người dân (năm 2008)
Anh: 38 Mỹ 71 Đức 52 Ý 67 Pháp 132 Việt Nam 284 Tây Ban Nha 250 Nhật Bản 32
Tai nạn giao thông thực sự đã trở thành một vấn nạn nhức nhối ở Việt Nam từ nhiều năm nay. Nhà nước Việt Nam cũng đã tìm mọi cách giảm thiểu vấn nạn này, nhưng kết quả là con số vụ tai nạn giao thông và người chết vì tai nạn giao thông vẫn cứ tăng, năm sau cao hơn năm trước. Nguyên nhân thì báo chí cũng đã phân tích rất nhiều, trong đó một phần do chính người đi đường: thói quen đi ẩu, sự chủ quan và thiếu ý thức giao thông, bên cạnh đó là rất nhiều nguyên nhân khác. Ở các thành phố lớn đó là tình trạng cho nhập xe gắn máy quá nhiều, hệ thống giao thông công cộng chưa phát triển, đường sá thì chật chội, phát triển không kịp so với đà phát triển về dân số lại thường xuyên đào lên lấp xuống, sửa chữa…thành ra đã chật càng chật thêm và dễ gây tai nạn v.v…
Nghĩa là những nguyên nhân thuộc về sự yếu kém trong quy hoạch, quản lý đô thị. Đã 35 năm rồi mà ngay tại hai thành phố lớn nhất Việt Nam là Hà Nội và Sài Gòn, hệ thống giao thông công cộng vẫn chỉ có chỉ có mỗi…xe bus và rất là bất tiện so với nhu cầu đa dạng của người dân nên họ vẫn thích sử dụng xe gắn máy riêng, đáp ứng đến 90% nhu cầu đi lại.
Cái chết đến từ tai nạn giao thông, cái chết đến từ những nguyên nhân trời ơi đất hỡi khác khi đi ngoài đường như trời mưa, cây đổ và điện giật. Đã có nhiều bài báo viết về những cái chết thương tâm của những đứa trẻ, những người dân do hệ thống điện bị rò rỉ khi gặp trời mưa. Đặc biệt là tại các thành phố lớn, nguy cơ điện giật trên đường phố vào ngày mưa ngập nước là đặc biệt cao và nghiêm trọng do mạng lưới điện lòng thòng khắp nơi, rồi những tủ điện bố trí dày đặc khắp các tuyến phố, những trụ điện chiếu sáng v.v…bị rò rỉ mà không biết do lối làm ăn bất cẩn, vô trách nhiệm của ngành điện lực và những cơ quan có liên quan. Nhiều khi ở ngay trong nhà cũng bị điện giật chết do nước ngập vào nhà, hệ thống điện bị hở như một số tai nạn đã xảy ra tại Hà Nội vào mùa mưa năm nay. Mỗi lần có người chết như vậy, báo chí đưa tin, người dân đau xót, ngành điện hay cơ quan chịu trách nhiệm bỏ ra một số tiền hỗ trợ chi phí mai táng cho người bị nạn…và sửa chữa chỗ bị hở, thế là xong, chả có ai phải ra tòa, chịu tù tội gì, mùa mưa năm sau tai nạn lại xảy ra ở khúc đường khác, trụ điện khác.
NHỮNG CÁI CHẾT TỪ THỰC PHẨM, NƯỚC UỐNG, KHÔNG KHÍ…Ô NHIỄM

Uploaded with ImageShack.us
Một quán ăn trên vỉa hè đường phố Hà Nội. Bát đũa đều để ngay xuống đất, giấy ăn vứt bừa bãi khắp nơi.
Nguồn: suckhoedoisong.vn
Môi trường sống đã nhiều rủi ro, môi trường thực phẩm cũng không an toàn. Còn nhớ một dạo vào năm 2007 người dân Việt Nam hết dám ăn phở vì báo chí khui ra hàng loạt vụ bánh phở chứa formon được sản xuất ở nhiều nơi; rồi nào giò, chả chứa hàn the, các chất phụ gia trong khi nấu hoặc dùng để tẩy trắng với nhiều hóa chất độc hại… vẫn thấy bầy bán công khai ở nhiều khu chợ tại Hà Nội mà không ghi rõ xuất xứ; rồi thuốc trừ sâu, chất bảo quản được sử dụng trong rau củ quả, bánh kẹo, mứt thì có phẩm màu công nghiệp…
Trong số những mặt hàng thực phẩm bị xếp loại không an toàn, mối nguy từ thực phẩm Trung Quốc nhập lậu là rất cao. Ở Việt Nam từ biên giới đến thành thị tràn ngập các loại thực phẩm Trung Quốc không nhãn mác, được tiêu thụ rất mạnh do giá rẻ, lâu hỏng, màu sắc bao bì bắt mắt từ bánh kẹo, xì dầu, bột canh, bột nêm, gia vị, nước chấm …Tất cả đều được đóng gói trong những bao bì, chai lọ chi chít chữ Trung Quốc, không có bất kỳ dòng chữ nào ghi hạn sử dụng. Còn hoa quả của Trung Quốc thì thường to hơn, vỏ bóng đẹp và để được lâu hơn hoa quả của Việt Nam mà nhiều người đều biết là do sau khi thu hoạch, chúng được ngâm qua các bể nước hòa lẫn hóa chất bảo quản khoảng vài giờ.
Sau này, thông tin về chất lượng không an toàn từ hàng hóa thực phẩm của Trung Quốc đã được cả thế giới đều biết và báo chí Việt Nam cũng khuyến cáo nhiều, nhất là sau vụ sữa bột rồi trứng gà chứa chất melanin, đậu phụ giả làm từ thạch cao, màu và bột…Một số nước đã từ chối nhập hàng loạt thực phẩm từ Trung Quốc. Nhưng Việt Nam ở sát biên giới, hàng lậu từ Trung Quốc vẫn tuồn qua đều đều bằng đủ mọi ngả. Và khi chính quyền chưa có những biện pháp thật mạnh tay, người bán chưa đặt lương tâm lên trên lợi nhuận và người dân còn chưa tập được thói quen không xài hàng không rõ xuất xứ, không có nhãn mác hay thói quen ham rẻ, thì lúc đó thực phẩm không an toàn vẫn được nhập lậu, được bày bán và được tiêu thụ.
Ngoài ra, những hàng rong lề đường, quán ăn bình dân dành cho sinh viên và giới lao động nghèo thường cũng không đạt tiêu chuẩn vệ sinh trong nấu nướng lẫn bảo quản thực phẩm. Người dân nhiều khi cũng biết rõ điều này nhưng vì ít tiền nên cứ “khuất mắt mà ăn”. Cứ mỗi ngày chất bẩn, độc tố tích tụ một ít lâu dần thành đủ loại bệnh.
Môi trường sống bị ô nhiễm từ thành thị đến nông thôn, cũng là một vấn đề nan giải của Việt Nam. Số lượng các phương tiện giao thông cơ giới đường bộ tăng đều hàng năm sẽ làm tăng ô nhiễm môi trường không khí. Rác thải của các thành phố, khu công nghiệp là vấn đề lớn cần giải quyết tại các khu công nghiệp cũng như khu đô thị. Nhiều ngành công nghiệp chưa có đủ vốn để đầu tư cho hệ thống xử lý chất thải, hoặc thay thế những máy móc cũ lạc hậu bằng công nghệ tiên tiến. Nhiều nhà máy, xưởng sản xuất nằm xen kẽ với khu dân cư, gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Ô nhiễm nước do sản xuất công nghiệp là rất nặng nề, một số ngành công nghiệp như hoá chất, phân bón, khai thác chế biến khoáng sản có lượng nước thải lớn, lượng nước thải này được thải trực tiếp ra các con sông, ao hồ làm ô nhiễm nguồn nước và ảnh hưởng không nhỏ đến sức khoẻ của dân cư xung quanh. Trường hợp công ty Vedan làm ô nhiễm trầm trọng nước sông Thị Vải chỉ là một trong rất nhiều trường hợp bị báo chí phát hiện và khui ra mà thôi.
Tất cả đều dẫn đến bệnh tật và những cái chết từ từ cho con người, trong đó chiếm tỷ lệ cao nhất là bệnh ung thư.
VÀ NHỮNG CÁI CHẾT OAN KHUẤT KHÁC
Vụ bạo động xảy ra ngày 25.7 vừa qua tại thành phố Bắc Giang với sự tham gia của hàng ngàn người có lý do từ cái chết oan khuất của một người dân bị công an huyện Tân Yên đánh chết. Nạn nhân là anh Nguyễn Văn Khương chỉ vì đi xe gắn máy không đội mũ bảo hiểm mà bị công an đưa về đồn làm việc và chỉ sau đó hơn tiếng đồng hồ khi được đưa gấp vào bệnh viện thì anh đã chết. Sau đó chính quyền địa phương loan báo là anh chết do sử dụng ma túy, do sức khỏe không bình thường! Vụ này khiến người ta nhớ lại hàng loạt vụ việc tương tự đã từng xảy ra trong những năm qua.

Uploaded with ImageShack.us
Hàng vạn người biểu tình đổ về trung tâm tỉnh Bắc Giang
Nguồn: TTXVA.COM
Như vụ anh Nguyễn Quốc Bảo, Hà Nội, theo VnExpress số ra ngày 29. 3.2010, “bị mời lên công an quận Bà Trưng để điều tra về hành vi mang theo vũ khí thô sơ và tổ chức đánh bạc. Khi bị tạm giữ, cảnh sát đã phát hiện trong cốp xe anh có một con dao, một kéo và bảng ghi cáp đề.” Một ngày sau khi bị công an tạm giữ hành chính thì gia đình nhận được giấy mời của công an lên làm việc gấp để thông báo anh đã chết, khi người nhà chứng kiến việc khám nghiệm tử thi thì thấy trên thân thể anh có nhiều dấu vết chứng tỏ bị nhục hình.Vụ này hiện nay vẫn đang được điều tra!
Anh Nguyễn Mạnh Hùng, Hà Đông, chết sau khi bị công an quận Hà Đông giam giữ 11 ngày với lý do trộm logo xe ô tô, và khi chết, cũng theo VNExpress số ra ngày 15.3.2010, “Toàn bộ thân thể khô đét lại. 10 đầu ngón tay chân bầm tím... Từ 1/3 đùi trở xuống đến bàn chân phù nề và thâm tím", cha của Hùng nhớ lại. Cho rằng với kinh nghiệm nhiều năm làm việc liên quan ngành y, ông Bình nhận định với VnExpress.net: Cái chết của con trai không phải là "cái chết tự nhiên"."Phải chăng cháu bị đánh đập, hạnh hạ bằng cách không có ăn uống, hay dùng xung điện?”, ông nghi vấn.
Hay trong vụ xô xát giữa công an và giáo dân thuộc giáo xứ Cồn Dầu, tỉnh Đà Nẵng xung quanh việc chính quyền Đà Nẵng ra lệnh cho công an ngăn cản không cho người dân an táng người thân tại nghĩa trang Cồn Dầu xảy ra vào tháng 5.2010, sau đó nhiều người dân đã bị công an bắt đưa về đồn, đánh đập để hỏi cung. Một thành viên trong đội trợ táng của giáo xứ Cồn Dầu là ông Nguyễn Năm đã bị nhiều công an đánh và khi đưa về nhà thì trối trăn rồi chết vào ngày 3.7.
Và hàng loạt vụ chết người oan khuất khác, có thể tham khảo thêm qua bài “Những vụ chết người nghi do công an gây ra” đăng trên BBC số ra ngày 28.7.2010.
Còn việc công an xả súng bắn thẳng vào dân cũng đã xảy ra. Người dân không thể
quên trong vụ xô xát giữa công an và nhân dân tại huyện Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa tháng 5.2010 có liên quan đến việc giải phóng mặt bằng, “công an nhân dân” Nguyễn Mạnh Thư đã xả súng bắn vào dân gây ra cái chết ngay tại chỗ cho em Lê Xuân Dũng, một học sinh 12 tuổi, nạn nhân thứ hai là anh Lê Hữu Nam, 45 tuổi chết sau đó tại bệnh viện và một người phụ nữ bị thương ở tay.

Uploaded with ImageShack.us
Xác em Lê Xuân Dũng, 12 tuổi bị Công an bắn chết.
Nguồn: 1nguoiviet.wordpress.com
Từ nhiều năm nay, đã xảy ra biết bao vụ công an dùng nhục hình để hỏi cung người bị bắt nhiều khi chỉ vì những lý do không đáng như đi xe gắn máy không đội mũ, ăn trộm logo xe ôtô…như đã đề cập ở trên; tình trạng công an dùng vũ lực để đàn áp, đánh đập các thành phần nhân dân từ dân oan đi biểu tình khiếu kiện đất đai cho đến giáo dân cũng vì chuyện đất đai…Rất nhiều cái chết tức tười, oan khuất đã xảy ra.
Thật ra ở nước nào thì công an cảnh sát cũng đều “dữ dằn” và ngay ở Mỹ, cũng có những chuyện cảnh sát đánh người quá tay. Vấn đề là nếu trong một xã hội tự do dân chủ thì chính quyền không thể bưng bít bao che cho kẻ phạm tội cho dù là ai, báo chí chắc chắn sẽ lên tiếng gây sức ép với chính quyền, kẻ giết người cuối cùng phải bị đưa ra pháp luật xét xử. Còn trong một xã hội độc tài toàn trị, mọi sai phạm của chính quyền từ trên xuống dưới đều bị bưng bít, trước những thắc mắc, phẫn nộ của người dân thì những người đại diện chính quyền thường trả lời quanh co, hoặc tìm cách ngụy tạo ra những nguyên nhân khác cho cái chết của nạn nhân, việc đi tìm công lý trong các vụ chết người uẩn khúc kiểu như trên thường bị “chìm xuồng” hoặc diễn ra hết sức chậm chạp. Và đó chính là điều khiến cho người dân cảm thấy mất lòng tin, phẫn nộ. Cuộc bạo động tại Bắc Giang vừa qua chỉ là “tức nước vỡ bờ”, và hứa hẹn sẽ còn nhiều vụ tương tự xảy ra nếu nhà nước này vẫn tiếp tục ứng xử với nhân dân như vậy.
Về phía người dân thì càng ngày họ càng nhận ra có thể chết một cách rất dễ dàng bởi muôn vàn những lý do và cuối cùng chỉ còn biết tự an ủi “do cái số”!!
Nhung cai chet tren duong va tren troi roi xuong
Không còn chiến tranh nhưng cái chết cũng tìm đến với người dân Việt Nam bằng đủ mọi con đường, mọi lý do mà chủ yếu là từ…con người, từ nhân họa.
Chẳng hạn: tai nạn giao thông. Theo thống kê của Ủy ban An toàn giao thông quốc gia xét từ năm 2005 đến nay, Việt Nam có từ hơn 11 nghìn người cho đến hơn 13 nghìn người chết mỗi năm vì tai nạn giao thông.
Một vài con số:
Năm 2007: Theo vietnamnet số ra ngày 24.1.2008: “Năm 2007, cả nước xảy ra 14.624 vụ TNGT, làm chết 13.150 người, bị thương 10.546 người.”
Năm 2009: Theo VnEconomy số ra ngày 13.1.2010: “Thống kê của Uỷ ban An toàn giao thông Quốc gia cho thấy: năm 2009, cả nước đã xảy ra 12.492 vụ tai nạn giao thông, làm chết 11.516 người, bị thương 7.914 người. Trung bình mỗi ngày vẫn có 31 người chết do tai nạn giao thông.”
6 tháng đầu năm 2010: Theo Dân trí số ra ngày 3.7.2010: “Cả nướcxảy ra 6.559 vụ tai nạn giao thôngđường bộ, làm chết 5.610 người, bị thương 4.885. Đó là thống kê của Cục CSGTĐường bộ - Đường sắt trong 6 tháng đầu năm2010.”
Thử so sánh với một vài quốc gia khác theo Wikipedia:
Số người chết vì TNGT trên 1 triệu người dân (năm 2008)
Anh: 38 Mỹ 71 Đức 52 Ý 67 Pháp 132 Việt Nam 284 Tây Ban Nha 250 Nhật Bản 32
Tai nạn giao thông thực sự đã trở thành một vấn nạn nhức nhối ở Việt Nam từ nhiều năm nay. Nhà nước Việt Nam cũng đã tìm mọi cách giảm thiểu vấn nạn này, nhưng kết quả là con số vụ tai nạn giao thông và người chết vì tai nạn giao thông vẫn cứ tăng, năm sau cao hơn năm trước. Nguyên nhân thì báo chí cũng đã phân tích rất nhiều, trong đó một phần do chính người đi đường: thói quen đi ẩu, sự chủ quan và thiếu ý thức giao thông, bên cạnh đó là rất nhiều nguyên nhân khác. Ở các thành phố lớn đó là tình trạng cho nhập xe gắn máy quá nhiều, hệ thống giao thông công cộng chưa phát triển, đường sá thì chật chội, phát triển không kịp so với đà phát triển về dân số lại thường xuyên đào lên lấp xuống, sửa chữa…thành ra đã chật càng chật thêm và dễ gây tai nạn v.v…
Nghĩa là những nguyên nhân thuộc về sự yếu kém trong quy hoạch, quản lý đô thị. Đã 35 năm rồi mà ngay tại hai thành phố lớn nhất Việt Nam là Hà Nội và Sài Gòn, hệ thống giao thông công cộng vẫn chỉ có chỉ có mỗi…xe bus và rất là bất tiện so với nhu cầu đa dạng của người dân nên họ vẫn thích sử dụng xe gắn máy riêng, đáp ứng đến 90% nhu cầu đi lại.
Cái chết đến từ tai nạn giao thông, cái chết đến từ những nguyên nhân trời ơi đất hỡi khác khi đi ngoài đường như trời mưa, cây đổ và điện giật. Đã có nhiều bài báo viết về những cái chết thương tâm của những đứa trẻ, những người dân do hệ thống điện bị rò rỉ khi gặp trời mưa. Đặc biệt là tại các thành phố lớn, nguy cơ điện giật trên đường phố vào ngày mưa ngập nước là đặc biệt cao và nghiêm trọng do mạng lưới điện lòng thòng khắp nơi, rồi những tủ điện bố trí dày đặc khắp các tuyến phố, những trụ điện chiếu sáng v.v…bị rò rỉ mà không biết do lối làm ăn bất cẩn, vô trách nhiệm của ngành điện lực và những cơ quan có liên quan. Nhiều khi ở ngay trong nhà cũng bị điện giật chết do nước ngập vào nhà, hệ thống điện bị hở như một số tai nạn đã xảy ra tại Hà Nội vào mùa mưa năm nay. Mỗi lần có người chết như vậy, báo chí đưa tin, người dân đau xót, ngành điện hay cơ quan chịu trách nhiệm bỏ ra một số tiền hỗ trợ chi phí mai táng cho người bị nạn…và sửa chữa chỗ bị hở, thế là xong, chả có ai phải ra tòa, chịu tù tội gì, mùa mưa năm sau tai nạn lại xảy ra ở khúc đường khác, trụ điện khác.
• reply
Mon, 08/02/2010 - 18:59 —
Sống càng khó, chết quá dễ !
Ở VN, quả thật, người khôn cuả hiếm; mọi người bình thường đều tất-
bật chạy vạy tìm cái ăn, cái mặc, lo cho gia đình đến không kịp thở; hơi
đâu lo chuyện bao đồng. Đảng muốn vậy để dân không còn để ý gì đến
Tự do, Nhân quyền, Công bình, Dân chủ . Bị quay như chong chóng -
khái niệm ái quốc, lòng trắc ẩn là thứ gì trừu tượng, xa xỉ, thiếu thực tế.
Bởi vậy, đai biểu QH CSVN ở Hà-Nội thẳng thừng tuyên bố:"nhân dân
VN chỉ cần ăn no, mặc đẹp; không cần thứ nào khác ..." Họ mặc nhiên
đồng hoá nhu cầu cuả con người với nhu cầu cuả loài vật, không hơn !
Cái chết lại đến quá dễ, như lời phân tích cuả Song-Chi. Chết vì tai nạn lao động, giao thông, bệnh tật thiếu tiền chạy chưã, bị c/an giết, vì bị
suy dinh dưỡng, ảnh hưởng sức đề kháng bệnh tật; môi trường sống
bị ô-nhiễm nghiêm trong ... Thế mà tập đoàn toàn trị cuả đảng ngó lơ,
bỏ mặc - "sống chết mặc bây, tiền nầy đút túi" !
Họ vô trách nhiệm trên mọi vấn đề, sai và sưả sai liên tục; càng sửa
càng sai lớn hơn, mày mò đi vào con đường vô định : xhcn hoang tưởng. Tuyệt đại dân là lao động nghèo khó mà dịch vụ y tế, điện nước giá sinh hoạt tăng liên tục, hỏi sao mà sống nỗi, nếu không chết phức!
Sưả dổm, thực phẩm mang độc tính, nước nhiểm bẩn ... khiến nhiều
người bị ung thư, nhiều làng xóm nhiễm ung thư khi giá thuốc cứ được
nâng giá phi mã. NHÀ CẦM QUYÊN VN MUỐN GÌ, LÀM GÌ MÀ KHÔNG CẦN
NHÀ TÙ HAY HỌNG SÚNG ? - HỌ GIẾT DÂN BẰNG CÁCH THẦM LẶNG ĐÓ !



• songchi's blog

No comments:

Post a Comment