Saturday, November 6, 2010

Hồi Ký Đặng Tuyết Mai Part 2

Hồi Ký Đặng Tuyết Mai Part 2
« on: Sep 28, 2009, 08:53:17 AM »
________________________________________
....Lần ấy, tôi trở về Hà Nội để xây lại mộ bố, ông bà ngoại và đi du lịch cùng bạn bè.
Những lần sau, lần sau và lần sau nữa, tôi chọn điểm đến là Sài Gòn, thành phố gắn với rất nhiều biến cố của cuộc đời tôi.
Nhiều phóng viên rất hay hỏi về những chuyện cũ
. Có gì đâu nhỉ, chuyện tôi từng là bà lớn của ông Nguyên Cao Kỳ ư?
Tôi thừa nhận mình là người có phước có phần.
Trước đây được nổi tiếng nhờ chồng và bây giờ được nối tiếng nhờ con. Tôi lấy chồng khi còn trẻ, còn đầy tình yêu nồng nàn.
Tôi tin hôn nhân là duyên số trời định, không một ai có thể sắp đặt trước.
Bố mẹ tôi là người gốc Bắc nên dạy dỗ con gái rất cẩn thận. Ngày tôi trúng tuyển trở thành một trong bốn tiếp viên đầu tiên của hãng Air Vietnam là chuyện rất đình đám.
Tôi phải thuyết phục mãi, bố mẹ mới đồng ý cho cô con gái cưng theo nghề.
Tôi còn nhớ mình lúng túng như thế nào trong lần thi tuyển vì họ chọn rất kỹ
. Có bốn cô đều cao dong dỏng như nhau.
Ai cũng phải biết hai ngoại ngữ và kiến thức xã hội phải thật phong phú
May mắn thay, tôi vốn thích đọc sách vở tìm hiểu nhiều thhứ nên trải qua cuộc phỏng vấn khá dễ dàng.
Tình yêu say đắm với Nguyễn Cao Kỳ
Báo chí ngày ấy hay gọi tôi là hoa khôi Sài Gòn. Tôi nghĩ cũng do mọi người yêu mến nên mới ưu ái mình như vậy.
Thật lòng, tôi rất cảm ơn bố mẹ đã cho mình ngoại hình dễ nhìn.
Mẹ hay bảo tôi:
"Con nhớ ăn học cho đàng hoàng, kiếm tấm chồng để bõ công tôi chăm lo cho cô nhé".
Nói vậy thôi nhưng lúc tôi và anh Kỳ yêu nhau, anh Kỳ ngỏ ý cưới, mẹ tôi là người phản đối nhiều nhất.
Có lẽ mẹ ngại anh Kỳ đã có mấy đời vợ, lại nuôi mấy người con riêng.
Tôi khi ấy chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đã biết đời là gì đâu mà quản được con chồng
Mẹ phản đối quá dữ dội nhưng không hiểu sao lòng tôi lại yêu anh Kỳ say đắm đến như vậy.

Đến tận bây giờ, dù tình xưa đã tắt nhưng tôi vẫn còn nhớ anh Kỳ có đôi mắt rất đàn ông. Người đàn bà nào nhìn vào cũng sụm chân run rẩy.
Tôi cũng từng ngụp lặn trong ánh mắt ấy. Ở anh Kỳ có nét phong trần, phóng khoáng, ngang tàng, nhưng đầy nghệ sĩ.
Chúng tôi biết nhau từ trước, vẫn nói chuyện với nhau ra khách sáo
. Tình cờ làm sao mọi người lại gọi anh ấy là Vô Kỵ. Còn tôi từ trước khi gặp anh Kỳ đã lấy nick Triệu Minh
. Những chuyện tình cờ như thể kéo chúng tôi lại gần nhau rồi yêu khi nào chẳng hay.
Nhiều người hỏi tôi lấy anh Kỳ vì yêu hay vì mê quyền lực. Thật ra, lúc chúng tôi yêu nhau, anh ấy chỉ mới phụ trách lực lượng không quân chứ chưa lên chức tướng và phó tổng thống như sau này.
Tôi cũng chỉ là cô gái mới lớn, còn nhiều ngơ ngác, biết gì đến chính trị hay quyền lực mà ham
. Tình yêu là nguyên nhân duy nhất đưa tôi bước chân lên xe hoa. Vì yêu tôi phải cố công thuyết phục mẹ ưng thuận.
Cũng bởi lấy chồng vì tình yêu nên tôi chưa bao giờ chuẩn bị tâm thế để làm bà hoàng.
Từ một cô gái trẻ và nhí nhảnh, bỗng dưng tôi đi đâu cũng có người bẩm bà xưng em, ngại ngùng không sao kể xiết.
Nhiều chị lớn tuổi hơn tôi nhưng vì chồng họ là cấp dưới của anh Kỳ nên khi gặp, họ đều xưng hô theo lối "một bà, hai bà".
Hoàn cảnh ấy khiến tôi phải tự điều chỉnh cách nói năng, cư xử cho phù hợp với vị trí mới.
Tôi vẫn nhớ như in lời mẹ dặn trước khi xuất giá: "Phụ nữ phải đặt gia đình lên hàng đầu.
Con không chỉ là vợ mà phải đóng nhiều vai trò bên cạnh chồng
. Sẽ có khi con là vợ, có khi là tình nhân, khi là đồng nghiệp, khi là bạn tâm giao..
. Thậm chí cũng có những lúc, con phải chăm sóc và an ủi chồng như một bà mẹ".
Tôi thuộc nằm lòng lời mẹ dặn và cố gắng làm hết bằng cả tấm lòng và trái tim.
Thế nhưng, vì chồng tôi là người có vai vế tôi phải hoàn thành thêm vai trò phu nhân, phải làm sa o tự tin sánh bước bên chồng, làm rạng danh cho chồng.
Nhiều người hỏi tôi có cảm thấy áp lực và nặng nề không. Nếu nói là không thì nghe có vẻ thiếu thành thật nhưng tôi chỉ tâm niệm một điều:
"Cuộc sống đưa mình đến vị trí ấy, mình phải có gắng thôi"
. Và tôi cố gắng thu thập kiến thức bằng cách đọc sách. Sách tiếng Việt, tiếng Pháp, tiếng Anh tôi đều không từ loại nào cả.
Nhà tôi ở khi ấy có đến bốn đầu bếp. Người chuyên nấu món Tây, người chuyên nếu món Bắc, người nấu món Nam, người chuyên làm món nhắm.
Không phải động tay vào việc nhưng tôi luôn để ý và quán xuyến trong ngoài.
Tôi quan sát cách họ nấu ăn và học theo.
Tôi làm tất cả chỉ để những khi mời bạn bè đến nhà, chồng tôi có thể tự hào khoe:
"Món này do vợ tôi làm đấy".
Logged
________________________________________
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết gặp lại không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau."





Những dịp chu du khắp nơi và thưởng thức các món ngon vật lạ tôi cũng chịu khó quan sát và tự mình thử nghiệm tại nhà.
Cứ thế bao nhiêu năm, tôi dần thích nấu ăn lúc nào không biết.

Khi nấu một món mới, hình dung gương mặt rạng ngời và hài lòng của chồng con, tôi lại thấy lâng lâng niềm hanh phúc khó tả.
Tiếc thay, niềm hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu.
Anh Kỳ đào hoa quá, tôi có sức mấy cũng không giữ trọn vẹn trái tim anh ấy cho riêng mình được

. Qua Mỹ vài năm, chúng tôi quyết định ly dị. Tình yêu đâu thể nào chia đôi xẻ ba được
Cũng từ đó, tôi bắt đầu hành trình nuôi con một mình. Lúc cả nhà qua Mỹ, Kỳ Duyên mới sáu tuổi.
Con trẻ ở tuổi ấy đã nhảy cảm với cuộc sống nên tôi ra chăm chút cho Kỳ Duyên.
Cuộc sống của tôi những năm sau này gắn liền với hai cháu ngoại là Nguyễn Kỳ Maili, 13 tuổi và Nguyên Kỳ Yênli, 9 tuổi.
Tôi chăm sóc hai cháu ngoại của mình cũng theo cách như với Kỳ Duyên, cẩn thận và chăm chút.

Các cháu tôi sinh ra và lớn lên ở Mỹ nhưng mang dòng máu Việt. Vì vậy, tôi đặt tên Việt Nam cho các cháu.
Ở nhà, chúng tôi nói chuyện tiếng Việt để các cháu không quên quê hương, nguồn gốc của mình.
Chăm sóc cháu, giúp tôi thấy mình như trẻ ra. Có lẽ có chút gien văn nghệ của tôi nên cả Kỳ Duyên và hai cháu ngoại đều yêu thơ và thuộc thơ rất nhanh.
Tôi nhớ lúc bốn tuổi, Yênli đã thuộc cả một bài thơ dài. Một lần nhân dịp Tết tôi gọi điện cho tác giả bài thơ và bảo:

"Ông giữ máy để nghe cháu ngoại của tôi đọc thơ của ông nhé"
. Ông ấy không tin Yênli mới bốn tuổi mà đã thuộc lòng cả bài thơ dài và đọc diễn cảm thế.
Sau khi nghe giọng Yênli, ông ấy xúc động lắm.
Kỳ Duyên cũng vậy, từ khi năm, sáu tuổi đã bộc lộ tâm hồn yêu thơ, thông minh và nhạy cảm của mình
. Lúc trước, tôi dạy Kỳ Duyên mọi thứ.
Giờ đây Duyên với tôi như hai người bạn, có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện.

Có những chuyện Duyên giỏi hơn và còn dạy lại tôi nữa đấy.
Được nhìn con mình lớn lên và trưởng thành, với tôi, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Càng vui hơn nữa khi Kỳ Duyên xem mẹ như bạn tâm giao, luôn cho mẹ cơ hội đồng hành trên mọi nẻo đường.






....- "T.T. có cần chọn quà này cho ai không?"
Ông lắc đầu và nhờ tôi lựa áo dài cho ba bà chị và một cô em gái. Ông còn mua rất nhiều chemises cho các đàn em KQ của ông. Tôi cũng lựa 2 sấp áo dài, một cái ví, một bộ nữ trang rất đẹp đưa cho T.T. Kỳ và hỏi,

- "Mầu này chắc hợp với Chu cô nương chứ?"

Ông nhìn tôi rất lâu xem tôi có ý tinh nghịch phá ông hay không rồi nói,

- "Cô hay thích đọc ý nghĩ của người ta à?... Vâng mấy thứ này đều đẹp lắm, nhưng hợp hay không thì tôi thật tình không biết. Rất cám ơn, Triệu cô nương thật thông minh và tế nhị."

- "Thông minh ư? Có phải T.T. muốn nói, tôi xuất sắc trong vai tỳ nữ không?"

- "Đấy, biết hết, quả nhiên là cô thông minh tuyệt vời, tôi nói có sai đâu." Chúng tôi cùng cười xòa rất tương đắc.

Khoảng 5 giờ chiều mọi người đã đói meo. Chúng tôi kéo nhau đến một nhà hàng chuyên nấu đố nhậu đặc biệt Tháilan. Có các thứ đồ biển và rất nhiều loại mắm mà chỉ có dân địa phương mới biết thưởng thức. Có cá rô nhỏ chiên dòn ăn với cà pháo tươi chấm mắm thái, có gỏi thu đủ xanh ba khía, gỏi mực, gỏi tôm, lẩu cá mú đặc biệt nấu với rau rút (Hà Nội có loại rau này), vừa thơm, vừa dòn, vừa cay sé lưỡi, ăn ngon đến "quên chết." Có xôi nấu trong ống tre thật thơm mùi lá dứa, ăn với xoài chín, còn có một quầy các thứ chè để tráng miệng và còn sầu riêng nữa chứ. Rất tiếc hồi đó tôi chưa biết thưởng thức món này.
Chưa ăn xong mọi người đã bàn nhau lát nữa sẽ đi xem show gì. Ở Tháilan, nổi tiếng là show các cô gái thật sexy và đẹp nhưng tất cả đều là con trai hoặc đã giải phẫu rồi, hoặc vẫn còn là trai giả gái. Vào thập niên sáu mươi chuyện này còn là chuyện lạ làm mọi người hiếu kỳ.
Chưa kịp quyết định thì vừa lúc đó sĩ quan tùy viên của T.T. Kỳ đến thì thầm gì bên tai ông.
Mọi người vẫn còn đang xôn xao bàn tán thì ông giơ tay ra hiệu cho tất cả im lặng. Ông nghiêm mặt tuyên bố,
- "Không được đi đâu. Mọi người phải quay về hotel ngay. Thu xếp hành lý và cất cánh bay về tức khắc. Sàigòn có đảo chính." Thế là mọi người tiu nghỉu, cụt hứng.
Ai nấy lo thu nhặt đồ đạc mới mua rồi phóng lên xe bus về hotel.
Về tới phòng chưa được mười phút đã nghe tiếng gõ cửa. Sĩ quan tùy viên cho biết phải đi ngay. Tôi cuống quít vì chưa kịp thay áo uniform của AVN, đúng lúc T.T. Kỳ và mọi người ở cùng floor đều ra thang máy. T.T. Kỳ nói,

- "Cô không cần mặc uniform vì đằng nào về đến Tân Sơn Nhất cũng đã tối rồi, và nhất là sẽ đáp bên KQ, chứ không phải bên dân sự, nên cô không cần thắc mắc."

Tôi đang định gọi cho Thai's commissariat để order đồ ăn cho chuyến bay thì bị ngăn lại, vì tính cách tối mật của chuyến bay. Vì bay bằng máy bay C47 nên sẽ phải bay khoảng 3 tiếng đồng hồ mới tới. Suốt thời gian bay tôi được xếp ngồi cạnh T.T. Kỳ nên có dịp tìm hiểu và nói chuyện rất nhiều
. Ông rất ưu tư cho sự an nguy của đất nước.
Trên hết mọi chuyện, ông muốn duy trì một chính thể yên ổn ở hậu phương, dân sự hay quân sự cũng được miễn là để người lính nơi tiền tuyến an tâm đánh giặc
. Ông không hề có phe đảng hay thuộc về bất cứ thành phần nào, hoặc tôn giáo nào, mặc dù ông là người Phật giáo.
Nói chuyện với ông một lúc tôi cảm nhận được lòng yêu nước tha thiết và trực tính rất "nhà binh" của ông.
Tôi cũng khẳng định rằng tôi có một nhận xét và một giác quan khá sắc bén chứ không đến nỗi hồ đồ. Sự nghiệp chính trị của T.T. Kỳ lúc đó đang được mọi người chú ý. Nhất là vai trò "chống đảo chánh."
Chính T.T. Kỳ cũng chợt nhận ra sự can thiệp rất hữu hiệu của KQ trong vấn đề này. Cho nên mọi phe phái, khi định có âm mưu gì đều muốn có sự ủng hộ của KQ. Tôi hỏi thăm T.T. Kỳ về dư luận đồn rằng ông ủng hộ Đại Tướng Khánh? Ông trả lời,

- "Ngày nào tôi còn nhìn thấy đất nước qua ĐTK thì tôi còn ủng hộ Ông ta."

Trong câu chuyện ông thường tỏ vẻ ngạc nhiên về sự theo dõi thời sự của tôi. Tò mò, ông đưa ra nhiều câu hỏi khó để thăm dò xem ý kiến và nhận xét của tôi như thế nào. Giống như một người lớn đang nói chuyện với con nít và chợt thú vị vì thấy nó thông minh. Sau mỗi câu trả lời, thái độ ông thường hay tủm tỉm cười, gật đầu tán thưởng:
- "Khá lắm khá lắm, xứng đáng được lấy tên Triệu Minh. Tôi nghĩ, một người vừa đẹp vừa thông minh thì vẻ đẹp đó càng sáng ngời và... trở thành nguy hiểm."
- "Cám ơn Thiếu tướng quá khen nhưng tôi không nguy hiểm đâu 'đàn bà đẹp mà tự biết mình đẹp' mới là nguy hiểm. Riêng tôi không dám nghĩ là mình đẹp đâu.
Sở dĩ học hỏi và theo dõi mọi vấn đề vì tự biết mình mới rời ghế nhà trường, dò dẫm vào đời.
Cần phải học hỏi nhiều để lỡ gặp trường hợp như hôm nay, bị 'truy' kỹ quá mà không biết thưa thốt thì ở đây làm gì có cột để dựa!"

Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết gặp lại không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau."



Ông cười ha hả, gật đầu, " Đáo để, đáo để thật... Thế bình thường cô hay theo dõi vấn đề gì nhất?"

- "Dạ tôi theo dõi các vấn đề thời sự, từ chính trị cho đến các phát minh khoa học, nhất là thời trang.

Theo dõi đời tư của các yếu nhân trên thế giới, các cuộc tình sôi nổi của các tài tử điện ảnh và các cuộc tình của T.T. Kỳ."

- "Các cuộc tình của tôi? Để làm gì?"

- "...dạ để... biết và để ...né nếu có gặp phải."
Ông định thần nhìn sâu vào mắt tôi lâu lắm...lâu lắm...ông làm tôi chới với bồng bềnh rồi chậm rãi nói,
"Có né được không? Không tôi không hỏi cô đâu, tôi đang tự hỏi tôi đây!!!"
Im lặng...bối rối... tôi chưa biết phảỉ nói gì thì may quá và có lẽ cũng để tránh ngượng ngùng T.T. Kỳ đứng lên vào phòng pilot để liên lạc và theo dõi tình hình biến chuyển mới.
Khá lâu, lúc trở lại, ánh mắt đăm chiêu và ông như lạc vào thế giới ưu tư nào. Nụ cười tươi và nét tinh nghịch trên mặt cũng biến mất. Tôi kính trọng sự suy tư nên cũng ngồi im đọc sách - có đọc được gì không...?

Bức rức, khó chịu, mấy lần định cất tiếng hỏi rồi lại thôi. Cuối cùng không nhịn được nữa, gấp sách lại tôi không nhìn, cũng không quay sang ông, chỉ hỏi trống không, "Tình hình nghiêm trọng lắm sao?"
- "Chưa xác định được, nhưng xe tăng chúng bò như kiến trên xa lộ rồi."
- "Có biết ai chủ mưu không?"
Lắc đầu, ông bâng khuâng nghĩ thành tiếng "Vấn đề là có nên dội bom lên đầu chúng trong khi chúng còn trên xa lộ không, nếu để chúng vào thành phố sẽ bị khóa tay vì không dám chạm vào dân chúng."
- "Thưa TT nhưng dư luận và quần chúng đã biết họ định làm loạn, tranh dành quyền lợi cho chính mình hay họ định ủng hộ phe phái nào, có chính nghĩa không?"
"Không cần biết lý do gì, lúc này không cho phép bất cứ ai làm đảo lộn tình hình chỉ có lợi cho phe
- "Nhưng nếu lý do chưa được sáng tỏ mà mình đã ra tay ngăn chặn, chỉ sợ dân chúng hiểu lầm lại nghĩ chính mình mới là độc tài ngăn chặn mọi tiếng nói của các thành phần khác thôi.
Sao T.T. không đợi cho mặt nạ họ rớt ra đã rồi hãy hành động? Như thế có phải mình lại được tiếng là anh hùng dẹp loạn không?"

Gật gù tán thành "A... công xây ê tát nước (conseiller technique) này cũng có vẻ có lý đó."
Phi cơ quần mấy vòng trên không phận Tân Sơn Nhứt. Mọi người vẫn ngồi im lìm, bình tĩnh, nhưng không dấu được nét khẩn trương trên mặt. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao máy bay lượn mãi mà một lúc khá lâu mới đáp xuống được.
Mở cửa ra đã thấy Phan Đạm Liệu (sĩ quan tùy viên) của T.T. Kỳ mang hai sao (lon thiếu tướng) ra tận chân máy bay trao cho ông. T.T. Kỳ đang là chuẩn tướng, bây giờ mới chính thức được Tướng Khánh phong chức lên T.T. Đại Úy Liệu cười cười tiến gần đến T.T. Kỳ nói,

- "Ông biết ĐTK phong chức cho ông rồi, tôi đã mang sao ra đây. Ông đeo ngay cho nóng."
T.T. Kỳ gật đầu, cười hiền hòa, thái độ rất thân thiện với đàn em, ông giơ tay cầm lấy lon và quay sang tôi,
- "Nhờ cô Mai đeo dùm."
Tôi vội vàng xua tay và lắc đầu lia liạ, "Dạ không dám... không dám."
T.T. Kỳ nói, "Đây là truyền thống của KQ, bao giờ lên lon cũng dành vinh dự cho người đẹp gắn lon cho mình."
- "Vậy thì T.T. mời Chu cô nương gắn đi. Tôi không muốn nếm mùi Cửu Âm Chân Kinh đâu." Biết không ép được ông đành đút lon vào túi.
Tất cả lên xe đến bộ Tư lệnh KQ. Tôi xin phép về thì T.T. Kỳ nói,

- "Chung quanh TSN đã bị quân đảo chánh bao vây hết rồi. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Cô đành ở đây để chia sẻ sống chết với chúng tôi thôi. Ai bảo Công xây ê tát nước khuyên nên đợi họ lộ diện đã rồi hãy hành động!" Nhìn thấy tôi tái mặt đi ông liền cười an ủi, "Tôi nói chơi thôi, không sao đâu. Nếu mệt cô cứ ngủ trên salon này, để tôi dặn tụi nó đừng ai vào đây cho cô ngủ và kiếm cho cô cái chăn nhé?"

Ngồi một mình trong văn phòng T.T. Kỳ tại Bộ Tư Lệnh KQ tôi nghe radio nhưng chẳng nghe được tin tức gì đặc biệt.

Hình như thành phố và đài phát thanh chưa biết có đảo chánh?
Sau này tôi mới biết là Tướng Lâm Văn Phát, một tín đồ công giáo, cùng với Tướng Dương Văn Đức, Tư lệnh quân đoàn 4 và Đại Tá Phạm Ngọc Thảo từ Cần Thơ đem quân về đảo chánh Tướng Khánh. Họ nghĩ rằng Tướng Khánh là người của Phật Giáo. Vào lúc đó Tướng Khánh đang nghỉ mát ở Đalat.

Đại Sứ Mỹ Taylor cũng không có mặt ở Sàigòn. Chỉ có Phó Đại Sứ Mỹ là ông A. Johnson đang hiện diện ở Sàigòn và ông vẫn ủng hộ ĐTKhanh'.

Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết gặp lại không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau."

No comments:

Post a Comment