Sunday, November 28, 2010

Chụp mũ

Chụp mũ HÃY CẢNH GIÁC!

Cứ mỗi lần lên mạng đọc một bài “có vấn đề” nào đó, xong rồi đọc tiếp những ý kiến bình luận, có mấy khi bạn dừng lại một chút để ngẫm nghĩ chung về sự hồn nhiên của những cây bút phản biện không? Tôi đoan chắc rằng bạn vốn chỉ thích được sống nhẹ nhàng, làm công việc vô lo vô lự hàng ngày, vào blog đọc xong rồi ra, chẳng mấy khi bạn bận tâm nghĩ đến hoàn cảnh vì sao những blogger yêu đời đang bị đanh lừa. Vốn dĩ quá hồn nhiên, các blogger chỉ nghĩ đến những mặt tốt ở đời. Nên rất nhiều khi các bạn chẳng phân biệt được ngay tức thời những khuyết điểm của nhà bác học với những ưu điểm của một kẻ giả khoa học, cái hớ hênh của một người bạn chân tình với cái chặt chẽ kín kẽ của một tên gian manh, giữa cái sai đến ngờ nghệch của một dân blogger yêu nước với cái đúng tưởng như không thể bắt bẻ của một tên đặc vụ chui sâu và được bọc lót kín như một Ma chiến hữu.
Nhưng cuộc sống thực bao giờ cũng rất sòng phẳng. Sẽ càng dễ dàng sòng phẳng hơn, sai đúng sẽ càng lộ ra rành rõ hơn nếu chúng ta cảnh giác và phân tích kịp thời sự việc. Và đó chính là nhiệm vụ bài viết này.
Dân đọc blog và viết blog ai mà chẳng biết Nguyễn Huệ Chi phải mở trang bauxitevietnam.info là vì anh ở vào cái thế chẳng đừng, do bè bạn viết thư tới tấp đến yêu cầu anh đứng ra gánh vác. Nhờ có trang mạng bauxite đó, công luận có một địa chỉ theo dõi các tư liệu thu gom có hệ thống về một mối. Do có tư liệu đủ, trang mạng đó cũng có khả năng thành người canh gác, kịp thời đưa ra ánh sáng những điều khuất tất. Nó đã vạch trần thái độ và giọng điệu cờ bạc của kẻ đặt “năm ăn năm thua” vận mệnh cả dân tộc trên sòng bạc và trên thực tế, nó đã làm cho có kẻ to mồm định lấy thúng úp voi nào đó phải tịt ngòi. Nó bóc trần sự tồn tại chui lủi đến ba năm ròng của một trang Web đen cứ tưởng như là hữu nghị chân thành đỏ lòe đỏ loẹt, và bạn đọc được thấy sự nham hiểm đó đã đang phải giả vờ đóng tiệm. Nó kịp thời chỉ ra những mẹo mực của mấy người tìm cách đánh lừa dư luận hiền lành của người Việt Nam bằng cách bỏ phiếu đồng ý làm bauxite ngay trước khi Quốc Hội thảo luận và ít ra cử tri cũng thấy le lói hy vọng khi có lời như thể hứa hẹn cuộc thảo luận vấn đề bauxite nếu chưa xong trong kỳ họp này sẽ còn bàn thảo tiếp vào kỳ họp cuối năm.
Đóng góp của bauxitevietnam.info cũng như thái độ chân thành của những người tham gia trang mạng này là không thể chối cãi. Xin nói luôn, tất cả thông tin trên trang mạng này đều do các trang blog bè bạn cung cấp. Thế mà vẫn có cái giọng lưỡi Ma chiến hữu tìm cách vu cáo Nguyễn Huệ Chi thành một “lãnh tụ”, điều đó trong một xã hội cực trị chỉ có thể hiểu là công việc chỉ điểm gợi ý cho Công An tới tận nhà mời Giáo sư Huệ Chi ra đồn “làm việc”, “lý do sẽ nói sau”. Người lành mạnh chẳng ai thấy tính chất “bài Hoa” đâu, song giọng Ma chiến hữu đã nghĩ ngay ra chiêu bài nhậy cảm này, và vô số blogger đã bị lừa và lao vào thảo luận tíu tít chủ đề đó. Rắn độc đã viết bauxitevietnam.info đã đưa tinh thần bài Hoa lên cao, ngay trong nội dung “Ý kiến bạn đọc” của mình, chứ chưa kể đến các diễn đàn Việt ngữ có link hoặc trích dẫn bauxitevienam.info.
Chẳng cần phân tích cũng thấy không một ai trên các trang blog lại dại dột và ngu xuẩn làm công việc cổ vũ bài Hoa. Nhưng con rắn độc đã lái chuyện bài cái đầu óc và hành động bành trướng bá quyền ở một trung tâm nào đó trên mênh mông Hoa Lục đã và đang cử chân rết đi chui lủi nay Đà Lạt, mai Chợ Lớn, mốt Hà Nội gieo rắc tinh thần bài Hoa để lấy cớ xâm lăng. Song nếu hiểu “bài Hoa” là bài trừ những yếu tố bẩn thỉu của lũ Hoa gian, lũ đóng vai Ma chiến hữu, thì bauxitevietnam.info cũng còn “bài Việt” nữa đấy, nó bài Việt gian và bài tư tưởng Việt gian ngay từ trước khi hành vi Việt gian có điều kiện ra mặt bộc lộ.
Trên “tổng lộ tuyến” thì Tổng hành dinh của các cỡ Ma chiến hữu đã tìm cách thủ tiêu trang bauxitevietnam.info vì đây là cái gai trong mắt họ. Trang blog Hữu Nghị Quan hạ một mặt giả vờ ca tụng Thủ tướng Việt Nam đang thắt chặt tình hữu nghị, một mặt dùng cơ hội đó để đả kích bauxitevietnam.info. Trang blog “hữu nghị” đó viết: “Tuy nhiên một số nhân sĩ ở Việt Nam quốc nội không có thái độ hữu hảo với Trung Quốc lại có ý kiến bàn ra tán vào về việc hợp tác Trung-Việt, yêu cầu đình chỉ một cách vô lý trước thời hạn những dự án mà các công ty nước ta đã đầu tư một số lượng tài chính rất lớn cũng như bắt đầu thi công từng phần của công trình. Thậm chí vào đầu năm nay còn dấy lên hoạt động lấy chữ ký nhằm ủng hộ việc “Ngừng ngay các hạng mục khai thác bauxite ở Tây Nguyên”, đồng thời gửi thư đến Văn phòng Thủ tướng Việt Nam, và còn mời một vị tiền bối tướng lĩnh cao cấp trong quân đội làm người thay lời cho hoạt động ký tên ấy“. [ . . . ] “Quan hệ hữu nghị Việt-Trung từ một năm trước đây đã phát triển lên một bước, tuy nhiên hình như những “tạp âm” này lại khiến cho việc hợp tác song phương chân thành bị che trùm bởi bóng râm u ám. Đúng vào lúc này, việc Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bày tỏ thái độ khẳng định hợp tác Việt-Trung trong các hạng mục khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên đã có tác dụng “xua tan mây mù“.
Nhận được chỉ thị định hướng đó, mạng lưới rắn độc tìm cách thi hành. Và một sĩ quan quân báo đã từng khéo léo ca tụng các Ma chiến hữu của mình, từng nhét được lời ca tụng về “một cách nhìn khác về chủ nghĩa anh hùng cách mạng“, lại đã khéo léo tiếp tục dùng giọng lưỡi lập lờ để gợi ra cách thủ tiêu bauxitevietnam.info. Hắn mô tả một cuộc tập hợp dân sự yêu nước của giới trí thức thành “một mặt trận sôi nổi, đầy cam go, quyết liệt giữa một nhóm trí thức và bộ máy quyền lực“. Tên quân báo nằm vùng trông chờ cái gì? Trông chờ ông Thủ Tướng ra lệnh bắt người, đơn giản vậy thôi. Nhưng thấy vỉệc đó chưa xảy ra, tên sĩ quan quân báo liền tập trung chỉ điểm vào một danh hiệu bịa tạc lãnh tụ Nguyễn Huệ Chi, với những luận điệu hết sức rắn độc. Khi thì nọc rắn được bọc trong vỏ “khoa học”, trích dẫn Khâm định Việt sử rồi mượn vở đó mà tung dư luận “bài Hoa”. Khi lại mang chiêu bài “khách quan” phản biện của phản biện, giả vờ góp ý kiến chân thành – kiểu đặc vụ – nhưng lại không gửi đến nơi cần “góp ý” mà gửi đến nơi khác chỉ cốt có đông bạn đọc. Và còn dùng tới chiêu bài “hiện đại” nữa, như dùng hình ảnh dòng suối chết ở Tĩnh Tây đăng trên Vietnamnet có xuất xứ hẳn hoi và được bauxitevietnam.info đăng lại cũng có ghi xuất xứ rành rành, để vu cho hình ảnh đó bị photoshopped giả trá. Mục tiêu của đặc vụ là bằng mọi giá để lôi kéo dư luận.

Và còn vì một mục tiêu khác nữa, mà bạn đọc trang blog rất dễ bị lừa, đó là khéo léo giải thích lại những “chủ trương lớn” và những “lập luận chính thức” của phe làm bauxite bằng mọi giá. Ta hãy xem Ma chiến hữu nói gì.
Nói về tác hại môi trường” ư? Thì đây: “Bô xít chưa gần, tôi vẫn không thể đếm hết những quả đồi trơ trọi, những bình nguyên cỏ cháy mùa khô, hứa hẹn sa mạc hóa. Bùn đỏ bô xít hãy còn lửng lơ ở thì tương lai, thế mà sau những đợt mưa lớn, ảnh hưởng bão chẳng hạn, những con sông, những dòng thác Tây Nguyên tuyệt đẹp bỗng đỏ như máu vì đất bazan mất lớp thực bì bị cuốn xuống“. Đó là lời xúi bẩy của kẻ chọc gậy xuống nước lạnh và tuyên bố nước ấm nóng. Đất nước tan nát rồi, phá cho tan nữa đi, kêu gọi bảo vệ môi trường dù là giành giật lấy những mảng xanh bé nhỏ còn sót lại thì phỏng có ích gì? Đúng thế, đất nước này có của hắn đâu mà hắn yêu thương?
Nói về không gian văn hóa Tây Nguyên ư? Thì đây: “Từ năm 2003 đến 2006 tôi sống tại Tây Nguyên. Bức tranh thiên nhiên Tây Nguyên trong mắt tôi hoàn toàn khác xa mô tả mà nhiều người đã viện dẫn để phản đối dự án bô xít. Họ chỉ nói như một cái băng ghi âm. Không có bô xít thì hằng ngày hằng giờ rừng vẫn bị phá. Chưa có bô xít, nhìn từ máy bay xuống Tây Nguyên (mãi xanh tươi trong văn Nguyên Ngọc) cũng thấy hằng hà sa số những mảng lở loét đỏ bầm ngày càng lớn hơn” [ . . . ] “Môi trường sống xung quanh chúng ta đã bị tàn phá từ lâu lắm rồi, chứ không đợi đến các dự án bô xít. Có mấy ai trong những độc giả nhiệt thành nhất của bauxitevietnam.info đã từng áy náy khi mua một chiếc giường gỗ cẩm lai, khi đóng chiếc tủ buýp phê bằng gỗ đỏ, hoặc xuýt xoa khen ngợi/ao ước bộ sa lông danh mộc được thị trường định giá theo kí lô gram” Đúng là người Việt Nam đang có vô vàn khuyết điểm trong việc bảo vệ môi trường sống của mình. Cuộc đời người Việt nam đang nghèo đi vô cùng, và nguy hiểm nữa.
Nhưng đó không phải là cái cớ cho những Ma chiến hữu tàn phá nốt Tổ quốc chúng ta, cho kẻ dửng dưng không hề biết đến câu tục ngữ dân tộc thiểu số này: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nhà nghèo”! Kẻ dửng dưng đang lợi dụng sự mất cảnh giác của chính nhà cầm quyền lo lắng đối phó với những người trí thức và với dư luận trong tay không tấc sắt, mà quên kiểm tra hộ khẩu ở cái chỗ cần kiểm tra.
Vì thế mà, chỉ có thể gửi thông điệp này tới các bạn: “Hỡi bà con đọc blog và viết comment trên blog, hãy cảnh giác!”
Hà Nội, 21 tháng 5-2009
Phạm Toàn
——————————————————–
P/s : Đúng là có lắm kẻ “cô đơn trên mạng” và có cảm giác mặc cảm bởi mình chỉ là một ngôi sao le lói trên bầu trời đầy sao sáng và sao xẹt nên quyết tâm “bán chữ, nuôi tiếng tăm”. Đó là hạ sách, bởi nó vừa ngu ngốc, vừa đáng thương hại!
Bởi thế, một lời khuyên thượng sách nhất đối với chính mình và các bạn mình là, đối với những kẻ sỉ quái đản luôn thèm khát sự nổi tiếng đến cao độ như kẻ này, thì điều đau đớn nhất chính là sự bàng quan của thiên hạ trước mọi nỗ lực của mình.
Vì vậy, hãy cứ xem như đang xem chó sủa trăng, pageview không tăng, hẳn có kẻ “thẩm du” chữ nghĩa một ngày đến 20 lần … vẫn thấy ấm ách!
Comments (1)
May 12, 2009
VUI HAY BUỒN ???
Filed under: Uncategorized — Tags: nhatrang — menam @ 10:38 am
Thành phố Nha Trang là đô thị loại I

Nha Trang lên thành phố đô thị loại 1, không trực thuộc TW.
Cứ nghe đến hai chữ “đô thị” là rùng mình. Rồi sẽ quy hoạch, xây dựng và bê tông hóa hết mọi thứ.
Cứ nhìn đoạn dưới chân cầu Trần Phú – phía Tháp Bà sẽ thấy. Công viên hoang tàn, mới xây đã sụp. Chưa kể đến cái dự án làm kè gần đó đang dang dở vì càng xây, càng sụm.
Nha Trang bây giờ giống như một cô gái quê đang tần ngần trước việc lựa chọn giải phẩu thẩm mỹ.
Nhìn lại đoạn đường Trần Phú đã quy hoạch thành công viên, xây bồn hoa, trồng cỏ… Có sạch, có đẹp đó, nhưng đó là cái đẹp kiểu đô thị, nhìn đâu cũng thấy. Người ta phá bỏ mọi thứ để xây lại theo ý mình, chứ không tìm cách tôn tạo vẻ đẹp sẵn có của thiên nhiên. Điều này khiến Nha Trang mất đi vẻ đẹp vốn có của mình từ lúc nào chả biết.
Nhiều lúc lang thang nhìn ngắm thành phố, mình liên tưởng đến việc đối diện với một cô gái vừa đi trùng tu nhan sắc về. Thoạt nhìn thì đẹp và lạ, sau đó lại thấy quen mắt vì đã gặp ở đâu đó.
Không vui cũng chẳng buồn trước tin Nha Trang lên đô thị loại 1. Bởi xét cho cùng đó cũng chỉ là một miếng bánh quyền lợi mà tỉnh không muốn nhả cho tw gặm, và tw thì không cam tâm để tỉnh nhấm một mình miếng bánh này.
Gặm đi, nhấm đi, ăn hết những gì có thể ăn được đi hỡi như kẻ mất lương tri và bán linh hồn cho quỷ sứ (bên Tàu)!
Leave a Comment
May 3, 2009
GIÓ ĐỔI CHIỀU? – Entry for May 03, 2009
Filed under: Uncategorized — Tags: bauxite — menam @ 10:07 am
Bạn nghĩ thế nào về một thông cáo báo chí mà người soạn thảo thậm chí không dám ký tên nhưng lại gọi bản kiến nghị của 135 người vời đầy đủ họ tên, cơ quan công tác là “hoàn toàn mang tính bịa đặt và kích động”. Trong số 135 người ký tên đấy đếm sơ sơ cũng có gần 50 người là giáo sư, phó giáo sư hay tiến sĩ, hàng chục người là nhà văn, nhà báo hay nghệ sĩ, có cả những tên tuổi được coi là rực rỡ trong khoa học Việt Nam hiện đại như Hoàng Tụy, Phan Đình Diệu, Nguyễn Quang Riệu, Phạm Xuân Yêm, Ngô Bảo Châu, Trịnh Xuân Thuận…
Nhưng trong mắt của kẻ giấu tên ở Bộ Công thương thì những trí thức này chẳng có milligram giá trị nào, và những ý kiến phản biện xã hội của họ “rất kém xây dựng, hoàn toàn dựa trên những thông tin sai lệch, dựng chuyện, trầm trọng hóa, thậm chí mang tính kích động và bị các tổ chức phản động lợi dụng”, “hoàn toàn mang tính bịa đặt và kích động”.
Có bao nhiêu cái mũ có thể chụp, Bộ Công thương đã đem chụp hết vào đầu các trí thức này, chắc là để chuẩn bị cho mai kia nếu có cái tròng nào cần quăng vào cổ họ thì sẽ đem ra quăng nốt. Bộ này còn sử dụng thế lực của mình để làm một cuộc truyên truyền trên mặt trận báo chí. Cụ thể, Bộ Công thương đề đạt : “rất mong các đ/c lãnh đạo các cơ quan thông tin báo chí, Bộ Thông tin và Truyền thông chỉ đạo các phương tiện thông tin truyền thông thông báo rộng rãi tới công chúng”.
Với “đề đạt” này của Bộ Công thương, người ta có thể trông đợi sẽ có một trận mưa sa bão táp cuộc tổng tiến công vào giới trí thức mà cường độ và mức độ có thể không kém trận chiến truyền thông chống cha Kiệt ngày nào (mà một trong những người lĩnh xướng chính là Phó Tổng GĐ Đài truyền hình Việt Nam*). Nhất là khi Bộ Công thương đã có “nhời” nhờ giúp đỡ với Bộ 4T của anh Hợp, anh Doãn. Tất nhiên, những lời đề nghị giúp đỡ thực sự với các lãnh đạo báo chí, nếu có thì hẳn đã phải được đưa ra sớm hơn thời điểm Bộ Công thương phát thông cáo báo chí của mình cho 300 nhà báo vào ngày 28/4.
Nếu đọc một số tờ báo trong mấy ngày này, người ta đã thấy gió có phần chuyển hướng. Điển hình nhất là bài trên báo Nhân Dân mà anh Huy Đức đã phân tích hết sức chính xác và tỉ mỉ và cũng đoán được có mùi bàn tay can thiệp của nhóm lợi ích nào đó trong đấy. Có thể kể thêm bài trên Lao Động của Hà Văn Thịnh.
Ngay trên Tuần Việt Nam- tờ báo trực thuộc Bộ 4T-từ xưa tới nay vẫn thoải mái đăng các bài phản biện chống khai thác bauxite ở Tây Nguyên thì ngày 26/4 cũng vội vàng đăng bài của một “bạn đọc” có tên Thái Nam giảng dạy về cách phản biện xã hội “Phản biện phải khách quan, mang tính khoa học và xây dựng, không được lồng vào tham vọng cá nhân hay động cơ chính trị, nói năng như thế là có dụng ý tát nước theo mưa, không phải là phản biện. Có thể nói, sự kích động quá lộ liễu như thế tự nó bóc trần mục đích và động cơ cá nhân của những người “tát nước theo mưa”.
Ba ngày sau đó, cũng trên Tuần Việt Nam, TS. Phạm Gia Minh (người từng đòi đổi tên Hà Nội thành Thăng Long khi Hà Nội nhập Hà Tây trước đây) viết một bài mang tinh thần hà văn thịnh. Bài TS. Phạm Gia Minh khéo léo hơn bài của giảng viên Hà Văn Thịnh ở chỗ không phải tán vuốt kết luận Bộ Chính trị như ông Thịnh mà trích dẫn Tây Tàu loằng ngoằng Ngụy Trưng, Thái Tông đủ kiểu nhưng vẫn rút lại ở một lập luận có tính răn đe: “Chúng ta không thể đồng tình và cần cảnh giác với lối phản biện có tính chất chia rẽ xã hội, thù địch và hằn học của những kẻ tiểu khí nhằm thỏa mãn những toan tính vụ lợi cá nhân, vì xét cho đến cùng đó chỉ là lối phản biện “té nước theo mưa“ rất vô trách nhiệm và không có hiệu quả.”
Hiểu nôm na thì đây là lời răn của Chúa mà có lẽ ông Minh hay ông Thịnh chỉ là những người đoán trước ý. Các ông cũng là những người “thức thời” nên đã nhanh chóng tìm cách khẳng định rằng phản biện như các ông mới là phản biện xịn, là “hiến kế” cho Đảng, là hiền thần Ngụy Trưng hiến kế cho minh quân Thái Tông, chứ phản biện như mấy thằng cha kia là phản biện đểu, là luận điệu “thù địch và hằn học của những kẻ tiểu khí”. Túm lại, chúng nó không phải là “lương thần” như các ông. Vẫn là cái tư duy bẩm cụ, cụ cho con xin miếng thịt.
Trở lại với bài viết của Bộ Công thương, kể ra dù sao nếu so sánh giữa Xuân Quang trên Nhân Dân, Hà Văn Thịnh trên Lao Động với kẻ không dám ký tên ở Bộ Công thương thì có thể có những quan sát thú vị. Xuân Quang là bồi bút đích thực rồi, không có gì để nói. Có lẽ Xuân Quang cũng là một bút danh ít được dùng đến (có lẽ chỉ dùng đến khi làm chuyện ám muội đáng xấu hổ) nên xem ra giới nhà báo cũng ít người biết thực ra đó là ai. Có thể coi Xuân Quang là một tay lính đánh thuê, một Chí Phèo làng báo. Hà Văn Thịnh là kẻ giữa dòng, ngoái sáng trái, nhìn sang phải, vừa muốn là trí thức nói những điều mình muốn nói, vừa muốn được Đảng tin dùng (chú ý cách ông đối lập “những người trung thực” với Đảng và ông tự đặt mình vào thế ở giữa, bị cả hai bên ghét bỏ). Nhưng ông Thịnh dù sao cũng còn dám chịu trách nhiệm cá nhân khi ký tên thật mình vào bài trên báo Lao Động. Nghĩa là dù sao ông vẫn còn chút liêm sỉ của một kẻ tự biết là mình hèn. Còn cái công văn của Bộ Công thương chửi 135 trí thức là lũ bịa đặt, kích động và đề nghị Bộ 4T vào cuộc tuyên truyền thì thậm chí người chịu trách nhiệm công văn này còn không dám ký tên mình (cho dù văn bản đó được một ông Thứ trưởng Bộ Công thương đọc trong cuộc họp báo). Đó là cái dũng, cái liêm, cái sỉ của kẻ làm quan ở nước ta? Chửi người khác thì rất hăng nhưng không dám lưu tên mình cho thiên hạ soi vào.
Và lời đề nghị của Bộ Công thương nhờ các lãnh đạo báo “chỉ đạo các phương tiện thông tin truyền thông thông báo rộng rãi đến công chúng” xem ra vấp phải sự thờ ơ của hầu hết các báo. Đa số các báo tuy không dám đưa tin về kiến nghị của 135 nhà khoa học và nhà hoạt động văn hóa-xã hội nhưng cũng tự biết thẹn không (hay chưa) dám tham gia chiến dịch tuyên truyền ủng hộ Bộ Công thương, chống những kẻ “tiểu khí” này.
Tất nhiên nếu bao giờ Ban Tuyên giáo và Bộ 4T dứt khoát xuống tay thì lúc đó lại là việc khác. Nhưng với kết luận khá dè dặt, ôn hòa và xoa dịu của Bộ Chính trị thì cú phản đòn của Bộ Công thương xem ra có phần quá tay và lố lăng, thậm chí là phản tác dụng, gây thêm phẫn nộ trong dư luận. Trừ bọn làm nghề đĩ bằng bút hay bọn chuyên ngửi rắm thiên hạ để đoán hướng gió thì không nói.
Ở một khía cạnh khác, tôi nghĩ chính quyền nên xử lý vụ này trên tinh thần cầu thị và tiếp thu thay vì tìm cách khích động chiến dịch đấu tố chống bọn trí thức lầm đường lạc lối, kích động dư luận, tiếp tay cho các tổ chức phản động. Khi xưa Hiến chương 77 cũng chỉ từ 200 công dân Tiệp Khắc ký tên phản đối chính quyền Tiệp Khắc bắt giam một ban nhạc Rock để rồi phát triển thành một phong trào dân quyền có sức ảnh hưởng lớn trong xã hội.
*Nhà bình luận Hà Văn Thịnh của báo Lao Động cũng từng góp phần mình trong chiến dịch đó với bài viết “Đáng rủa sả thay” mắng TGM Kiệt.

No comments:

Post a Comment