Sunday, November 21, 2010

Bao giờ em về nhà?

Bao giờ em về nhà? (06/11/2010)

Ánh nắng của một ngày thu hanh hao, khó chịu, lại thêm tâm trạng bực bội vì chờ đợi khá lâu rồi mà chiếc xe buýt 28 vẫn chưa tới khiến tôi nổi cáu: “Đã bảo không mua rồi mà cứ mời mãi”. Cô bé bán kẹo singgum vội vàng rụt tay lại. Trên gương mặt sáng sủa vẫn còn nguyên nét ngây thơ của cô học trò nhỏ, đôi mắt em chứa đầy nỗi sợ sệt và cả một chút gì đó như là buồn... Bất giác lòng tôi se lại, em chỉ bằng tuổi đứa em út tôi ở quê nhà. Tôi vội vàng gọi em lại. Em nhìn tôi, vừa vui mừng, ngạc nhiên nhưng vẫn đầy cảnh giác: anh gọi em phải không ạ? - Ừ, bán cho anh một phong kẹo. Xin lỗi vừa nãy đã vô cớ quát em. Em nhoẻn miệng cười: Không sao đâu anh ạ. Em sắp quen rồi. Tôi hơi bất ngờ vì câu nói của em. Những đứa trẻ bán kẹo dạo thế này ở đây nhiều không đếm xuể, thường rất “chai mặt” chứ không rụt rè như em. Đoán em mới hành nghề, tôi hỏi: Sao em không đến các quán ăn hay nhà hàng, sẽ bán được nhiều hơn. Cứ ở bến xe buýt thế này toàn học sinh, sinh viên thì làm gì có tiền mà mua kẹo? – Anh em bảo mới đi thì tập bán ở đây đã. Tuy không nhiều tiền nhưng các anh chị sinh viên dễ tính hơn. Hỏi chuyện mãi, em mới kể: Ở làng em chẳng còn mấy người gọi là thanh thiếu niên. Phần lớn mọi người đều đi “thoát ly” hết cả rồi. Chủ yếu là lên Thủ đô làm các nghề như bán vé số, đánh giầy, bán kẹo nếu là tầm tuổi em. Các anh chị lớn hơn thì làm công nhân, phụ hồ, may mắn thì xin được chân bán hàng, cứ đứng thu tiền, vừa nhàn hơn lại lương cao, không lo bữa đói bữa no như bọn em. Tôi hỏi em có ý định về quê không, cô bé có cái tên khá lạ, An Nhiên trả lời tôi: Còn ai nữa đâu để mà về, mẹ và ông bà ngoại em mất cả rồi. Bố cũng có gia đình mới... Em chào tôi để tiếp tục cuộc mưu sinh hàng ngày, đôi chân lại rảo bước trên những nẻo đường tấp nập, rộn rã của Thủ đô. Chẳng mấy chốc em sẽ quen, sẽ “chai mặt” trước những lời cáu gắt, thậm chí là xua đuổi của những khách hàng bất đắc dĩ. Sẽ lấm lem bụi đường, đen nhẻm vì nắng gió và già dặn trước tuổi như tất cả các “đồng nghiệp” của em. Tương lai nào dành cho em? Và ám ảnh tôi nhất là câu hỏi: bao giờ em sẽ và được về nhà?

T.H

No comments:

Post a Comment