Monday, November 29, 2010

Ngã rẽ tình cờ…

Ngã rẽ tình cờ…

Có một lần dại dột lên ti vi, tôi đã dại dột rơi nước mắt khi kể về buổi sáng tôi chính thức từ giã trường học, buổi sáng tôi nằm vùi trên gác nghe vòng xe đạp của bạn mình lao xao ngang qua, áo dài tôi đã xếp cất chèo queo nơi đáy tủ. Phút nghẹn ngào không kềm chế được làm ba má tôi rất đau lòng.

Tôi hối hận vì điều đó. Ngay cả khi tôi không tỏ ra buồn bã thì ba má tôi cũng đã quá áy náy, xót xa cho việc bỏ học giữa chừng của tôi. Họ nói chỉ cần cố gắng chút nữa thôi, tôi sẽ học hành tới nơi tới chốn. Tôi cười, “nhưng con sẽ không bao giờ viết văn, không trở thành nhà văn, con sẽ là kế toán, hay luật sư, hay kỹ sư gì đó…”. Tôi không biết những lời này có làm an ủi được ba má tôi, nhưng thật sự nó an ủi tôi những khi nghĩ, mình học hơi… ít.

Và thỉnh thoảng tôi lại nghĩ tới cơ duyên, số phận, để giải thích cho việc mình bỗng dưng muốn… viết (văn). Giữa năm lớp Mười, bạn bè đang rần rần, đang ở một cái tiệm bán gạo sát bên chợ, tôi nghỉ học, về ở căn nhà ngoại ô thênh thang với ông ngoại đang đau yếu, với vườn rau cũng thênh thang. Cuộc dịch chuyển đột ngột, quay quắt như một cú sốc. Từ môi trường sôi động tôi bị dời đến chỗ vắng ngắt, đến nỗi có khi tìm một người để nói chuyện cũng không ra. Nhà tôi lúc đó không khá giả, nên các thành viên trong gia đình chỉ gặp nhau đúng bữa cơm, rồi ai nấy phải làm việc, mưu sinh. Ngoại tôi bị tai biến mạch máu não, đi đứng khó mà trò chuyện càng khó. Và tuổi tác chúng tôi cách biệt quá lớn, hiếm có chuyện gì đó mà cả hai đều quan tâm, đều thấu hiểu để nói cho vui. Không kể những khi dì tôi đón ngoại về, tôi chỉ còn mình tôi, trơ trọi.

Một mình thì suy nghĩ mông lung, thì nói chuyện với chính mình. Ở giữa vườn rau dền của má, tôi vừa cắt rau vừa tưởng tượng đủ thứ chuyện, tôi hình dung ra những con người, họ nói năng, đi lại trong đầu tôi. Giờ nhớ lại tôi hơi sợ, nếu mình không chọn cách viết văn chắc chắn mình sẽ… khùng. Mà, hồi nhỏ cả nhà tôi sợ tôi khùng lắm rồi, bởi tôi hay vừa đi vừa viết chữ vào không trung, trong đầu nghĩ gì viết ra chữ đấy. Trường học cách nhà hơn ba cây số, tôi toàn đi bộ, để lại bao nhiêu khói chữ trên đường.

Giờ tôi viết chữ trên giấy, vẽ một thế giới trong đầu tôi ra giấy. Ngay khi viết truyện ngắn đầu tiên, tôi đã ý thức, tôi viết chẳng qua vì cô độc dữ quá, vì thay đổi môi trường sống đột ngột, cú sốc lại xảy ra ngay tuổi vui tuổi chơi, tuổi cần bè bạn. Tôi chọn cách trò chuyện với thế giới chung quanh bằng những trang viết, bỗng thấy thật dễ chịu khi suy nghĩ, niềm vui, nỗi buồn của mình được mọi người chia sẻ. Và bạn bè tôi giờ không còn gói trong lớp học, bạn tôi bốn phương trời.

Lâu lâu gặp những đứa bạn học chung lớp chuyên văn, những đứa ngày xưa hay đi khao chè tôi bằng tiền nhuận bút của tụi nó, lúc đó tôi chỉ cắm cúi ăn mà không mảy may ý thức được mình sẽ viết giống nó, nhưng vào đại học là bạn dọn dẹp văn chương. Còn tôi chỉ vì một bữa phải đứng lại bên đường ứa nước mắt ngó bạn bè đi qua, không ai chơi với tôi nên tôi bèn lấy… chữ ra chơi. Thấy cũng vui đôi chút. Và vui ba bốn chút khi việc này làm ba má tôi bớt dằn vặt, đau đáu.

Nhưng các bạn đừng có ai làm giống tôi, đùng đùng bỏ học để cho có… sốc viết văn chơi. Tôi nghĩ, chữ cũng khinh ngạo, bạc bẽo và thất thường, có khi mình muốn chơi với nó mà nó chẳng chịu chơi với mình, lúc đó chì với chài đều mất, khổ thân. Muốn gì cũng phải ướm hỏi chữ coi, ê, mầy thấy tao sao, chơi được không, chữ gật đầu rồi hãy tính tiếp.

No comments:

Post a Comment