Sunday, November 21, 2010

Quán Mây Chiều

Quán Mây Chiều (06/11/2010)

Không đỗ đại học, Thương nhờ người anh họ xin vào học một trường trung cấp, rồi lên công tác trên tít huyện vùng cao Lai Châu. Bẵng đi hơn hai chục năm, bạn bè tôi bỗng kháo nhau: Thằng Thương chuyển cả gia đình vợ con về xuôi. Mua hẳn một biệt thự ở ngoại ô. Đi làm có xe ôtô con. Bét ra cũng chức tổng giám đốc.

Quả nhiên danh bất hư truyền. Mấy tháng sau chúng tôi nhận được lời mời của Thương với lý do: Họp mặt nhân kỷ niệm 35 năm tốt nghiệp khoá học sinh lớp 10A. Tôi tự thấy xấu hổ vô cùng. Mang tiếng là lớp trưởng lại có thâm niên ở thành phố hơn hai chục năm, vậy mà tôi chưa bao giờ tổ chức được một cuộc hội tụ bạn bè phổ thông một thuở.

Thương như đọc được những day dứt của tôi. Nó ôm tôi, vỗ vỗ vai và bảo:

- Chúng mày đừng cho tao là chơi trội. Tao có thời gian, lại có điều kiện. Nhớ chúng mày quá nên phải bịa ra cái cớ để gặp nhau.

Rồi Thương đưa vợ con đi chào khắp bạn bè. Thu Loan, vợ Thương bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn đằm hương sắc của một bông hoa rừng. Hai đứa con, một trai một gái, không thể bình luận thêm điều gì. Chúng tôi uống rượu Black Label, bia Tiger và ăn lẩu cá chình. Nguyễn Huỳnh, nguyên bí thư chi đoàn lớp 10A, vừa hết nhiệm kỳ tham tán công sứ ở mấy nước Tây Âu về, kéo Lê Cao đứng dậy, nói với mọi người:

- Quý vị yên lặng, xin giới thiệu đây là vị giáo sư đầu tiên của khoá chúng ta vừa được Nhà nước phong hàm. Cách đây sáu tháng, tôi có hân hạnh được đón tiếp tiến sĩ Lê Cao tại Thuỵ Sĩ. Thấy tôi cứ cặp kè với vị tiến sĩ đáng kính, một người bạn Pháp hỏi tôi: Đây là thằng con trai mới sang thăm mày phải không? Tôi bảo: Bạn tao, giáo sư - tiến sĩ đấy. Ông Tây nọ tròn mắt xua tay lia lịa: Tao xin lỗi, vì nó bé và thấp quá, tao cứ ngỡ nó còn trẻ con.

Cả bọn ôm bụng cười đến muốn sặc cả thức ăn. Tiến sĩ Lê Cao giơ tay đề nghị yên lặng:

- Như thế vẫn chưa có gì ngạc nhiên. Dù mấy chục năm nhưng tao vẫn là tao, chứ khối đứa đổi họ thay tên đến không thể nhận ra. Chúng mày còn nhớ thằng Nhặng không?

Mọi người nhao nhao:

- Sao lại không nhớ! Lớp 10A chúng ta có một bộ ẩm thực truyền thống gồm bốn loại đặc sản là Tương, Diệu, Thủ và Nhặng. Một lần ra chơi, hoạ sĩ Lê Cao vẽ trên bảng một cái thủ lợn, một chai rượu, một bát tương và một con nhặng vo ve với chú thích: Lớp 10A thân yêu của chúng tôi, khiến có thằng cười vãi cả nước đái ra quần. Thằng Đỗ Tương đi bộ đội suốt đời binh nhất, phụ trách khâu cấp dưỡng, khi chuyển ngành lại đổi tên là Đỗ Tướng, thằng Bùi Trọng Thủ viết báo lấy bút danh là Bùi Trang Thư.

Tiến sĩ Lê Cao vỗ tay bồm bộp ra hiệu cho tất cả trật tự.

- Còn đồng chí Nhặng của chúng ta giờ đã trở thành đại tá hải quân. Hôm tao xuống Hải Phòng họp thấy giới thiệu đại tá Nguyễn Văn Nhang, tao trố mắt. Lúc lâu sau mới thốt kêu lên: Thôi bỏ mẹ, thằng Nhặng phải không?

Cuộc rượu tưởng có thể nổ tung vì những tràng cười. Bữa tiệc ở nhà Thương hôm ấy đánh dấu cuộc hội tụ của một thế hệ bạn bè tứ tán phiêu bạt. Ba mươi nhăm năm. Cái lớp 10A ngày ấy trừ tám đứa hy sinh ở chiến trường, sáu đứa ở quê sản xuất, còn lại bây giờ hầu hết đều quây quần bên nhau. Và Thương, như một nhạc trưởng, như một Mạnh Thường Quân, thường là người khởi xướng những cuộc gặp gỡ, những chuyến picníc, những cuộc viếng thăm thầy, cô và mái trường xưa.

***

Do vị trí công tác, lại cũng do đặc điểm nghề nghiệp, tôi là người được Thương đặc biệt ưu ái. Thường xuyên Thương phôn cho tôi, lúc rủ đến một cuộc rượu toàn những bạn bè kinh doanh thành đạt, lúc đánh xe đón tôi đi thực tế viết bài ở một nhà máy A, công trường X. Đến lần gặp Kiều Linh ở quán Cà-phê Mây Chiều thì không còn là chuyên chơi bời, thù tạc bình thường, mà Thương đã đặt tôi ở một cấp độ bạn bè cao hơn, tin cậy và thân thiết hơn rất nhiều.

- Anh Thương em cứ nhắc anh luôn.

Như đã quen biết nhau từ lâu, Kiều Linh vừa pha cà-phê cho tôi, vừa chủ động bắt chuyện: “Quán cà-phê Mây Chiều này em mở là nhằm phục vụ đối tượng văn nghệ sĩ các anh đấy. Ngày mai anh rủ các bạn anh đến nhé. Em sẽ khuyến mại cà phê Trung Nguyên một tháng”.

Người này mà bán hàng thì khách có bao nhiều tiền phải dốc ra hết. Thoáng nhìn đôi môi, ánh mắt Linh, tôi đã nghĩ vậy. Thảo nào cậu Thương dám bất chấp cả vợ con để chung lưng mở một ngôi nhà hàng với nàng.

- Này, hoa hậu Mường Tấc của cậu đã biết quán Mây Chiều này chưa? - Tôi kéo Thương ra một góc hỏi nhỏ.

- Biết thế nào được? Thương đặt ngón tay lên môi, mắt tròn mắt dẹt nhìn quanh rồi thầm thì: Cánh đàn ông chúng mình, mày còn lạ gì. Kiều Linh đã có con gái bốn tuổi, bỏ chồng từ năm ngoái. Tao mới đưa nàng từ Lạng Sơn về đây. Mày đừng nói gì với nàng về quan hệ vợ chồng tao nhé. Nếu nàng có hỏi thì mày cứ nói tao và Thu Loan sắp li dị.

Tôi đã mang máng hiểu ra. Ông bạn tôi đang dửng mỡ, muốn có thêm một “phòng nhì”... Tôi biết, gần đây đại dịch “ết” đã làm nhiều anh phát hoảng không dám chơi cái trò bóc bánh trả tiền ngay. Những anh có máu mặt cỡ như Thương quay ra đầu tư chiều sâu, thiết lập những mối quan hệ ổn định và lâu dài. Họ tìm những nữ sinh viên non tơ tốt nghiệp rồi nhưng chưa có việc làm, những phụ nữ trẻ đẹp từ các tỉnh lẻ muốn về sống ở thành phố để cặp bồ hoặc làm vợ nhỏ. Kiều Linh đang được bạn tôi “chăn dắt” theo cách này đây. Ngẫm ra, thời buổi kim tiền, người giàu có bao giờ cũng thiết lập được một lối sống riêng, có phe cánh riêng, địa hạt chơi bời và hưởng thụ riêng.

Chiều chiều, hắn đánh xe tới sân ten-nít giao đấu với các quan chức để lấy thông tin và thiết lập các mối giao dịch, sau đó về Toà nhà Tháp trung tâm, bấm thang máy lên tầng 23 để xông hơi khô, xông hơi ướt, ngâm mình trong các bể nóng, lạnh, mat-xa trong bể xục, rồi thư giãn trong các phòng VIP có các thiếu nữ váy ngắn, áo ba lỗ, đẹp như tiên sa phục vụ. Thảng hoặc, những lúc cao hứng, Thương lại rủ tôi đi chơi cùng. Tôi trở thành vật trang sức cho hắn, bởi hình như tôi cũng có tí danh, thỉnh thoảng tên tôi cũng được xuất hiện trên vài ba tờ báo, mặt tôi cũng được lộ trên tivi. Vả lại, cuộc rượu của những tỷ phú mà không có gái đẹp, không có một tay văn nghệ sĩ hay chuyện, có duyên kể chuyện thì nhạt hoét, phí tiền. Trong một cuộc nhậu vô tiền khoáng hậu kéo dài từ mười một giờ trưa đến chín giờ tối, tám người chén hết một con kỳ đà, một rùa núi, hai bộ chân gấu và bốn chai Chi-vac cùng mấy thùng Heneiken, Thương mới thổ lộ với tôi:

- Nhờ mày phôn cho vợ tao nói tao có công chuyện phải ở lại Hải Phòng không về được. Tao say quá, nói vào máy, nó biết.

- Thế tối nay cậu định ngủ đâu? Hay là về nhà mình?

- Tao ngủ ở quán cà phê Mây Chiều với Kiều Linh. Chỗ ấy thường để ngủ trưa, nhưng đôi khi trong những trường hợp thế này, ngủ tối ở đấy lại rất thú vị.

- Phải thận trọng. Thành phố này bé như lòng bàn tay. Đi đêm nhiều rồi cũng có lúc gặp ma.

Thương phẩy tay, giọng nhão ra, không rõ tiếng:

- Đời là một cuộc chơi mà. Nếu Thu Loan biết, thì tao đến ở với Kiều Linh. Thú thật với mày, quán cà phê Mây Chiều là của tao. Tao bỏ tiền hằng tháng ra thuê cho hai mẹ con nàng. Đầu tư đến tận răng như thế, nhưng chỉ để làm chỗ nghỉ trưa và thỉnh thoảng ngủ tối, mày bảo có thằng nào dám galăng như thế không?

Câu hỏi của Thương thật ngạo mạn, nhưng thành thật và đầy tự tin.

***

Bẵng đi hai tháng, sau chuyến đi công tác phía Nam, tôi không gặp Thương. Thông tin mới nhất về ông bạn vàng của tôi lại do cô chủ quán cà phê ở cạnh cơ quan tôi tiết lộ:

- Hình như anh có ông bạn tên là Tạ Thương phải không?

- Đúng rồi. Bạn học phổ thông. Em cũng quen anh ấy à?

- Em còn lạ gì. Quán cà phê Mây Chiều ông Thương thuê cho bồ nhí. Trước đây vốn là quán của đứa bạn em. Khi anh Thương hỏi thuê lại, nó khuyên hợp đồng thuê nhà cứ để tên nó, hàng tháng đưa tiền thuê nhà để nó nộp cho chủ. Bạn anh không nghe, cứ nhất định phải sang tên cho “cô vợ bé” Kiều Linh.

- Chuyện ấy thì anh biết rồi.

- Biết sao anh không khuyên can? Bạn anh là tay chơi bán trời không văn tự, nhưng còn ngờ nghệch lắm. Loại gái ấy chỉ chơi bời dăm bữa nửa tháng thì được, chứ đánh đu lâu ngày thì mang vạ vào thân. Rõ là ngu lâu. Nghe gái tỉ tê, chỉ hơn tháng sau đã bòn cạp váy vợ lấy một tỷ đồng mua cái quán cà phê ấy tặng cô ả.

- Sao cô biết? Tôi tròn mắt, không tin. Bạn anh bảo mỗi tháng chỉ chi đúng bốn triệu trả tiền thuê nhà cho Kiều Linh thôi.

- Bà chủ nhà là chị họ em, em còn lạ gì. Kiều Linh làm reo, tuyên bố cắt hợp đồng nếu Thương không mua đứt quán Mây Chiều. Mà một tỷ đồng còn là rẻ, vì chủ nhà đang cần tiền để chuyển cả gia đình vào Vũng Tàu. Tiền vừa trả xong, giấy tờ mua bán đứng tên chủ mới Kiều Linh vừa đóng dấu đỏ chói chưa kịp khô mực, cô nàng đã giở mặt ngay.

- Tức là...

- Là bái bai anh Tạ Thương dại gái chứ còn gì nữa.

- Chuyện hoang đường - Tôi làu bàu như muốn nói với chính mình.

- Trước khi đi công tác, anh còn uống cà phê với Thương và Kiều Linh. Họ bám nhau còn hơn cả sam.

Cô bạn bật cười khanh khách, dí ngón tay vào trán tôi:

- Cả anh rồi cũng chết vì gái. Đàn bà bọn em, muốn lừa tay nào là tay ấy chỉ có chết. Thời đại Internet, chỉ một cú nháy chuột là hoàn tất một cuộc hò hẹn. Ông Tạ Thương có hoá phép thành ông Tấn Thương cũng không cản nổi cô nàng tống tình với một gã đàn ông khác. Đừng tưởng các bà vợ chiều chiều đi đón con, rồi tạt qua chợ mua đồ nhắm về cho chồng uống rượu là chung tình đâu nhé. Bé cái nhầm đấy. Các đức lang quân đáng kính đâu biết buổi trưa nàng đã tranh thủ lên một chiếc xe do một gã Đông Gioăng nào đó lái qua sông, sang khu nhà nghỉ rồi. Nàng Kiều Linh của Tạ Thương cũng vậy thôi. Ả xài tiền của Thương nhưng lại đem tình của mình cho một anh chàng khác. Mà anh có biết đối thủ của Thương là ai không?

Tôi còn đang ngớ người vì thứ triết lý hiện đại và nghiệt ngã của cô bạn thì cô nói tiếp:

- Chính là cái gã vẫn thường đánh tennit với Thương đó. Gã vừa bỏ cô vợ thứ ba.

Tôi đã mang máng hình dung ra gã tình địch của bạn mình. Mặt vát lưỡi cày. Môi mỏng quẹt. Dáng đi lúc nào cũng ngả ra phía sau như sắp ngã ngửa. Gã hay ngồi một mình bên chiếc bàn kê ở trong góc phải và lúc nào cũng giấu đôi mắt sau cặp kính màu. Nghe nói gã có rất nhiều tiền. Lại nghe nói thời sinh viên gã đã lừa cô vợ một người bạn ra công viên giở trò bậy bạ. Bị rình bắt quả tang, gã tìm cách chạy làng, đổ vấy cho vợ bạn đã chủ động tấn công gã. Tôi lấy máy, “phôn” cho Thương. Không có tín hiệu trả lời.

- Phải bắt nó nôn ra chứ đâu chịu mất trắng một tỷ đồng - Tôi nói một cách đanh thép như chính mình vừa mất của.

- Mắc bẫy cò ke rồi ông anh ơi. Giấy tờ đứng tên cô ả rồi, đụng vào nó làm toáng lên, bạn anh tan hoang cửa nhà là cái chắc. Đau quá bị hoạn. Nhục nhất là thằng cha Sở Khanh ấy ngang nhiên dọn đến ở với cô Kiều Linh trong quán cà phê Mây Chiều.

Không để cô bạn bình luận thêm, tôi phóng xe lên nhà Thương .

Thu Loan, như mọi lần, vồn vã đón tôi ở cổng. Qua vẻ mặt và thái độ của nàng, tôi đoán nàng vẫn chưa hay biết chuyện gì đã xảy ra với chồng mình. Hoá ra người nào cả tin, thì cứ cả tin đến cùng.

- Anh Thương em hồi này bận việc, thường đi đến tối ngày.

Loan vừa pha nước mời tôi vừa nói bằng giọng lo âu trìu mến: Lúc nào anh khuyên nhà em một tiếng. Ai chẳng muốn làm ăn lớn. Nhưng ham hố quá, sẽ tổn thọ. Tuổi các anh bây giờ, sức khoẻ phải đặt lên hàng đầu. Giàu có mà hao tâm tổn trí thì em cũng chẳng thiết.

- Để anh sẽ nói.

- Anh thử hỏi nhà em về cái phi vụ buôn bán lớn vừa rồi. Nhà em huy động tới một tỷ đồng tiền vốn ấy anh ạ. Em hỏi, anh ấy chẳng thèm nói. Em đồ rằng anh nhà em đang gặp một thương vụ khó khăn.

Tôi quay đi để tránh cái ánh nhìn như dò hỏi của Thu Loan. Chao ôi, sao cái thằng bạn tôi lại tốt số có được một người vợ tuyệt vời đến thế. Buôn bán gì đâu. Một thương vụ ái tình vừa bị trắng tay mà nàng vẫn không hay biết gì.

Cầu cho mãi mãi nàng vẫn không hay biết gì.
Truyện ngắn của Hoàng Minh Tường

No comments:

Post a Comment