Saturday, January 22, 2011

Những mối tình đầu

Mẫu số chung của những mối tình đầu
Hình như mẫu số chung của những mối tình đầu là CHIA TAY . Vì ngày ấy những đôi tình nhân chỉ biết yêu, chứ chưa có kinh nghiệm nuôi dưỡng tình yêu . Họ hái tặng nhau một bông hồng, chứ chưa biết cùng nhau chăm sóc một cây hồng.
Lý trí đã vắng mặt trong cuộc chơi "sét đánh" đó. Và trái tim tự dò dẫm bước đi bằng linh cảm của mình. Hình như "kinh nghiệm thất bại" trong tình đầu của người này, đối với người khác chỉ là một kinh nghiệm thừa . Chẳng ai muốn trái tim mình hòa cùng một nhịp với người thất bại trong tình trường. Người mới yêu lần đầu luôn luôn nghĩ mình sẽ là người thắng cuộc. Họ đặt cuộc cả trái tim và cuộc tình và rồi thua trắng tay cũng vui lòng!
Tình đầu khi chia tay, chẳng ai hận thù ai . Bởi cả hai đều hiểu: Đã có lúc họ yêu nhau rất hồn nhiên, trong sáng, chưa hề biết lợi dụng nhau, chưa hề có tình dục khiêu khích. Họ đến với nhau bằng con đường từ trái tim đến trái tim, không qua sự "mai mối" của vật chất. Những lý do chia tay ngày ấy cũng thật buồn cười: Giận dỗi, hiểu lầm, tự ái ... cứ như trẻ con. Chính vì vậy mà họ sẵn sàng tha thứ cho nhau . Và vui vẻ bắt tay nhau nếu còn gặp nhau trên đường đời .
Viết về mối tình đầu, người viết đã buông thả cho trái tim cầm lấy cây viết. Chính vì vậy người đọc tỉnh táo sẽ nhận thấy nhiều điều vô lý. Vô lý như không hiểu tại sao người ta lại có thể yêu một người dưng thắm thiết đến như thế ?
Viết về mối tình đầu, người viết còn sự bồi hồi rung động của trái tim. Họ không muốn làm văn chương. Họ chỉ tìm sự cảm thông của người đọc và quan trọng hơn là sự cảm thông của người tình xưa .
Hình như mẫu số chung của những mối tình đầu là CHIA TAY. Vì ngày ấy những đôi tình nhân chưa có kinh nghiệm để hiểu được câu nói thâm thúy của nhà văn Saint Exupéry: "Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng."
Đoàn Thạch Biền

MẢNH VỠ
Anh đi qua tôi, không nhìn lại, không một chút tình cảm, không còn cái đầm ấm của một thời yêu và không có cái nhìn thoáng qua của những kẻ qua đường. Anh như một cái bóng, lặng lẽ lướt nhanh, lướt qua một thời hai mươi tuổi, qua cả những gì nồng nhiệt yêu thương. Anh đi qua như cơn mưa hờn dỗi . Thời gian trôi qua rồi, con sông Ngân Hà đưa hai đứa đến bên nhau rồi vụt kéo hai đứa ra xa, xa hẳn nhau, anh còn nhớ không ?
Ngày ấy tôi còn bé lắm và anh thì trẻ lắm, trẻ hơn cả cái thời thanh niên sung mãn nhất khi anh gặp tôi . Con bé mười sáu tuổi chỉ biết mong manh hiểu sau cái nhìn tha thiết của ai đó là một mảnh trăng. Mảnh trăng không sáng, cũng không tròn, chỉ le lói, le lói một chút thôi, kịp đủ để cho tôi nhìn thấy nó. Anh và tôi cách nhau không xa, cũng không gần lắm. Một con đò và hai bến sông. Dòng sông cách ngăn hai đứa từng ngày . Anh chỉ kịp đón tôi sau mỗi buổi tan trường. Thời gian hai đứa giành cho nhau chỉ là hạn hữu . Anh kịp xoa dịu cho tôi những nỗi buồn đeo theo từ trong lớp học. Anh cao lớn vỗ về, an ủi cô bé ngốc nghếch, đủ cho nó biết mỉm cười . Tạo hóa rất khắt khe với nụ cười của tôi và tôi cũng cay nghiệt khi mỉm cười với anh. Nếu không cười với những giọt nước mắt tràn trên bờ mi thì nụ cười ấy cũng méo mó bởi cái mũi nhăn nhăn rất ngộ nghĩnh. Vậy mà anh cũng đã cười, anh luôn là niềm vui lớn nhất và cũng là nỗi tủi thân "đậm đà" nhất trong thời học sinh thơ mộng của riêng tôi .
Những ngày chúng tôi bên nhau thì đêm không trăng dù đang giữa mùa trăng. Trăng vội giấu mình đi trước khi tôi và anh kịp xuất hiện. Tôi buồn! Anh vỗ về: "Trăng thẹn với em đấy!". Để rồi tôi cũng cười, chia chung niềm vui với anh về dải Ngân Hà vừa nối . "Em là niềm hạnh phúc lớn nhất và cũng là nỗi đau lớn nhất của anh". Tôi bất ngờ: "Nếu vậy em sẽ tình nguyện là giọt nước mắt nối hai dải Ngân Hà của hai bến cuộc đời anh". "Anh là tất cả mà cũng chẳng là gì đối với em phải không?". Tôi bối rối, không biết nên đồng ý hay phủ nhận đây . Chẳng lẽ, tất cả ...
Anh đi xa, tôi một mình và quả thật anh trở thành nỗi tủi thân lớn nhất của tôi . Không anh, tôi lang thang một mình cả trong mơ, trong mưa và trong ánh trăng. Không anh, con đường tình yêu vắng hẳn. Một mình tôi, chỉ một mình tôi thôi, một mình. Vóc dáng bé nhỏ của tôi không có anh bỗng trở nên cô độc. Đêm về khuya, hun hút. Tôi ước gì mình có anh. Những lá thư của anh vẫn đều đặn bay về. Lời lẽ con tim yêu thương nồng nàn da diết. Tôi hiểu: mình không thể sống thiếu anh được nữa rồi . Khóe mắt tôi luôn ướt lệ vì vắng anh. Anh biết và anh hiểu điều đó. Quà tặng của người đi xa anh dành cho tôi là một chú gấu bông xinh xắn cùng với lời bài hát mà anh thường hay ... nhại "Hãy nhìn vào đôi mắt anh đây, em sẽ hiểu được trái tim này ...". Đôi mắt gấu tròn xoe, cứ nhìn chăm chú vào tôi như muốn hỏi: Tôi yêu ai ? Tôi yêu anh, anh của một quãng thời say mê nồng cháy . Thời gian trôi, tôi vùi đầu vào sách vở, không kịp cả viết thư cho anh, chỉ vội vàng đến bên điện thoại mỗi tuần. Anh vẫn chu đáo, vẫn âu yếm và lo lắng cho tôi như ngày xưa . Anh lo cho tôi vất vả vì học, vì buồn khi vắng anh. Anh hứa là anh sẽ về.
Và anh đã về! Đêm buông trên con thuyền nhỏ, tôi không ngần ngại ăn hết những ngó sen mát lịm. Anh nhìn tôi âu yếm, cái nhìn làm nao lòng người đối diện. "Em đẹp quá". Tôi chỉ còn biết giấu mặt vào vai anh phủ nhận niềm hạnh phúc đang tràn dâng. Anh thì thầm: "Chờ anh nhé!".
Kỳ thi đại học đến, anh chuẩn bị chu đáo hành trang cho tôi . Và tôi đỗ đại học trong niềm yêu vô bờ. Thư của anh kịp bay về từ khi tôi còn chưa rõ kết quả. "Em thật tuyệt vời tình yêu bé nhỏ của anh ạ . Em - đó là niềm tự hào của anh". Tôi như bơi trong hạnh phúc tưởng như mãi mãi viên mãn trong cuộc đời . Trăng vỡ, dải Ngân hà tan nhanh thành trăm mảnh, tôi lang thang trong khoảng mưa dỗi hờn. Tôi không thể nào khóc được nữa, không thể vắt kiệt hồn mình ra để tìm nước mắt. Anh xa thật rồi, xa thật rồi một thuở ngây thơ . Không một dòng thơ, không một cú điện thoại, không một lời nói, cũng không thêm một lần nào nữa cả. Người đàn ông mạnh mẽ, đứng đắn trong anh biến mất. Thay vào đấy một thằng con trai đớn hèn, yếu đuối, không vượt nổi vòng cản ngăn của gia đình. Anh đã chạy trốn tôi, chạy trốn mà không kịp thở, không kịp nói với tôi dù chỉ là một lời . Tôi không còn đủ can đảm để nói điều gì. Tôi im lặng, tôi cũng im lặng như anh vậy . Những con đường tình yêu vẫn không thể nào xóa nhòa nổi . Tôi hận anh! Tôi cầu mong đừng bao giờ nghĩ về quá khứ, cầu mong anh hãy quên đi tất cả. Cũng có đêm tôi lang thang tìm mưa . Đôi mắt gấu xinh tôi thay bằng đôi mắt mèo xanh lét. Mắt mèo trong đêm!
Mùa thu kịp tới, bước chân vào giảng đường đại học tôi chỉ kịp thấy mình vội vã qua tấm gương lớn ở chân cầu thang: một con bé gầy yếu, xanh xao . Có phải vì yêu ? Vẻ vô tư qua đi, chỉ còn lại nỗi ưu tư đằm sâu trong mắt. Anh nhẫn tâm hơn tôi tưởng nhiều . Lần đầu tiên trong đời tôi mang nỗi đau cho riêng mình. Không biết những lúc như thế này tôi có còn là niềm tự hào của anh nữa không. Hạnh phúc khắt khe với tôi quá. Rồi niềm vui học tập cũng len nhẹ vào lòng. Dĩ nhiên tôi không thể buồn mãị Cuộc sống sinh viên sôi động không để cho tôi khóc mỗi ngày . Ngoài giờ lên lớp tôi còn biết bao công việc. Nỗi lo công việc cơm áo làm tôi quên bớt nỗi đau .
Ngày mai tôi đã tốt nghiệp rồi . Thời gian cũng làm tròn thiên chức của nó. Ngày xưa, trong những giờ phút như thế này tôi luôn có anh cùng san sẻ niềm hạnh phúc. Bây giờ, liệu anh còn nhớ những gì, anh nhớ những gì để anh có thể quay lưng lại quá khứ ? Giọt nước mắt chưa vỡ ra đã kịp nuốt lại . Khóc làm gì, nước mắt làm gì khi chẳng còn gì để nói với nhau . Rồi anh cũng sẽ đi qua tôi như cơn gió mà thôi . Mối tình đầu trong ảo vọng. Tình yêu đầu tiên tan vỡ mau theo nước mắt mặn chát của dòng Ngân Hà muộn màng.
Và rồi cả anh và tôi đã xa nhau thật lâu, mảnh vụn thời gian có thể hàn gắn lại nhưng tình yêu của chúng ta thì không thể. Xa nhau rồi anh có tiếc một thời yêu ?
Dã Thảo

HOÀI NIỆM
Ai cũng có một khoảng trời riêng để nhớ để thương. Tôi cũng vậy . Không biết khoảng trời đó có tự lúc nào, chỉ biết rằng nơi đó có anh.
Vào đại học tôi vừa tròn mười tám. Tôi còn nhớ rất rõ, khôn nguôi - đó là một ngày thời tiết đột ngột lạnh ở giao mùa thu - đông, trong hành trang lên đường, tôi không quên gói ghém mang theo lời mẹ dặn "Ở xứ lạ người dưng cố gắng học nghe con, tuổi con còn non nớt lắm để nghĩ đến chuyện yêu đương!". Thoáng nghĩ tới trái tim bằng thép của mình, tôi yên tâm "Dạ".
* * *

Những ngày đầu sống trên đất Huế - xa cái thị xã heo hút và bé nhỏ đầy ắp những dấu yêu - tôi hoàn toàn lạ lẫm. Tôi tiết kiệm cả lời nói, cả nụ cười . Lòng nhủ lòng: biết đâu những lời nói dịu dàng, những nụ cười mềm... như con gái sẽ là "cơ sở" cho những-chuyện-không-đâu . Và tôi đã tán thành ý nghĩ đó.
Thế rồi cuộc đời lại có những đổi thay bất ngờ thú vị, và đôi lúc, có cả những cái mà con người ta không mấy ai bằng lòng. Tôi thì có cả hai .
Cũng như bao mùa thi, năm đó, giảng đường chật ních. Một tối nọ, tôi đang loay hoay tính mãi bài toán xác suất thống kê mà vẫn chưa tìm ra đáp số. Bực dọc, tôi gắt "Học xã hội mà đưa vào bộ môn này làm gì cơ chứ?! Chán chết!". Chợt một giọng nói lạ lắm vang lên đằng sau làm tôi quên mất mình đang "nổi sùng": - "Này cô bạn, còn chỗ trống cho mình ngồi nha!".
Tôi ngước nhìn dò xét và xích vào trong - thay cho câu trả lời, rồi tiếp tục công việc dở dang của mình. Lát sau, tìm ra đáp số, tôi thở phào và đi dạo dọc dãy hành lang. Chợt có người tiến lên sóng đôi - lại là anh.
"Thôi đi cái trò làm quen, "xưa" rồi!" - Tôi nhủ.
- "Này cô bạn, cô học gì dzậy ?". Anh hỏi .
- "Sư phạm Toán tư" - Tôi nói nhát gừng.
Thoáng chút nghi ngờ, rồi anh tiếp:
- "Hình như ... đã gặp ở đâu đấy, quen lắm!".
Tôi "à" lên một tiếng rõ to rồi tiếp:
- "Con cháu Bác Hồ cả mà!"...
Rồi sau này bất kỳ một cuộc đối đáp nào, anh cũng chịu thua "một nước" vì cái tính bướng bỉnh của tôi . Một buổi tình cờ, anh phát hiện ra nơi nhãn vở của tôi và biết rằng "Tôi mới năm nhất của Đại học Đại Cương, còn anh - sinh viên Y khoa năm tư - lớn hơn tôi ba lớp và năm tuổi .
* * *

Thấm thoát vậy mà thời gian vụt trôi, mang theo mấy mùa thi . Có lần đang ngồi học ở giảng đường, tôi bâng quơ hỏi anh:
- "Anh này, mình quen nhau mấy năm rồi ?".
Anh rời mắt khỏi cuốn "Giải phẫu", nhìn tôi trả lời:
- "Anh không đếm năm, chỉ đếm ngày thôi - ngày nào gặp em là anh "dzui", học "dzô" ào ào, còn những buổi một mình, anh làm sao ấy!".
- "Xạo hoài, hổng tin à nghen!" - Tôi nhại giọng anh.
- "Ừ, xạo với em một tí cho "dzui", hổng được à!".
Tôi tức anh ách, không thèm véo anh một cái rõ đau cho bỏ ghét như mọi lần. "Đừng hòng mà dỗ ngọt, "ta" sẽ đóng mặt lạnh cả tuần cho "ngươi" mặc sức năn nỉ!". Tôi thầm khoái chí với ý nghĩ đó rồi lấy viên phấn vạch một đường phân hai trên mặt bàn và hí hoáy vào tờ giấy: "Lãnh địa đã rõ ràng, bất khả xâm phạm, kẻ nào phạm quy sẽ bị trừng trị theo luật... giảng đường". Tôi đặt nó vào "ranh giới".
Anh nhìn, cười xòa . Chốc chốc lại đẩy khuỷu tay về phía tôi . Cứ mỗi lần như vậy, tôi lấy viết "phạt" vào nơi "vô duyên" đó một dấu chéo . Anh đếm vào tờ giấy:
- "Một dấu X"
- "Hai dấu X"
- "Mười dấu X"
Tôi tới tấp gạch vào khi anh liên hồi "phạm quy". Rồi cuối cùng, anh kết luận và đẩy tờ giấy về phía tôi:
- "X lũy thừa n! - ên nờ giải thừa cái hôn rồi đó! Quá xá là nhiều!"
Bấy giờ, tôi mới vỡ lẽ "Gậy ông đập lưng ông". Đành nhìn vào cái mặt "dễ gây lộn" của anh - hai đứa cười huề...
Rồi những ngày anh và tôi bên nhau cũng qua đi . Rời Cố Đô, anh mang theo tấm bằng Tốt nghiệp loại ưu về miền Nam quê anh để nhận một chỗ làm có biên chế Nhà nước mà ba anh đã sắp đặt. Ngày anh và tôi chia tay, cũng một tối thứ bảy, cũng tại quán cà phê "Hẹn" - nơi mà những ngày yêu nhau, anh thường đưa tôi đến để hưởng trọn đêm cuối tuần - bình dị, dễ thương như bao tình yêu sinh viên khác.
Với những chàng Don Juan thời hiện đại, khi đã chán ngán cô gái này, thường thì họ âm thầm rút lui và thản nhiên lập mối quan hệ với cô gái kia . Anh thì khác, vẫn cái giọng miền Nam ngọt ngào, đêm đó anh nói với tôi nhiều lắm. Nhưng tôi có nghe thấy gì đâu vì lúc đó, tai tôi ù đi . Bấy giờ, tôi cũng chỉ mang máng nhớ, đại để như, rằng anh là con trai một, Ba anh bảo gia đình anh Nho giáo phải môn đăng hộ đối . Rằng anh không yêu con gái ông Giám Đốc Bệnh Viện thành phố, nhưng chỗ người lớn, anh không làm khác được. Rằng tôi hãy tha thứ cho anh... Tôi gục vào vai anh, nức nở. Toàn thân tôi run lên. Bất giác anh ôm hai vai tôi, vỗ về:
- "Em đẹp người, đẹp nết, rồi em cũng sẽ gặp được người xứng đáng. Can đảm lên, đừng lãng mạn nữa cô giáo Văn tương lai!".
Trời đất quanh tôi quay cuồng. Tôi như vụn vỡ tan ra theo từng lời nói của anh. Tha lỗi cho anh ư ? Trời ơi! Anh tội tình gì với tôi khi trước mặt tôi, chân dung anh đã rõ ràng?!
Hai năm bên nhau - anh và tôi đã trải qua những tháng ngày bất tận. Những mùa thi kiệt lực, hai đứa lo sốt vó. Những tối thứ bảy nồng nàn, tựa vào vai anh để thấy bình yên hơn bao giờ hết, để nghe cái nóng hôi hổi trong anh chạy dọc khắp cơ thể tôi và lan ra từng thớ thịt. Để rồi trái tim tôi nhảy lò cò khi, có một lần, anh đặt vào mắt tôi một chiếc hôn. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì anh bảo "Con gái mắt lá răm buồn lắm!" Tôi siết chặt tay anh, phụng phịu: "Nếu anh và em cứ mãi thế này, em không thèm buồn đâu!"... Rồi những ngày giận hờn vì anh trễ hẹn có năm phút, hay mải mê lo học mà quên mất, chốc chốc lại khều chân tôi một cái, hỏi cái gì đó, vẩn vơ . Rồi những ngày "Hòa bình lập lại", niềm vui lại tràn ngập trong tôi, tôi nhộn hẳn lên, hân hoan như trẻ con vòi được quà mẹ ...
Hai năm bên nhau - cay đắng có, hạnh phúc có và cả những thử thách... Tôi đã ý thức đậm đà rằng: mình đã thực sự yêu anh. Có lần vui miệng, tôi hỏi anh "Tỉ như có một ngày, vì lẽ gì đó anh không yêu em nữa thì sao ?". Anh dí tay vào trán tôi, thỏ thẻ: "Bờm ạ, "mải" mốt "tui" sẽ cưới em đem vào Nam cho Huế bớt mưa nắng thất thường!". Tôi dẩu môi, lườm anh một cái, lòng lâng lâng vui .
Nhưng giờ đây, cũng tại miền đất này - nơi mà anh và tôi - hai con người lạ hoắc từ hai phương trời đã gặp và ươm hạt tình yêu . Khi nó vừa đâm chồi nảy lộc thì cái điều vẩn vơ tôi hỏi anh dạo nọ lại là sự thật. Có lẽ không sai khi ai đó bảo rằng: "Thực tại nào cũng trần trụi đến xót xa".
Đêm cuối tuần, lang thang một mình trên Cố Đô, từng cặp tình nhân lướt qua làm vương vãi sau lưng những tiếng cười giòn tan và con người tôi bơ vơ lạc lõng. Chợt câu thơ ai đó ùa về:
"Đôi khi
chẳng biết mình mong ai
và muốn gì
trong mỗi tối thứ bảy dài quá đỗi ..."
Huế vào Đông, lạnh và buồn - cái buồn đến nao lòng. Thèm biết bao cái nóng ở quê anh để làm ấm lại trái tim tôi qua bao ngày buốt giá...
Hoài Phương
(ĐHSP Huế)

TÂM SỰ MÙA THU
Mùa thu về rồi đó. Mùa Thu về giữa lúc em phải đi xa, thật xa, đến một nơi chỉ còn một mình em trò chuyện với nỗi buồn vời vợi ... Anh đã để lại trong em khoảng trống vô biên. Hai phương trời cách biệt. Hai cuộc đời khác nhau . Chỉ có một điều giống nhau: nỗi buồn. Xa anh hay là mất anh? Sao anh không nói trước để bây giờ em yêu anh thật rồi . Em không trách anh. Em chỉ nói cho vơi bớt thương nhớ mà thôi, anh ạ!
Anh là nghệ sĩ. Mà đời người nghệ sĩ thì gian truân lắm. Em hiểu . Em chẳng xác định được em đã yêu con người thực tại hay tác phẩm nghệ thuật của anh. Em chỉ biết rằng em yêu anh. Có lẽ em yêu cả hai .
Là con gái ai chẳng ước mơ, phải không anh? Tình yêu có xa vời lắm không anh? Trả lời em đi . Trái tim em đã trao trọn cho anh rồi, làm sao em có thể quên anh được. Hình ảnh chàng nghệ sĩ nghèo khổ in đậm trong em. Chẳng ai biết tình trường sẽ ra sao .
Mùa Thu thơ mộng. Lá Thu bay bay trong chiều đẹp biết bao!
Thiên nhiên càng thơ mộng, em càng nhớ anh da diết. Em cứ phải sống trong nỗi nhớ vô hạn, anh ơi! Biết anh có thấu hiểu tình em? Cô đơn lạnh giá vây quanh em nhưng chẳng có vòng tay anh sưởi ấm. Ngoài kia gió vi vu khiến lòng em bất chợt nhói đau . Yêu nhau mà phải xa nhau hỏi sao mà không nhớ?
Em nào muốn xa anh. Nhưng hoàn cảnh, vâng, hoàn cảnh mấy ai cưỡng lại được! Em yêu anh dù anh nghèo khổ. Em không đòi hỏi nhiều nơi anh. Đời nghệ sĩ, anh ơi, đáng thương chứ nào có đáng trách. Nghèo không phải là tội, và nghèo vẫn có tình yêu kia mà. Lãng mạn cũng cần thiết để tình yêu thêm thú vị . Em tự nguyện yêu anh nên không ngần ngại gì cả. Có khổ thêm một chút vì yêu anh thì em vẫn chấp nhận và chịu được. Đừng lẩn tránh em nữa nghe anh!
Em mãi mãi yêu anh. Điều gì đến sẽ đến. Anh đừng quá trầm tư và bi quan, em buồn lắm. Anh vẫn bảo không muốn em buồn kia mà? Anh ơi, em đã khóc thật nhiều, khóc cho vơi bớt nỗi buồn nhớ thương, khóc cho cõi lòng em lắng dịu . Em chờ anh.
Nhiều lần em đã hờn trách anh vu vơ để anh buồn. Đừng giận em nghe anh! Ý nghĩ em vội vàng và còn ấu trĩ lắm. Dù sao thì:
" Đàn ông nông nổi giếng khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu"
Phải không anh? Em tin anh. Và anh chẳng bao giờ trách em điều gì. Em hiểu . Điều đó khiến em lúng túng và khó xử.
Lúc này anh đang làm gì? Có nhớ em không? Nói vậy chứ anh sẽ không đến nỗi quên em đâu . Đôi khi anh vô tình với em lắm, anh biết không? Ghét anh lắm đó. Sao anh cứ sợ làm phiền em? Anh có làm phiền em gì đâu ? Anh đừng tự trách mình vu vơ như thế, nghe anh?
Xa mặt, nhưng em không cách lòng. Thương nhớ khôn nguôi gửi về anh dù không biết ngày mai ra sao .
Anh thương, kỷ niệm đang rơi đầy hay lá Thu bay ?
Kha Đông Anh

No comments:

Post a Comment