Saturday, January 29, 2011

Chính trị là gì?

Chính trị là gì?

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi rằng mình có nên tiếp tục viết về đề tài chính trị chăng? Đối với nhiều người , chính trị có vẻ như là một vấn đề quá lớn lao-điều mà thường không dành cho những người còn quá trẻ. Mặc dù có nhiều người chia sẻ với tôi, nhưng cũng không ít người cho rằng tôi không nên đi sâu vào đề tài này vì rằng những gì tôi đã viết có vẻ như không xuất phát từ một cái đầu của con bé hai mươi lăm tuổi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tự hỏi rằng chính trị có phải chăng là một miền tri thức và lĩnh vực hoạt động chỉ dành cho các chính trị gia chuyên nghiệp hoặc ít ra cũng là dành cho các bậc trưởng thượng?!
1/ Những biểu hiện tiêu cực của chính trị
Lúc nhỏ khi vẫn còn là một cô bé con, trong đầu óc mơ hồ của tôi, chính trị là một cái gì đó rất phức tạp và nguy hiểm, nó làm mỏi trí nghĩ của những người không chuyên và rằng chính trị là ấu trĩ, là phiêu lưu, là cực đoan, là “bẻ gậy chống trời”. Vì cuộc sống của gia đình tôi đã bị đẩy vào tình trạng cực kỳ tồi tệ sau cái bản án “chính trị phạm” mà nhà cầm quyền đã tuyên cho ba tôi. Chính trị là cái gì, làm sao nó tốt đẹp được trong khi người ta dùng nó để đày đọa con người đến chỗ khốn cùng và có thể là đến cái chết?!
Lớn lên chút nữa, tôi mang vào tâm trí ngây thơ của mình những cuộc tranh giành quyền lực, những cuộc đổi thay triều đại đẫm máu trên khắp thế giới, đặc biệt là ở Trung Hoa và Liên Xô “thành trì xã hội chủ nghĩa” qua những trang sử tan tóc. Tôi thực sự cảm thấy hãi hùng về cái cách mà con người đối xử với nhau nhân danh chính trị .
Chúng ta vẫn nghĩ rằng làm chính trị là mua bán đổi chác (kể cả quê hương đất nước) để thủ lợi cho riêng mình hay cho phe nhóm của mình nhưng lại nhân danh những lý tưởng cao quý….Ví như việc hàng triệu thanh niên thiếu nữ miền Bắc ruột thịt đã được động viên nhân danh ý thức hệ và “lòng yêu nước” của những người cộng sản để rồi tiến vào miền Nam gieo chết chóc tan thương thực tế chỉ để phục vụ cho mưu đồ quyền lực của một nhóm nhỏ người lãnh đạo….Trong cái trí nghĩ non nớt của tôi và có lẽ cũng là của biết bao bạn trẻ khác đầy cảm giác sợ hãi và ghê tớm chính trị.
Trong chương trình đại học, chúng tôi được dạy rằng Nhà nước ra đời từ một xã hội có các giai cấp mâu thuẫn đối kháng nhau, là một tổ chức đặc biệt do giai cấp thống trị sử dụng để tổ chức và thực hiện quyền lực chính trị của giai cấp mình.Và rằng chính trị là hoạt động liên quan đến quyền lợi giai cấp, dân tộc, quốc gia và xoay quanh một vấn đề trung tâm là giành, giữ và sử dụng quyền lực Nhà nước. Từ những hiểu biết đó, bao thanh niên Việt Nam thường có cảm giác bất an khi đề cập đến chính trị, đến nỗi nếu có ai đó muốn khẳng định mình “tốt đẹp” thì người đó phải chứng minh rằng mình không quan tâm, không dính dáng gì đến chính trị vì chính trị là hoạt động của những kẻ đầy dã tâm, là “kẻ thù giai cấp”.
Và gần đây những vụ án chính trị xảy ra liên tiếp ở Việt Nam trong giai đoạn từ khi bắt đầu thế kỷ 21 đến nay mà nhà cầm quyền sử dụng hết công suất những phương tiện truyền thông đại chúng để bêu riếu, hạ nhục những con người yêu nước, tô vẽ họ như những nhân vật “bất hảo”, kẻ thù của dân tộc như Linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn văn Đài, luật sư Lê thị công Nhân. Nhà cầm quyền Việt Nam với những ưu thế của mình (một thứ ưu thế bất công) đã chụp lên đầu những nhà hoạt động dân chủ này những tên gọi khủng khiếp làm cho những ai thiếu thông tin (nhất là những người trẻ ) hoảng sợ, và không ít người có một cái nhìn ngờ vực, khó hiểu về những con người cao quý này; làm cho họ hoài nghi không dám tin vào bất cứ điều gì cao đẹp.
Từ cuối năm 2010 đến nay, nhà cầm quyền VN siết chặt vong kiềm tỏa đối với trang mạng xã hội Facebook, vậy là nhiều người đã lên tiếng đỗ lỗi cho những ai bàn đến vấn đề chính trị: “Nếu các người không bàn đến chính trị thì sao người ta phải chặn Facebook, làm ảnh hưởng đến cả chúng tôi?” Và rằng mỗi khi có ai bức xúc lên tiếng chỉ trích, phê phán nhà cầm quyền thì liền bị cho là “những kẻ ăn khoai lang mà bàn chuyện quốc gia đại sự”. Chúng ta nhận thấy rõ ràng một sự từ chối thẳng thừng từ đại đa số người dân đối với vấn đề chính trị. Nó trở thành vấn đề nhạy cảm không chỉ bởi khi đề cập đến nó anh sẽ “khó sống” mà còn bởi người ta muốn khẳng định mình là người con người trong sáng, bình dị, đợn giản và không có tham vọng.Tôi từng nghe nhiều người bạn nói không thích chính trị vì chính trị là xảo trá và chính trị gia là những kẻ khốn nạn.
Hôm nay, tôi viết bài này mong đưa ra một vài ý kiến khã dĩ để ủng hộ cho chính trị (kể cả những người hoạt động chính trị của các tổ chức ,đảng phái và những người chỉ có bày tỏ một thái độ chính trị) trước sự chối bỏ của mọi người và cũng nhằm tạo sự chính danh và một căn bản đạo đức cho những ai đã, đang và sẽ bàn luận và hoạt động về chính trị.
2/ Hai quan điểm lý luận khác nhau về chính trị
Từ “chính trị” có lẽ được nhắc đến lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại bởi Aristotle-một triết gia Hi Lạp cổ đại, đặc biệt nó còn là tựa đề cho một tác phẩm nổi tiếng và nhiều ảnh hưởng của ông –cuốn “Politics” (Chính trị luận). Tuy nhiên từ “Chính trị” và các vấn đề chính trị cơ bản như quyền lực và tổ chức nhà nước đã được tiếp cận bởi các triết gia khác như Khổng Tử, Plato….Dù Aristotle đã khẳng định con người là động vật chính trị, mọi công dân có đạo đức (không có nô lệ và phụ nữ) đều có quyền tham gia chính trị, nhưng một điểm chung lớn trong lý luận của các triết gia cổ đại này là quyền lực chính trị tốt nhất nên được nắm giữ bởi những ông vua thông thái! Vì thế chính trị ở đây có nghĩa là nghệ thuật cai trị và quản lý thành bang của một nhà lãnh đạo lỗi lạc, xuất chúng hay là Khoa học giành và nắm giữ vương quyền cha truyền con nối trong thiên hạ. Dưới nhãn quan này đại bộ phận dân chúng bị gạt ra bên lề của các cuộc chơi chính trị. Rồi khi có được quyền lực trong tay những kẻ cầm quyền đã tạo nên bao nhiêu sự tha hóa, mục ruỗng trong bộ máy lãnh đạo và bao nhiêu vấn nạn quốc gia mà hậu quả của tất cả vấn đề này đổ cả lên đầu người dân.Từ đó mặc nhiên chính trị được hiểu như một thứ xấu xa, là đặc quyền của kẻ thống trị, đối kháng với lợi ích và cuộc sống bình dị của người dân.
Nhưng nền văn minh nhân loại đã bước qua một trang mới hoàn toàn khác, cùng với sự ra đời của nhiều luận thuyết cổ vũ cho chủ nghĩa tự do. Mà một sự cổ vũ to lớn cho lý tưởng này là sự ra đời của một nhà nước hiến pháp đầu tiên trên thế giới-Nhà nước Mỹ. Từ đây cả thế giới làm quen với một lý thuyết hoàn toàn mới về nguồn gốc và bản chất của Nhà nước, rằng nhà nước không phải là một thế lực thống trị xã hội mà chính là một tổ chức quyền lực công, được người dân trao cho quyền lực để đổi lại họ được sống dưới sự bảo vệ của Nhà nước và một trật tự luật pháp do Nhà nước ban hành (luật pháp không trái với đạo đức và luân lý); và rằng quyền lực chính trị đó không thể là quyền lực tuyệt đối vì “quyền lực có xu hướng tha hóa, quyền lực tuyệt đối dẫn đến tha hóa tuyệt đối” (Lord Acton ). Dưới nhãn quan triết học này, quyền lực chính trị xuất phát từ dân chúng, nó được tạo lập để phục vụ xã hội. Chính trị là nghệ thuật hay khoa học vận hành và quản lý xã hội bằng quyền lực Nhà nước nhưng nó phải bị hạn chế bằng luật pháp và được giám sát bởi người dân thông qua các tổ chức xã hội, nghề nghiệp, tôn giáo. Như vậy người dân mọi thành phần có đủ tư cách để tham gia gián tiếp vào nền chính trị quốc gia bằng những hoạt động xã hội cụ thể của mình; quyền tự do báo chí cho phép người dân phát biểu quan điểm của mình đối với tất cả các vấn đề của quốc gia; hơn nữa mọi công dân đủ tiểu chuẩn pháp quy đều có khả năng tham gia vào hoạt động quản lý Nhà nước một cách trực tiếp. Từ nay chính trị chẳng còn là vương quyền cha truyền con nối, cũng chẳng còn là đặc quyền của những người thuộc tầng lớp quý tộc.
3/Thái độ và hành động của chúng ta
Chúng ta đã từng gán ghép cho chính trị những đặc tính tiêu cực. Chính trị chỉ là một thiết chế do con người tạo ra. Con người không hoàn hảo và đặc biệt là luôn tư lợi nên quyền lực chính trị luôn dễ bị lạm dụng. Xa lánh và căm ghét chính trị không phải là thái độ tích cực, chúng ta cần thiết nhận ra rằng điều duy nhất chúng ta có thể làm được đó là tạo lập một cơ chế vận hành mà ở đó người lãnh đạo dù chẳng phải là con chiên ngoan đạo của Chúa Jesus, cũng không phải là một tín đồ Phật giáo thuần thành thì anh ta cũng không dám làm những việc đi ngược với lợi ích nhân dân.
Đến nay, lý tưởng tự do dân chủ đã trở thành một giá trị phổ quát toàn cầu. Vì những giá trị lý luận và thực tiễn không thể chối bỏ của nó trong hệ thống chính trị quốc gia nói riêng và trong việc thăng tiến nền văn minh nhân loại nói chung, ngày nay khắp thế giới người ta tung hô nó, nhân danh nó. Ngay cả những tên độc tài cũng cố gắng tổ chức những cuộc bầu cử hoành tráng. Bởi sự thắng thế của quan điểm triết học theo chủ nghĩa tự do như đã nói trên, nên dù có lý luận thế nào chúng ta cũng không thể phủ nhận sự cần thiết và chính danh của việc tham gia vào sinh hoạt chính trị của mọi tầng lớp nhân dân.Tôi trao quyền cho anh thì tôi phải có quyền kiểm soát anh, tôi phải được biết anh làm gì và làm như thế nào với quyền lực đó. Còn nếu như anh nói anh đã cướp được chính quyền từ tay ngoại bang thì anh muốn hành xử thế nào cũng được thì chính anh đã khẳng định mình là một tên cướp. Chúng ta-những người dân thường trao quyền cho họ rồi cứ để họ làm gì thì làm, chà đạp lên quyền làm chủ, phủ nhận quyền tự do và phẩm giá của chúng ta thì chúng ta có khác gì những người nô lệ bán mình vô điều kiện cho chủ nô?!
Từ lúc sinh ra, cuộc sống của chúng ta đã được định hình, chúng ta mặc nhiên nhận lãnh vào mình một phần trách nhiệm đối với quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Chúng ta khép mình vào một trật tự chung của xã hội. Tất cả mọi sinh hoạt của chúng ta đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến chính trị. Bạn nghĩ là bạn tảng lờ đi thì chính trị nó không chạm được vào cuộc sống của ban sao? Dù bạn có ý thức được hay không, có chấp nhận hay không, khi bạn là một thành viên của một cộng đồng người sống dưới sự cai quản của một tổ chức mang quyền lực Nhà nước thì tất tần tật mọi thứ trong cuộc sống của bạn không thể tránh khỏi ảnh hưởng của nền chính trị. Vì thế cứ lặng im, mặc cho kẻ cầm quyền lộng hành chính là chúng ta đã “giao trứng cho ác”, chúng ta đã tự nguyện khoán trắng cuộc sống và tương lai của chúng ta cho những kẻ chẳng ra gì. Vậy chúng ta đã thật sự làm chủ và có trách nhiệm đối với chính cuộc sống chúng ta chưa?! Trong bài này, tôi không muốn nhân danh Tổ quốc, dân tộc nữa, tôi muốn nhân danh cuộc sống của chính tôi để khẳng định rằng tôi và mọi người dân Việt Nam có quyền tham gia chính trị, không phải để trở thành ông nọ bà kia mà để đảm bảo cho xã hội phát triển theo xu hướng tích cực vì lợi ích trước mắt và lâu dài của tất cả chúng ta, để ngăn chặn kẻ cầm quyền không đưa cả dân tộc trong đó có chúng ta đến bờ vực. Chúng ta có tư cách để ít nhất là có thể bàn về chính trị nhằm mưu cầu một cuộc sống tự do, sung túc và an ninh với tất cả phẩm giá con người.
Thay cho lời kết, tôi muốn nhắn nhủ rằng nếu bạn chối bỏ chính trị rồi có ngày bạn sẽ hối hận vì điều đó. Nếu bạn không sợ hãi, không lo lắng cho an ninh của bản thân và gia đình thì mọi lúc mọi nơi bạn luôn có thể bàn về chính trị với một sự tự tin rằng bạn là chủ thể của quyền lực Nhà nước, bạn tham gia bàn bạc và thực hiện các quyền chính trị là để thúc đẩy tiến bộ và phúc lợi xã hội. Đừng sợ hãi trước những cáo buộc của người khác rằng chính trị không dành cho bạn và chính trị là khốn nạn hay nghiêm trọng hơn là ”phản động”.Thực hiện các quyền chính trị tức là bạn đã làm trách nhiệm công dân; phơi bày và phê phán những xấu xa của nhà cầm quyền là biểu hiện của tinh thần trách nhiệm; lên tiếng cổ vũ cho tự do dân chủ là một hành vi cụ thể của lòng yêu nước.
© Huỳnh Thục Vy
• Tran Nguyen Thien Hien says:
25/01/2011 at 9:18 am
Bài viết của cô đã niêu lên được vấn đề cốt lõi, của chữ và nghĩa CHÍNH TRI. Cũng nên cần phân tích rõ thêm về sự khác biệt giữa : LÀM CHÍNH TRỊ VÌ DÂN, VÀ CAI TRỊ-MỊ DÂN…
Reply
• nvtncs says:
15/01/2011 at 11:40 am
Bài dài và thiếu rõ ràng. Có thể viết ngắn hơn và trong sáng hơn ( too many filler words ).
Sau đây là hai câu ngắn gọn đáng được suy nghĩ và hiểu sâu rộng.
US Declaration of Independence:
” governments “derive their just power from the consent of the governed” ”
” “Consent of the governed” is a phrase synonymous with a political theory where a government’s legitimacy and moral right to use state power is only justified and legal when derived from the people or society over which that power is exercised. This theory of “consent” is historically contrasted to the divine right of kings and has often been invoked against the legitimacy of colonialism.”
Câu sau của Jean Jacques Rousseau, năm 1752, trong “Narcisse ou l’Amant de lui-même” : « les vices n’appartiennent pas tant à l’homme qu’à l’homme mal gouverné. »,
tạm dịch: tính sấu của con người bắt nguồn từ mốt nền cai trị, một chính phủ TỒI, hơn là từ chính mình.
rất đúng với xã hội Việt Nam hiện đại.
Làm chính trị ở nước văn minh là gì?
- Tu thân để làm người công dân “tốt”, có luân lý, có đạo đức, và đi bầu để sử dụng quyền và trách nhiệm người công dân.
- Nhập đảng. Ra ứng cử làm dân biểu, thượng nghị sĩ, tổng thống.
Reply
• Khương Duy says:
14/01/2011 at 1:20 pm
Lần đầu tiên tôi mới được biết cô. Tôi rất mừng vì “Học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau”. Nói cách khác, tuổi trẻ là rường cột của nước nhà.
Cứ nhìn vào tuổi trẻ của đất nươc đó họ sinh hoạt ra sao, ta có thể nói nước đó thịnh hay suy như thế nào !
Tiếc thay ! Ở Việt Nam những người như cô và nữ Ls LTC Nhân, cô P T Nghiêm v.v … còn ít và hiếm quá. Chúng tôi già rồi, nhưng vẫn một lòng son sắt với tiền đồ. Ý chí vẫn cường kiện như thời còn trai trẻ.
Tôi xin bầy tỏ lòng mến phục đến cô bao nhiêu, tôi càng đau lòng, đứt ruột bấy nhiêu khi nhìn vào thanh niên nam nữ hiện tại trong toàn quốc, gần như đại đa số dửng dưng với vận mệnh tổ quốc.
Vâng tổ quốc ta đang rơi tự do trong cơn biến loạn của sự mất nước.
Tổ quốc chúng ta thật sự đang lâm nguy lắm rồi.
Reply
• vinh says:
12/01/2011 at 9:57 am
Cam on co Thuc Vy.Toi da doc nhieu bai cua co. Co con tre ma viet hay qua, chinh xac qua. Mong sao nuoc Viet co nhieu kieu nu nhu co va co Le thi Cong Nhan…: Tre,dep, gioi giang nhung rat co trach nhiem voi dat nuoc voi dan toc minh . mong duoc doc them nhieu bai cua co. Chuc co Binh An.
Reply
• Lam says:
12/01/2011 at 9:56 am
Tôi có đọc trên mạng, không nhớ rõ trang web nào, thấy có một nhận xét của một chính trị gia(đương thời) của Trung Quốc(xin lỗi, cũng không nhớ tên, địa vị) có thể nêu ra đây để bổ sung vào bài viết này. Đại ý như sau: ở Trung Quốc phải là thiên tài mới có thể vận hành được bộ máy cai trị; ngược lại, ở Mỹ, do thể chế được thiết lập bởi bộ óc thiên tài nên người tầm thường(chắc nói về Bush?) cũng có thể vận hành trơn tru.
Tôi cũng có chút ít quan tâm về chính trị, nhưng tới giờ, chưa biết rõ lắm về cái nhà nước CHXHCNVN là theo kiểu TQ hay Mỹ nữa. Quý vị nào rõ xin chỉ giáo!
Chân thành cám ơn.
Reply
• D.Nhật Lệ says:
12/01/2011 at 3:56 am
Bài viết này cũng chứng tỏ cô HTV.khá chín chắn trong nhận định chính trị,xứng đáng là con đẻ từ 1
gia đình từng sống trong môi trường dân chủ của chế độ dân chủ còn non trẻ của miền Nam.
Trong khi đó,một số trí….ngủ của nước CHXHCNVN.vẫn chưa tỉnh thức,do đó phát biểu nhiều câu vớ
vẩn và ngu ngơ về chính trị.Có anh còn chê bai luật sư LCĐịnh là bọn thư sinh mặt trắng mà dám dấn
thân vào chính trị hay CHHV.là không chịu hưởng “ơn mưa móc” của chế độ độc tài… chuyên chính vô sản mà đi lạc vào đường “phản động” (?).Họ làm như thể chính trị chỉ dành riêng cho con cái cán
bộ đảng CS.từ cấp thấp đến chóp bu,chứ dân đen thì đừng hòng,giữa thế kỷ 21 !
Đúng là quen sống chung với bọn đặc quyền đặc lợi nên đầu óc u mê…qúa cỡ thợ mộc,chỉ muốn
làm nô lệ cho cường quyền và mất hết khả năng phê phán phản biện của người trí thức.So với cô HTV.thì họ không đáng làm…oshin cho cô nữa !
Reply
• Le Nguyen says:
12/01/2011 at 1:30 am
Chính tri là gì?
1] Chính trị là những điều chính yếu,quan trọng trong việc tổ chức cai trị, sửa trị ,hướng dẫn con người sống chung trong xã hội được phát triển theo nhịp độ điều hoà,ổn định và trật tự,với những mẩu mực luân lý,đạo đức ,luật pháp ,giáo dục ở mọi lãnh vực,ngành nghề liên quan đến đời sống con người.
2] Chính trị là khoa học tổ chức cai trị các quốc gia.
3]Chính trị là nghệ thuật,là cách thực hành cai trị các xã hội loài người .
Trong công cuộc đấu tranh dân chủ cho VN , rất cần những bạn trẻ như Huỳnh Thục Vi .Hy vọng chúng ta đã có đủ?
Reply
• Nguễn Văn Hùng Anh says:
11/01/2011 at 9:27 pm
Tôi thông cảm với cô Huỳnh Thục Vy đã có người cha bị nhà cầm quyền Hà Nội xử tù Chính trị. Bản thân tôi ngay từ năm 1976 đã nhìn thấy bọn khát máu csvn bắt cha tôi đi học tập cải tạo, bắt Ông tôi, anh tôi, chú tôi và bác tôi vào tù và học tập cải tạo mãi tận Cao Bằng.
Cho nên suốt thời gian sau này, tôi không bao giờ làm việc, họp hành với tổ dân phố, hay những gì liên quan đến bọn csvn. Mặc dù, tôi đang sống SAIGON. Tôi chỉ làm việc cho các công ty đầu tư nước ngoài và tự làm việc kiếm sống.
Cảm ơn cô Thụy Vy đã có bài viết giải thích khá rõ vấn đề Chính trị, mà rất nhiều người dân VN còn đang hiểu sai và mơ hồ về Chính trị.
Reply
• lotxac says:
11/01/2011 at 5:54 pm
CHÍNH TRỊ LÀ GÌ ?
Bây giờ; ngồi ôn lại câu chuyện lúc tuổi đôi mươi; cái tuổi thích đấu tranh; thích hoạt động; thích nghe người ta nói; rồi học nói theo người ta; dù nói giỏi hay nói dở. Nhưng muốn nói cho bằng được; khi mình đã được là SINH-VIÊN tại Saigon; bạn bè rủ nhau đi nghe thuyết trình; hay dự cuộc mít-tin; hay một cuộc xuống đường; để nghe chủ-tịch sinh viên Nguyễn trọng Nho thuyết trình về những vấn đề THỜI CUỘC…
Thời cuộc đã xảy ra cho nhân dân miền Nam ta sau khi TT NGÔ ĐÌNH DIỆM bị lật đổ…Mỹ tiếp tục đổ quân vào VIETNAM; ĐÀ NẴNG… chiến tranh cũng mỗi lúc một tăng…sau vụ đảo chính của Big Minh; rồi chẳng mấy chốc thì cuộc CHỈNH LÝ của ĐT Nguyễn Khánh… rồi kế tiếp… kế tiếp không có một Ông Quốc Trưởng; Thủ Tướng nào nắm QUYÊN được lâu bền… giống như thời kỳ THỰC DÂN PHÁP muốn chiếm trọn VIETNAM; sau khi có thuộc địa là 6 TỈNH miền Nam,và chiếm cứ miền Bắc xong. Toàn Quyền Pháp cô lập miền TRUNG; đặt để các VUA bù nhìn,và thay thế VUA CHÚA nếu TOÀN QUYỀN PHÁP thấy không XỬ DỤNG ĐƯỢC; để dọn đường tiến chiếm toàn lãnh thổ còn lại.
Chính Phủ Mỹ họ đưa quân : THỦY ; LỤC ; KHÔNG vào miền Nam có hơn nửa triệu Quân, và những năm kế tiếp họ mời các ĐỒNG MINH vào canh giữ,và mỗi SƯ ĐOÀN chiếm cứ một VÙNG.
Tưởng như đất nước mình của miền NAM có Mỹ và ĐỒNG MINH canh giữ dùm cho MIỀN NAM; coi như QUÂN ĐỘI VNCH ngồi mát; ăn bát vàng ?. Hay Mỹ để cho QLVNCH rảnh tay tiến đánh ra BẮC ?
KHÔNG.
Theo tôi nghĩ lúc ấy MIỀN NAM VIET NAM như một CON VẬT bị xẻ thịt. Ngoài CON DIỀU HÂU ra; còn các con Kênh kênh; quà quạ; Ó đ̉ đầu; chim sẻ chia nhau tranh ăn miếng mồi đang bị đạn bombs cày xé từng ngày; từng giờ; từng phút tiếp tục cho đến ngày miền NAM BỊ BÁN tại hội nghị Paris !
Nhìn bài học Iraq,và Afghanistan ngày nay; tôi khóc cho họ để an ủi cho dân mình trong những năm đau thương tang tác mà rằng:
CHÍNH TRỊ LÀ LỪA BỊP.
CHÍNH TRỊ LÀ ĐIÊU NGOA
SỰ THẬT KHÔNG DÁM NÓI.
TÌNH THƯƠNG KHÔNG DÁM NHÌN.
AI THEO HÙA CHỈNH TRỊ.
LÀ MẤT HẾT LƯƠNG TÂM
NỔI DANH THÌ TAN XÁC
NGỒI IM; CHỈ CÚI ĐẦU.
Reply
• Kim Lang says:
11/01/2011 at 5:26 pm
Thiết nghĩ,nhiều người rất sai lầm,khi cứ nghĩ một nhân vật làm chính trị là phãi thũ đoạn,gian manh,đễ hại mình và người,nhu cầu đạt đến mục đích cá nhân,do bỡi vì đầu óc ấu trĩ,bênh hoạn,không biết người mà cũng chẵng biết ta.Thật ra, chính trị cũng có nghĩa là Đạo trên tất cã các đạo khác.Nên người làm chính trị đúng nghĩa,đích thực phãi được đào tạo đến nơi đến chốn trong tinh thần kỹ luật tối đa và trong mọi tỗ chức không ngừng tự mình hoàn thiện cho mình và người.Tất cã mọi người đều có tinh thần trách nhiệm cùng với quê hương sứ sỡ,cho xứng với cộng đồng
thế giới trên mọi phương diện,nhất là quyền bình đẵng,baõ vệ tốt triệt đễ cho sự sống và môi sinh../.
Reply
• Lê Thiện Ý says:
11/01/2011 at 3:41 pm
Trong giao tiếp với người khác hay với cộng đồng xã hội, mỗi người chúng ta đều sử dụng hành vi
chính trị : nói thế nào, làm gì để được lòng người khác, thương lượng, trả giá sao cho được việc mà có lợi cho ta. Rộng hơn như việc chấp hành luật pháp hay chống lại khi gặp bất công, hành thiện, ghét ác, tham gia đoàn thể …Chính trị gắn kết với ta như hơi thở mà lắm lúc ta không ý thức được; nó bàng bạc hiện hữu, cho dù ta có muốn hay không.
Trưởng thành từ cuộc sống thực tế, Huỳnh Thục Vi đã chín chắn trong nhận định về chính trị, nhất là
với sự “ma mãnh” cuả csvn. Họ là hiện thân cuả TÀ KHẮC CHÍNH TRỊ, HỌ CHỈ PHỤC VỤ ĐẢNG KHÔNG PHỤC VỤ ĐẤT NƯỚC, NHÂN DÂN. DỨT KHOÁT HỌ PHẢI BỊ LOẠI BỎ BỞI NHỮNG NGƯỜI HÀNH SỬ ĐÚNG ĐẮN HÀNH VI CHÍNH TRỊ .
Reply
• Nguyen Giao says:
11/01/2011 at 1:12 pm
I only want to add just a little but important detail to this excellent article (which is just as basic & educational as the young doctor Pham Hong Son’s translation of “What is democracy”) that America’s political system when founded in 1776 was mainly based on the well known French writer Jean-Jacques Rousseau’s 1762 “Social Contract” work as a political and philosophical concept.
Nguyen Giao
San Diego – California
Reply
• Jane Hoàng says:
11/01/2011 at 11:53 pm
Thanks for your adding.I have read this well-known work.
Reply
• nguyenha says:
11/01/2011 at 10:50 am
Bài viết rất chính xác.Trong văn hóa Dông-Phương,Tây-phương từ ngữ chính tri dược hiểu như là
những việc làm Ích-quốc,lợi dân (affairs qui interessent l’Etat).Nói như vậy thì mọi Công-dân dều có
bổn phận tham gia Chính-trị dể làm giàu Dất-nước.Di bỏ phiếu là một hành vi chính-trị!Từ bỏ một chế dộ nầy dể sống vơí một chế-dộ khác,dó là một hành-vi chính trị! Một nhà sư thuyết giảng cho Dạo-hửu,ông ấy dã làm một việc làm Chính-trị!.Thế nhưng có ai dó hỏi về Xã-hội VN hiện thời,vị tu sĩ dã trả lời nhanh lẹ:thầy không làm chính-trị!! Thiệt là ngây ngô hết chổ nói!! Chính trị không có gì là xấu cả từ “bản thân” cho dến “hành-vi”.Với người Lãnh dạo Chính-trị là một Nghệ-thuật (art de govener),
với Công-dân là Quyền-lợi và Bổn phận dối với Quốc gia.Cả hai yếu tố dó quyện vào nhau dể làm cho
dời sống Xã-hội và Dân-tộc ngày càng phong phú.Hiểu dược như vậy,mới hiểu dược rằng Nhà-nước VN hiện thời dang thực hiện Chính sách: Phi-chính-trị!!
Reply
• Nguyen Giao says:
11/01/2011 at 8:42 am
A down to earth meaningful & educational article!
I wish this kind of information be widely disseminated in Vietnam which would train & provide the mass to support also young patriotic dissidents such as PH Son, LT Cong-Nhan, NV Hai, TH Duc, DH Chuong, LC Dinh, HH Vu, and NV Dai to form political movements so that a civic society can eliminate the communist dictatorship.
Nguyen Giao
San Diego, Hoa Ky

No comments:

Post a Comment