Wednesday, December 1, 2010

Tết miền thơ ấu

Tết miền thơ ấu

27 tết búi việc tết, bọ nỏ có bài chi cho có không khí tết, vậy đưa bài này lên cùng bà con ôn cố tri tân, nhớ những cái tết nghèo thương mến ngày xưa. Đây cũng là lời chúc tết gửi tới toàn thể bà con, năm mới chúc bà con AN KHANG THỊNH VƯỢNG, ĐẮC TÀI ĐẮC LỘC ĐẮC VINH HOA.
Cứ gần đến tết mình lại ngồi nhớ con Hà, hơn bốn chục nắm rồi không sao quên được nó. Con Hà cùng tuổi với mình, trắng trẻo xinh xắn, cười có lúm đồng tiền chấm phẩy. Nó ở sát ngay nhà mình, chẳng biết thân nhau từ khi nào nữa.
Tết năm 1960 mình năm tuổi, con Hà cũng năm tuổi. Nó sinh tháng giêng, mình sinh tháng ba, nó nói tau hơn mi hai tháng, mi phải kêu tau bằng chị chớ, mình nói ẻ vô kêu mi bằng chị, nó nhăn răng cười, lúm đồng tiền chấm phẩy hồng tươi.
Ngày 22 vẫn chưa thấy có gì, trong nhà ngoài ngõ vẫn vắng hoe, sang đến ngày 23 bỗng rộn ràng hẳn lên, nhà nào cũng dựng cây nêu, đã nghe mùi hương khói, mùi xôi, mùi thịt cá thơm lừng. Người lớn tất bật hết chạy chợ lại nháo về nhà mua mua bán bán, có khi vừa chợ về đã vội vã nháo trở ra.
Mình với con Hà cũng đi chợ tết, đứng chôn chân gian hàng đồ chơi. Hàng to he ngày thường đã thích, ngay tết thì mê đi, bao nhiêu anh hùng hảo hán xanh xanh đỏ đỏ, đứng đứng ngồi ngồi trên tấm chiếu hoa. Con Hà nói ông Quan Công đó tề, mình nói ông Trương Phi đó tề, mình nói a a Tôn Ngộ Không, con Hà nói a a Trư Bát Giới… Hai đứa mải mê nhìn, thèm quá thích quá, nước mũi nước miếng chảy xuống tận cổ.
Ngày 23 tết hai đưa đứng ngửa cổ nhìn ba mình dựng cây nêu trước cổng. Cu kêu ba tiếng cu kêu/Trông mau tới Tết dựng NÊU ăn chè. Cây tre tươi cao vói treo lủng lẳng cái giỏ nhỏ đựng cau trầu, buộc mảnh vải vàng tươi bay phấp phới và gắn mảnh tôn sắt màu đỏ hình mũi tên trỏ về hướng đông, chỉ có vậy thôi mà ngây ngất.
Con Hà nói nhà tau cũng trồng cây nêu rồi, mình nói nêu nhà tau cao hơn, con Hà cong môi, nói nêu nhà tau cao hơn, mình nói nêu nhà tau, nó nói nêu nhà tau… rồi nhăn nhăn răng cười, túm tay mình nhảy chân sáo, vừa nhảy vừa hát Cành đa lá dứa treo kiêu (cao)/Vôi bột rắc ngõ chớ trêu mọi nhà./Quỷ vào thì Quỷ lại ra./Cành đa lá dứa thì ta cứa mồm.
Lâu lâu hai đứa lại đứng ngửa cổ nhìn mãi mảnh vải vàng bay phấp phới. Mình nói áo cà sa của Phật đó, con Hà nói áo Phật mần chi, mình nói ba tau nói Phật mặc áo cà sa bay lượn trên không, xua đuổi ma quỉ. Con Hà chỉ cái mũi tên sắt, nói cái nớ mần chi, mình nói ngón tay Phật đó, con Hà tròn xoe mắt, nói rứa a, tay Phật mà rứa a.
Mình nói ừ, Phật chỉ tay hướng Đông, hét bớ ma quỉ cút đi cút đi, ma quỉ con mô liều mạng xông vô, Phật chỉa ngón tay nhọn hoắt đâm phát lòi mắt, đâm phát đâm trúng tim, ma quỉ chết luôn, a ha ha. Con Hà cười theo, đập tay mình kêu dzê-ê!
Mình nói ma quỉ chết hết rồi, ông bà tổ tiên mới từ trời sà xuống cây nêu, lấy cau trầu trong giỏ ăn, rồi bay xuống bàn thờ ăn tết với cả nhà. Con Hà nói ai nói ai nói, thiệt không thiệt không. Mình nói ba tau nói. Con Hà lại nhảy lên, nói a ha rứa là ông bà không chết ông bà chỉ đi xa thôi, rồi nó lại đập tay mình kêu dzê-ê!
Hai đứa cùng tụi con nít kéo nhau chạy từ nhà này sang nhà khác, tranh nhau chỉ trỏ tranh nhau khoe khoang, đứa này nói nêu nhà tao cao, đứa kia nói nêu nhà tao cũng cao, nhà tao có xôi, nhà tao cũng có xôi, nhà tao có xôi gấc có thịt gà, nhà tao cũng có thịt gà có cả cái đầu heo, nhà tao cũng có đầu heo, phét phét nhà mi không có, có có không tin thì thôi… rồi nhảy cả tẩng hét vang ôi ôi tết đến rồi sướng quá sướng quá.
Nghe tiếng lợn kêu nhà nào cả lũ ba chân bốn cẳng chạy đến nhà đó, chầu chực chờ người lớn ném cho cái bong bóng lợn, thổi phồng lên làm quả bóng, cột dây kéo chạy ù ù dọc triền sông.
Mình cầm bong bóng chạy trước, con Hà chạy sau, nói cho tau chơi với cho tau chơi với. Đuổi không kịp, nó đứng dậm chân mếu máo, nói ẻ vô chơi với mi nữa. Mình đưa bong bóng cho nó, nó cầm bóng chân chạy miêng kêu a a a …vang cả triền sông.
Chiều tối mạ mình sai bê cái chậu nhỏ đựng ba con cá chép ra thả sông, con Hà chạy theo, nó con gái không được mạ nó cho đi thả cá. Hai đứa vừa đi vừa ngắm ba con cá, con Hà nói ông Thổ công cưỡi con mô, mình nói con ni nì, nó nói ông Thổ công to nhất à, minh nói ừ to nhất. Con Hà lại hỏi ông Thổ địa cưỡi con mô, bà Thổ kỳ cưỡi con mô, mình chỉ bừa con ni con ni, thế mà nó cũng tin.
Bờ sông đầy người thả cá chép. Hai đứa bắt từng con một thả sông, miệng hát Nay mừng tứ hải đồng xuân/ Tam dương khai thái, muôn dân hòa bình, mắt mơ màng ngước lên trời cao như thấy ba ông bà Thổ công, Thổ địa, Thổ kỳ cưỡi cá chép bay đến Thiên đình. Mình chép miệng, nói mình được cưỡi cá chép bay lên trời cái hè, con Hà gật gật, nói ừ, hai đứa ngồi một con liệng vòng vòng vèo qua nhà chào ba mạ rồi bay vút lên trời he he.
Chiều ba mươi đã háo hức áo mới, mặc vào chạy rông khắp xóm khoe, cứ đứng ngoài ngõ nhà người ta nhìn vào, muốn khoe lắm nhưng ngượng, có người khen chà, cu Lập có cái áo đẹp hè, sướng rêm, lại chạy sang nhà khác.
Tất nhiên mình chạy sang nhà con Hà đầu tiên, con Hà sờ sờ vuốt cái áo, nói áo ca rô đẹp hè đẹp hè. Mình nói anh Mỹ tau ở Liên Xô gửi về đó, nó nói Liên Xô ở mô, mình nói ở ngoài Hà Nội tề, xa lắm.
Mặc được nửa tiếng lại cởi ra cất, nói để mai mồng một mặc cho mới, nhưng được nửa tiếng lại lôi ra mặc, ngắm ngắm nghía nghía, lại cất đi, lại lôi ra mặc, loay hoay với cái áo suốt chiều ba mươi.
Năm nào cũng thế, có áo thôi quần có quần thôi áo, như thế cũng đã sướng lắm rồi, ôm cái áo ngửi ngửi mùi vải mới sướng ngây ngất. Mạ nói tắm tắm rồi mạ cho mặc áo mới, thế là nhảy cẩng lên, lạnh mấy cũng tắm. Nồi nước tắm tất niên đầy lá hương nhu lá hồi lá sả lá bưởi lá chanh… thơm điếc mũi.
Mình ngồi trong chậu tắm, con Hà chạy vòng quay lêu lêu, nói ê ê lớn rồi mà ở lỗ ( cởi truồng) xấu quá xấu quá. Đến lượt nó tắm, mình chạy vòng quanh lêu lêu, nói ê ê điệu điệu, giả đò tắm cả quần, con nít tắm cả quần điệu điệu.
Đêm trừ tịch hầu như không ngủ, mọi đêm chín mười giờ đã ngủ lăn lóc thế mà đêm ấy tỉnh như sáo, mắt mũi hoảnh, hết chạy ra sân xem mâm cúng ngoài trời lại chạy vào loang quanh bên nồi bánh chưng mạ nấu, nghe ba kể ông nội làm gì, ông ngoại làm gì. Thích nhất là chuyện cụ thần hoàng làng làm quan to nhà Lê, cụ kỵ làm lưỡng quốc lương y chữa bệnh cho cả vua ta lẫn vua tàu, lâng lâng tự hào, túm tay ba giật giật, nói cụ kỵ giỏi nhất chưa ba, ba nói giỏi nhất, thích quá nhảy cà tẩng hét dzê-ê!
Vừa lúc nghe tiếng con Hà gọi, nó không dám vào nhà chỉ đứng ngoài ngõ gọi khẽ, sợ kiêng, con gái phải quá ngọ mồng một tết mới được sang nhà người ta. Mình chạy ra ngõ, con Hà cũng diện áo mới, áo lụa tơ tằm màu mỡ gà láng coóng, nó cười hì hì, nói nhà mi nấu chín bánh chưng chưa, mình nói chưa, nó xòe bàn tay ra, nói nhà tau nấu chín rồi, năm cặp! Mình nói nhà tau nấu mười cặp tề, nó thè lè lưỡi nghẹo cổ cười, nói phét phét, nồi nhỏ rứa mà mười cặp. Rồi nó bốc cho mình một nắm cốm rang thơm phức, nói tau về đây không mạ tau giết.
Sáng mồng một háo hức chờ khách đến nhà cho tiền mừng tuổi, hồi đó tiền mừng tuổi chỉ năm xu một hào, khách sộp mới cho đến hai hào. Khách đến thì cứ giả đò chạy vô chạy ra, đến khi khách cho tiền thì giả đò ưỡn ẹo không lấy, mồm thì cháu không cháu không, mắt thì liếc nhìn mạ đợi lệnh, mạ cười nói thôi xin bác đi con, mới cầm lấy tiền chạy ù đi. Lúc lúc lại sờ vào túi lẩm nhẩm đếm tiền, thỉnh thoảng lại xổ ra cả ngồi đếm đi đếm lại, sung sướng vô cùng.
Con Hà nói mi được mấy rồi, mình nói ba đồng chín, nó nói tau được bốn đồng hai ke ke ke. Mình tức lộn ruột, nói chị Nghĩa tau còn nợ tau hai đồng, nó cười khì, nói có mốc xơ, đồ ba đồng chín xí hổ quá hi hi. Mình tức suýt khóc, nó còn lêu lêu, mình đá cho một phát bẹp đít, nó mếu máo khóc, chị Nghĩa chạy ra kêu ba ơi mạ ơi, mồng một tết thằng Lập đánh nhau đây nì. Hai đứa ù té chạy.
Làng nào cũng thế, hễ tết đến là sân đình bày hết các trò chơi, chỗ này cờ thẻ, chỗ kia chọi gà, chỗ nọ đánh đu. Sáng mồng một đi chùa hái lộc xong mọi người tập trung về đấy cả.
Vui nhất là hội bài chòi, người xúm đen xúm đỏ, trống đánh rền vang, người la kẻ hét. Xưa nghe nói hội bài chòi có dựng chín cái chòi, người chơi ở trong chín cái chòi ấy. Bây giờ thì không, chỉ thấy anh cu Tịnh đứng tên bục cao, cầm cái lọ thẻ hát hát nhảy nhảy. Người chơi ngồi xếp vòng tròn đen đặc, mỗi người có bá thẻ, hơm hớp chờ nghe xướng.
Mình với con Hà chạy tới, chầu chực mãi mới mua được ba thẻ, mình nói để tau cầm thẻ cho, con Hà vui vẻ đồng ý liền, nó sợ con gái hay xui. Anh Cu Tịnh lắc lắc ống thẻ, rút cái thẻ ra, ngó liếc cái số thẻ , rồi hát Chồng nằm chính giữa / Hai vợ hai bên / Lấy chiếu đắp lên / Gọi là ba bụng /ba bụng bụng ba / là con số ba! Con Hà nhảy lên, hét huơ đây đây. Mình với nó sướng rêm, đập tay nhau hét dzê-ê! Còn hai thẻ nữa, nếu trùng số cả ba thẻ là ăn giải. Con Hà chắp tay lạy lạy, miệng lầm bầm, còn số 1 số 9 nữa..lạy trời lạy trời!
Anh Cu Tịnh lắc lắc ống thẻ, rút cái thẻ ra, ngó liếc cái số thẻ, rồi hát Đi đâu mang sách đi hoài / Cử nhân không đậu, tú tài cũng không…con nhất trò nó vừa ra xong! Con Hà nhảy ra khỏi vòng, hét huơ làng trúng rồi! Mình với nó cầm tay nhau nhảy cà tẩng! Còn một số nữa, hồi hộp đến nghẹt thở.
Anh Cu Tịnh lắc lắc ống thẻ, rút cái thẻ, ngó liếc cái số thẻ, rồi hát, lần này đổi giọng, không biết điệu gì đó nghe thật du dương Bà con lẳng lặng mà nghe/ róc rách ống tre con gì nó ra đây/ Anh trai Ba Đồn đi bán chiếu tre/ gặp em gái bến sông Gianh/ thương ai lòng thấy bồn chồn/ đêm nằm thao thức chiều bóng anh gọi đầu/con chín nó ra rồi/ ơi bà con ơi… Mình và con Hà như muốn bắn tung lên trời, ôm nhau sung sướng đến tức thở. Không mấy khi hô ba con liên tiếp trúng cả ba. Tiếng trống thúc một hồi, mọi người ồ lên, nói may hè, may hè…
Phần thưởng chẳng có gì, chỉ có gói bánh và cái khăn mùi xoa, nhưng hai đứa sướng mê man suốt ba ngày tết. Ăn chung gói bánh, con Hà nói cái khăn để tau cất, mi cất mất liền, mình gật gật, nói ừ ừ, tụi mình là hai vợ chồng mà, nó nói đúng rồi hai vợ chồng, mình nói hai vợ chồng hay hè, nó nói ừ ừ hai vợ chồng hay hè hay hè.
Tết năm 1967 con Hà chết bom. Nhà nó sơ tán lên làng Đông cùng với nhà mình, phiên chợ 20 tết trúng bom chết mấy trăm người, tất cả các cây nêu làng Đông năm đó đều treo tang trắng. ( chuyện này mình đã kể trong Kí ức 5 hào)
Chị gái nó tên Hân đưa lại cái khăn cho mình, nói em giữ lấy, đừng có làm mất tội nghiệp con Hà. Liền mấy tết Thanh minh, năm nào mình cũng ra mộ nó, đặt lên khắn mùi xoa hai quả chuối, hai quả cam nhỏ, hai quả trứng gà, hai cái kẹo, ngồi với nó cả giờ rồi lủi thủi ra về.
Đến khi vào đại học mình còn giữ được cái khăn mùi xoa, tết năm 1976 chị Hân xuống nhà mình chơi, nói em còn giữ cái khăn mùi xoa không, mình nói có. Chị ứa nước mắt khóc nghẹn, nói con Hà nhiều lần hiện về hỏi chị cái khăn, hình như nó nhớ em…cho chị xin chị hóa cho nó.
Mình ngồi yên rưng rưng, không biết nói sao.


• Chào Bọ,
Đã đọc trong KƯV, khóc mấy lần rồi , giờ đọc lại vẫn ứa nước mắt Bọ tề.
Con chúc Bọ, toàn thể gia đình Bọ và bà con trên chiếu riệu này một năm mới AN KHANG THỊNH VƯỢNG, ĐẮC TÀI ĐẮC LỘC ĐẮC VINH HOA
( Xin lỗi cho con mượn chữ của Bọ )

Bởi: gia nghi ngày 13.02.2010
lúc 10:00 chiều

Bọ “dâm” hơi bị sớm. Mới 5 tuổi mà đã biết bạn gái có cái lúm đồng tiền chấm phẩy hồng tươi rồi. Nhưng mà nói đùa vô duyên vậy thôi. Đọc bài mà thấy thương “con Hà” của bọ quá, thương cả bọ nữa! Cõi tạm này vốn sướng ít khổ nhiều mà bọ.

Bởi: Tịt Ngòi ngày 13.02.2010
lúc 10:41 sáng

Cõi tạm này vốn sướng ít khổ nhiều – đúng rồi, nhưng nỏ biết cõi mô là cõi không tạm, hu hu
o
Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 13.02.2010
lúc 10:51 sáng

Chào bà con, chào ex. nhân đọc còm của ex muốn biết nỗi buồn của người Việt xa xứ mỗi độ năm hết tết đến, cd xin gửi bài thơ nói về thân phận người phụ nữ VN ở xứ người, vì sinh kế mà buộc phải lấy đại 1 ông chồng Tây say xỉn để được quyền ở lại nước Đức làm ăn, sinh sống.
Quê người
Quê người đâu phải quê ta
Ở lâu đến mấy, vẫn là người dưng
Cũng đồng, cũng biển, cũng rừng
Mà sao cứ thấy dửng dưng ..thế nào
Cũng trời xanh, cũng mây cao
Nắng phơn phớt nắng, gió chao cánh diều
Cung thương chẳng động chữ yêu
Cung buồn cũng chẳng phiêu diêu cõi lòng
Mặc cho xuân, ha, thu, đông
Gió reo mặc gió, hương nồng mặc hương
Suốt ngày bán mặt ngoài đường
Đi : chồng chưa dậy, về : giường vắng êm
Một năm gần bốn trăm đêm
Canh khuya, đêm vắng, Nỗi niềm ai hay?
Bao giờ cho hết ..những ngày
Trở về quê để…đắm say ..mặc lòng

• •
bài thơ hay vì cái tình thật của nó, cho dù chữ nghĩa cũ mòn vẫn tươi mới một nỗi buồn thăm thẳm
o
Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 13.02.2010
lúc 10:53 sáng

Cô cú đỉn ơi, con cũng cùng cảnh xa xứ như cô. Con chưa có gia đình và cũng không có khó khăn như cô nhưng chúng ta có chung một nỗi niềm – nỗi mong ngóng ngày về QUÊ HƯƠNG – 2 từ ngắn gọn thôi nhưng chất chứa biết bao tình cảm khó nói hết bằng lời! Cô ơi, Bao giờ cho đến ngày về???!!!
o
Bởi: Maikanguyen ngày 15.02.2010
lúc 4:56 sáng
o
nam moi chuc Maikannguyen hanh phuc; vui ve; gapj nhieu may man trong cuoc song; Cam on Maik da dong cam va hieu cuoc song cua nhung nguoi xa xu . Dung ma… co cudin chi phai ban minh cho con mu to nhu trong may cai anh chong tham beo cua bo Nap. Bay chu ” co” cudin cung “man han” rui… dang ve choi o ha noi day nay. chu cudin xin loi vi may khong danh duoc chu co du chan tay, mu mang nhe.

Bởi: cudin ngày 15.02.2010
lúc 11:08 sáng

Nhân ngày tư ngày tết, bọ chét tui xin đốt thêm vài chiếc pháo( những bài kiểm văn của các em học sinh có khiếu hài hước. Kèm theo lời bàn cưa bọ chét”. Mong nó nổ dòn dã trong chiếu rượu xuân này.
Đề 1: Em hãy phát biểu cảm nghĩ của mình về thân phận nàng Kiều trong thời đại phong kiến.
Bài làm:
“Kiều là 1 người con gái tài sắc vẹn toàn, song nàng đã bị chế độ phong kiến vùi vào đống bùn nhơ. Đến nỗi, chịu không nổi, nàng đã nhảy xuống sông Tiền giang tự vẫn. May thay lúc đó có một bà đảng viên đi công tác về, bà liền nhảy xuống sông cứu nàng. Sau đó, Kiều giác ngộ và đi theo con đường Cách Mạng.”
Chí lý, chí lý! Phải dzậy mới được chứ! Nhưng tui nghe nói là bà đảng viên cứu Kiều ở Hậu Giang vì Kiều trôi từ Tiền Giang xuống đến đó mà….
———————————
Đề 2: Em hãy phát biểu cảm nghĩ của mình về việc Nguyễn Du đã để lại cho chúng ta tác phẩm Truyện Kiều.
Bài làm:
“… Nguyễn Du là lão tiền bối của chúng ta. Mặc dù tiền bối đã sớm ra đi vào một chiều gió lạnh, nhưng vẫn làm chấn động cả giới hậu bối của chúng ta, qua bí kíp võ công “Vương Thúy Kiều” hay còn gọi là “Đoạn Trường Thất Thanh”. Bằng chứng là qua các kỳ thi, pho bí kíp này lại xuất hiện và làm “thất điên bác đảo” cả giới “hậu bối” chúng ta …”
có lẽ em này đọc lộn truyện võ học kỳ tình “ Đoạn Trường Thất Thanh” của tác giả họ Nguyễn cà chớn nào đó chăng!
———————————
Đề 3: Em hãy tường thuật lại diễn biến chiến dịch Điện biên phủ.
Bài làm:
“…. Quân địch đánh ra, quân ta đánh vào ào ào như lá tre rụng, đồng chí phe ta đánh thằng cha phe nó ghê hết sức…. Kết quả: Sau 55 ngày đêm chiến đấu oai hùng, ngày 7-1-1991, phe ta thắng phe nó, chúng ta đã giết sống được 16,200 chúng nó, phanh thây 62 máy bay (em quên mất tên của máy bay, xin cô thông cảm)”
Tui còn ghê mất ghế nữa là !!!!Võ Đại Tứơng đọc được bài này chắc ngã lăn ra… sống quá!!!!
———————————
Đề 4: Trong các tác phẩm em đã học và đọc thêm, em thích tác phẩm nào nhất ? Vì sao ? Hãy chứng minh ?
Bài làm:
” Trong kho tàng văn học VN, ca dao dân ca rất giàu tình nghĩa…. Trong các tác phẩm đó em thích nhất là tác phẩm “Tắt đèn” của chị Dậu. Vì nó đã thể hiện tinh thần chống lại sự bóc lột phụ nữ của chế độ phong kiến. Chứng tỏ chị đã bán con và chó để thể hiện tinh thần kiên quyết đó…”
Thiệt là botay.mamnem ( chấm mắm nêm)
———————————
Đề 5: Em hãy phân tích trình tự diễn biến tâm trạng nàng Kiều trong đoạn trích “Những nỗi lòng tê tái”.
Bài làm:
“Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng”. Qua đó ta thấy tên khách họ Hoàng thật là tàn nhẫn, hắn hôn Thúy Kiều đã rồi lại bắt Kiều hôn lại, làm cho Kiều ngày càng biến thành gái lầu xanh chuyên nghiệp, muốn ngóc đầu lên cũng không nổi….”
Có gì mà ầm ĩ thế! Có qua có lại mới toại lòng nhau đấy thôi!
———————————
Đề 6: Em hãy cho biết sự bất công của phụ nữ dưới chế độ phong kiến. Bằng các tác phẩm đã học của Hồ Xuân Hương, Nguyễn Du, hãy chứng minh.
Bài làm:
“Sự bất công của người phụ nữ dưới chế độ phong kiến đó là: Họ không được tham dự bóng đá quốc tế, họ không được lái xe nhất là các loại xe con, xe gắn máy. Ngày nay, quyền giải phóng phụ nữ đã được củng cố. Hàng năm người ta lấy ngày 8/3 làm quốc khánh phụ nữ..”
Đúng nhưng chưa đủ. Phụ nữ chế độ phong kiến còn không được mặc Bikini nè, tóc không được hi-lite nè…. hehehehehhe
———————————
Đề 7: Sau khi đọc tác phẩm “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ gì về nhân vật chị Dậu?
Bài làm:
” Sau khi chiêu xong tác phẩm Tắt đèn của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ như sau: Chị Dậu là một nàng con gái có bộ lòng yêu chồng, thương con cực đại. Nàng ta rất chi dũng cảm, không sợ roi vọt. Chẳng hạn, khi thấy chồng bị đánh đập, nàng hùng dũng chưởng lại bằng mấy cú ca-ra-tê hết sức đẹp mắt…”
Úy trời! Ghê vậy ta… Gà mái đá gà cồ!!!
———————————
Đề 8: Trong bài Bình Ngô Đại cáo của Nguyễn Trãi, đoạn thơ nào đã nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của quân ta trong cuộc kháng chiến?
Bài làm:
Đoạn thơ sau nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của cha ông ta: “Đánh 1 trận giặc không kinh ngạc, Đánh 2 trận tan tác quân ta” !!!
Đánh 3 trận?( ta đoán chưa ra), đánh 4 trận, thôi mà đừng đánh… nữa, tui sợ quá rồi….
———————————
Đề 9: Anh chị hãy phân tích hình ảnh người lính VN qua thơ ca kháng chiến chống Mỹ (điển hình như bài thơ Dáng đứng Việt Nam của Lê Anh Xuân)
Bài làm:
“… người lính của Lê Anh Xuân là một nét đẹp trong muôn vàn cái đẹp của người lính. Tuy đã gục ngã, nhưng anh cố bò mà ngồi dậy… Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất, Anh xỉu rồi anh giải phóng quân ơi, Nhưng anh gượng ngồi trên xác trực thăng và chết đứng trong khi đang đứng bắn”
Em này đang chiếu phim chạy ngược: đã gục ngã, rồi lại bò rồi ngồi dậy, xong lại xỉu tiếp. Sau đó gượng ngồi lên để rồi chết đứng trong khi đang đứng bắn. Ôi! Hercules thời nay. chóng mặt quá rồi nha!!!
Bài làm:
“…Trên đường băng Tân Sơn Nhất, 1 anh giải phóng tự nhiên nằm đó. Một chị đi ngang thấy anh tự nhien nằm nên lại rờ vào mình anh và lắc lắc mấy cái, chị thấy anh nằm im nên nghĩ anh đã chết… Anh giải phóng quân mất đi trong mình không có 1 thứ giấy tờ, một tấm ảnh nào, kể cả giấy chứng minh nhân dân cũng không có…”
Thông báo, thông báo: Có ai cầm nhầm giấy tờ hay vật dụng tùy thân của anh giải phóng quân thì xin trả lại đi kẻo tội nghiệp ảnh.
———————————
Đề 10: “Em hãy cho biết ý nghĩa của câu thơ “Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
Bài làm:
“Theo em nghĩ thì nếu hiểu suông thì câu này rất tối ưu là vô nghĩa vì sỏi đá thì khó có thể biến thành cơm được trừ phi các nhà khoa học VN đã chế tạo ra một chất hóa học nào mà có thể biến được sỏi và đá thành thực phẩm. Còn nếu đi sâu vào ý nghĩa của câu thơ này, chúng ta phải thấy ngay là đây không phải là những sỏi đá bình thường mà theo em nghĩ thì tác giả muốn đề cập tới các mỏ đá quí của đất nước ta. Vì chỉ có đào mỏ lấy đá quí thì mới có giá trị và có thể bán để mua cơm ăn mà thôi. Và chẳng những đào được đá quý có cơm ăn mà còn dư tiền mua mấy trăm gram thịt xào lên làm món mặn và có một tô canh nóng hổi nữa.”
Đề Nghị nên cho các em ăn thật no trước khi vào phòng thi.
———————————
Đề 11: Hãy tả chiếc bồ nhà em
Bài làm:
- Nhà em ít thóc nên không có bồ. Thóc nhà em đựng ở thúng, cót. Tuy nhiên, em có nghe bác Thạch, bạn bố em nói, bố em có bồ, nhưng không mang về nhà. Em có gặng hỏi, bố em chỉ nói: Con còn bé quá, sau này sẽ biết. Em cứ nghĩ: Bồ đựng thóc thì sao lại để nơi khác. Bác Thạch có nói, bồ của bố em dễ thương lắm, đáng yêu lắm. Bác ý bảo bồ của bố em dài, chân cao, miệng nhỏ, trông cũng nhỏ nhắn. Và thế là em hiểu, bố em có thóc, và ông ta để riêng một chỗ. Tuy nhiên em mong bồ của bố em phải to cơ, mà bố phải mang bồ về nhà cơ. Nhưng tại sao khi nói ý muốn này cho mẹ em, thì mẹ em nói, nếu bố em mang bồ về nhà, mẹ em sẽ chọc tiết. Em chẳng hiểu gì cả. Chả nhẽ bồ thóc lại là một loại động vật à? Em rất muốn nhìn thấy bồ. Và khi đó em sẽ tả chiếc bồ thật hay, thật xúc tích. Được rồi, nếu không, em sẽ gom tiền, tự kiếm bồ cho mình. Và có lẽ phải thế cô ạ!!!
Ý kiến quá hay, trên cả tuyệt vời! Nói nhỏ với em nha, cánh đàn ông chúng mình ai cũng muốn có 1 cái bồ như vậy hết…

Bởi: bọ chét ngày 12.02.2010
lúc 8:32 chiều

cảm ơn bọ chet đã góp vui cho chiếu rượu quê choa bằng một chùm đề thi bài làm quá hay. Năm mới chúc bọ chét an lành, vạn sự như ý
o
Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 13.02.2010
lúc 6:40 sáng
o
Cám ơn nhà văn Nguyễn Quang Lập có lời chúc tết đến với bọ chét tui. Riêng tui thì vẫn còn thấy mắc nợ nhà văn nhiều lắm lắm qua những tùy bút, truyện ngắn, truyện dài mà nhà văn đã ròng rã viết từ đó dến nay. “May mà có em đời còn dễ thương”, thật không có gì đúng hơn câu hát đó đối với những tác phẩm của nhà văn, nhà văn ạ!!!
Xuân đến, tết về bọ chét tui xin chúc nhà văn cùng gia quyến 1 năm mới thật sung mãn mọi mặt, ngày nào trong năm cũng dều là ngày xuân hết.

Bởi: bọ chét ngày 13.02.2010
lúc 8:18 sáng

To: Hoangdung, bochet,Lê Hùng, trahamlai,ngothule, Ex,mucdong,Zhi…
Cảm ơn các bạn đã chia sẻ về một đoạn thơ. Nhờ có các bạn mà tôi đã được thưởng thức cả bài thơ và nhữung bài thơ khác về Mẹ, về quê hương.
Năm 2000 ông TT Mỹ Bill Clinton có sang Hà Nội. Ông làm cho người Hà Nội ngạc nhiên khi ông trích Kiều ( Nguyễn Du):
Just at the lotus wilts, the mums bloom forth,
Time softens grief, and the winter turns to spring
(Sen tàn cúc lại nở hoa
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân).
Ông muốn nhắn nhủ ” khép quá khứ lại” để ” hướng tới tương lai”. Nhưng sau này tôi thấy quá nhiều người lạm dụng câu này, ở chỗ nào cũng đưa vào, nhiều lúc không đúng chỗ.
Riêng tôi thì tôi lại thích câu nói của cha ông” ôn cố tri tân” hơn. Quá khứ có nhiều chuyện đau khổ, chúng ta phải hiểu ngọn ngành và làm sao cho hiện tại không bị vướng vào vết xe lịch sử cũvà định hướng tốt đẹp cho tương lai.
Chúc Bọ Lập, chúc Chiếu Rượu và các Bạn vui khoẻ, an lành trong những ngày đón Xuân sang

Bởi: danchoa ngày 12.02.2010
lúc 4:31 chiều

Gửi Bác danchoa và các Bác nghe nhạc cuối năm :
“Đón Xuân Này Nhớ Xuân Xưa”
http://www.youtube.com/watch?v=9Ek2xb2UIHI&feature=related
Để nhớ về một thuở “Tết miền thơ ấu”.Kinh,
o
Bởi: hoangdung ngày 13.02.2010
lúc 1:27 sáng

Cuối năm có lẽ nên giải toả một số thắc mắc đề năm mới khỏi…lèng èng mà hy vọng ở tương lai !
Mang tiếng ở cùng nước Úc với bạn Lạcdân,do đó
mình thực sự không hiểu những chữ dùng của LD.
“qué gơ” là very good.Dù phiên âm…dổm đi nữa
cũng xa lạ qúa.Mình biết có một số người mình ở
đây muốn nhớ địa danh tiếng Anh thì cứ Việt hóa cho…dễ nhớ như Mặc kệ tao… thay cho Mac Donaltown,Đất linh hạc bò thay cho Darling Har-
bour v.v.Khi bạn viết Nêu Sáo Queo thì mình hiểu
là New South Wales v.v.trừ ra qué gơ…qúa lạ !
Dân Úc nói tiếng Anh cũng như dân Quảng Nam
nói tiếng Việt,chẳng hạn Heo a da (How are you) ?
Now là neo,house là heos …
Mình đóan bạn LD.ở Queensland,mình có biết 1
người dạy Đh Qld tên NNS.chẳng biết có phải bạn
không ?
Năm mới chúc bạn và gia đình an mạnh.

No comments:

Post a Comment