Sunday, December 5, 2010

Kiếm chồng Việt Kiều trên FORUM

Kiếm chồng Việt Kiều trên FORUM (diễn đàn)

Chào các bạn gần xa!
Tôi được mời viết một bài chia sẻ kinh nghiệm cho blog này vì tôi cũng lấy chồng Việt Kiều.
Giới thiệu về “tôi”: con gái lớn lên ở miền Tây, thi đậu Đại Học trên Sài Gòn, học ra trường và đi làm ít năm, sau đó lấy chồng ở Mỹ, hiện tại có việc làm và hai cháu trai, cuộc sống gia đình khá hạnh phúc.
Khi bắt đầu năm thứ 2 đại học, tôi thấy đàn ông Việt Nam hay nhậu nhẹt, hút thuốc, bia ôm, chơi gái, quân tử Tàu, chạy xe ẩu … Tôi xin lỗi các đấng nam nhi nhưng đó là tôi thấy phần đông là vậy. Những thứ đó gây ảnh hưởng sức khoẻ và sinh mạng.
Trong lúc đó tôi lại thấy phần đông Việt Kiều trí thức (tôi nhấn mạnh, trí thức = có học) thì phần lớn ngược lại hoàn toàn. Dì tôi lấy chồng Việt Kiều cũng thường hay e-mail về cho tôi những suy nghĩ về đàn ông Việt Kiều. Bạn bè tôi có ít đứa lấy chồng Việt Kiều cho nên tôi biết được phần nào sự thật.
Ai cũng biết ở đâu cũng có người tốt hay người xấu nhưng ông bà nói “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” hoặc “người ta sao mình vậy”. Đàn ông ở VN dù có tốt, nhưng khi sếp bảo dẫn “đối tác” đi bia ôm để hòng có những mối lợi to lớn thì anh ta phải đi. Ở trong quán bia ôm làm gì anh ta như thần thánh không hú hí “em” nào? Ở VN tình trạng hợp đồng “ký” trong quán bia ôm là chuyện thường tình. Như vậy anh ta dễ bị “tha hoá” hoặc ít nhất cũng dễ bị bịnh lây truyền (lậu, SIDA,…) gây ảnh hưởng sức khỏe cho bản thân.
Có lẽ tôi có cái nhìn bi quan về đàn ông Việt Nam và quá lý tưởng hình tượng người bạn đời trong tương lai.
Cũng từ sự nhìn nhận trên, tôi có “chiến lược” cụ thể: “tìm chồng Việt Kiều trên các điễn đàng”.
Tại sao tôi không tìm qua CHAT? Trên chat line, tôi nghe nhiều câu chuyện thương tâm hay lường gạt. Tôi không muốn là tôi bị đánh đồng với gái gọi hay gái rỗi rãnh. Người ta thường nói là gái gọi trong lúc chờ khách thì vào Internet chat cho bớt thời gian trống và biết đâu kiếm được khách hay kiếm anh chàng Việt Kiều khờ khạo nào đó.
Cũng có Việt Kiều đàng hoàng tình cờ vào chat và cũng có những cô gái có gáo dục tình cờ vào chát với bạn bè. Và không ít trong số họ thành duyên thành đôi.
Tôi thì có quan điểm khác, hành động khác, và cách làm khác miễn sao tìm được ý trung nhân mà ít bị rủi ro.
Tôi ghi danh nhiều diễn đàn khác nhau (forum) chỉ với một nick (tên riêng) chứ không nhiều nick vì tôi không có thì giờ rãnh mà giấu mình qua các nick. Tôi là tôi chứ không thể có nhiều mặt qua các nick.
Do rút tỉa kinh nghiệm từ các bạn khác, tôi kiên định tham gia forum với
những không:
- không bàn chuyện chính trị
- không tranh luận những chuyện chẳng đi đến đâu
- không bàn chuyện tôn giáo
- không ca ngợi quá đáng bất cứ ai
- không trả lời những nick khiêu khích và tấn công mình
- không tỏ ra ghét hoặc giận ai trên forum (lờ họ đi)
- không lộ ra tên tuổi thật trên forum
- không khích bác hay tấn công người khác
những nên:
- nên kể về những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu học đường
- nên bàn về những món ăn ngon
- nên nói lên những cảm xúc về các bản nhạc yêu thích
- nên bàn nhẹ nhàng những văn thơ lãng mạn
- nên viết ít sai lỗi chính tả
- nên trả lời cái gì mình biết (tránh chính trị và tôn giáo)
- nên gợi nhớ những kỷ niệm của người khác
- nên tôn trọng mọi người cho dù quá khích
- nên lờ những sự tấn công mình, như là không tồn tại
Nói chung là mình luôn luôn là người tế nhị, sâu lắng, có hiểu biết, có học thức,… thì luôn thu hút những nick của nam giới.
Ngoài ra, có mấy thứ nhỏ nhỏ nên:
- Đưa hình mình lên đúng chủ đề, không đưa lên tùm lum thật vô duyên. Ví dụ là chủ đề về hình của các nick mà thấy không có nghiêm trọng thì tham gia vì vui. Nếu chủ đề nào “mắm muối” quá nhiều thì đừng tham gia, chờ chủ đề khác. Hình phải là hình thật, xấu cũng được, mình là mình, đừng đưa hình studio đã chỉnh sửa.
- Nên trả lời những PM (thư riêng) của những ai không quá khích
Đó là về bản thân. Còn về các “chàng” thì sao?
Ai cũng biết bất cứ nhóm người nào, ngoài đời hay on-line, đều muôn màu muôn vẻ. Có sự thành thật, có sự dối trá, có cả hai. Điều mình muốn là đừng để ai dối trá với mình nhiều.
Nếu có ai thích bạn trên forum thì bạn nên tìm hiểu về họ bằng cách:
- Tìm tất cả cả các post (viết) trên forum
- Sau khi đọc các post đoán được nơi sinh sống
- Tìm những chứng cứ nơi học nơi làm qua các post
- Ghi lại hay save lại những post quan trọng
- Tìm ra những mâu thuẩn trong các post
Nếu thấy những điều sau thì đừng tìm hiểu tiếp:
- Có nhiều post quá khích hay nóng giận
- Rất nhạy cảm khi bị người khác chọc
- Hay khoe và nổ
- Thích báng bổ tôn giáo khác
- Không giúp đỡ người khác mà hay phá
- Hay chọt những người khác để họ cãi nhau
Khi có sự trao đổi thân tình nhẹ nhàng trên forum thì nên:
- hỏi e-mail, phone, địa chỉ
- send e-card chúc những dịp lễ: Tết, New Year,….
- thăm hỏi gia đình
Ghi chú lại kỹ từng người. Có sự thân tình đậm đà thì nên biết:
- đang làm hãng gì
- đã từng học đại học nào
- nhà ở vùng nào
- thích và từng thăm những nơi nào
Qua đó dùng Google search web site những nơi đó. Phải biết được website của hãng, nếu hãng nhỏ thì cũng có thông tin trên Net. Đọc cho biết và hỏi khéo léo. Nếu nói sạo thì biết ngay. Tương tự cho trường. Trường nào cũng có website và hỏi khéo léo.
Tóm lại là, tôi hay đối chứng với những thông tin để phát hiện ra không thật. Đôi lúc có vài điểm không thật không sao.
Sau này nếu ai cho địa chỉ nhà thì vào Maps của Google tìm và nhìn hình nhà của Google chụp được. Dùng nó xem con đường và nhà xung quanh cùng tên các con đường. Khéo léo hỏi về nhà sơn màu gì, đường ra sao, nhà cửa xung quanh,… Nếu họ nói sạo biết liền vì không ai không biết nơi mình ở.
Ngoài ra tôi còn có tham gia các nhóm thiện nguyện có đóng góp của Việt Kiều. Nếu có chụp hình tôi đều post lên khéo léo hòng nói là mình có tâm hồn từ thiện. Tham gia thì tham gia nhiệt tình với các nhóm thiện nguyện chứ không phải tham gia để đánh bóng mình.
Suốt 2 năm bền bỉ, thì tôi có vài anh chàng muốn gặp mặt khi về VN. Tôi đều hẹn gặp từng người ban ngày chỗ chốn đông người. Không bao giờ đi đâu ban đêm hay đi xa riêng với một ai. Tôi khéo léo hẹn ở hiệu sách, siêu thị, quán kem nổi tiếng, Cà phê Trung Nguyên,… Những ai muốn “ăn phở” rồi phủ tay thì chán và sẽ không thích nói chuyện thêm về sau. Những ai thật tình thì họ vẫn còn trao đổi.
Cũng nhờ vậy tôi tìm được ý trung nhân. Anh đến tìm tôi rất bất ngờ và muốn về quê thăm gia đình tôi. Anh khéo léo không làm tôi khó chịu khi hẹn nhiều lần gặp khác. Anh cũng khéo léo giữ khoảng cách làm cho tôi dễ chịu.
Lần sau anh về thì anh ngỏ lời cầu hôn. Giữa chúng tôi vẫn chưa nắm tay hoặc đi chơi riêng nơi xa. Tôi nhận lời và anh hẹn lần về sau thì bàn chuyện cưới xin.
Lần thứ ba anh về thì giữa chúng tôi mới có những nụ hôn nhẹ nhàng để chứng tỏ tình cảm và anh vẫn rất tế nhị và kín đáu. Gia đình tôi bàn chuyện đám cưới xong là anh rước tôi qua Mỹ liền.
Anh về làm giấy tờ theo diện vị hôn thê. 8 tháng sau tôi được phỏng vấn và tôi luôn nói thật khi họ hỏi tôi. Câu cuối cùng họ hỏi: “Bà đã cân nhắc chuyện hôn nhân kỹ chưa vì hôn nhân là chuyện hệ trọng trong cuộc đời”. Tôi trả lời: “Như tôi đã trả lời là tôi khéo léo tìm hiểu anh từ lâu và từng gặp mặt 3 lần, dù chưa có những sâu sắc về thể xác nhưng tâm hồn đồng điệu qua hơn 3 năm trao đổi qua e-mail, thư tay, và phone. Anh ấy cũng vậy. Chúng tôi như thấy được nửa của nhau và quyết định đi đến hôn nhân và tin chắc sẽ hạnh phúc lâu dài”.
Tôi có visa và chờ thêm 3 tháng nữa để anh về làm đám cưới. Trong lúc đó thì tôi ráng học Anh Văn và một nghề phòng phân. Đám cưới không sang trọng và linh đình nhưng ấm cúng và dễ thương. Anh và tôi không phô trương “Việt Kiều” và nhiều người không ngờ anh là Việt Kiều.
Đám cưới xong là tôi cùng chồng lên đường qua Mỹ. Một tuần sau khi quen với thời tiết và ổn định sức khoẻ cho cả hai thì chúng tôi mới thật sự động phòng và dâng hiến cho nhau trong niềm vui ngây ngất trong tuần trăng mật ở Florida.
Hơn một năm sau, tôi có thai và 9 tháng sau đó tôi sinh ra một cặp song sinh nam. Chúng tôi rất hạnh phúc vì tình yêu một ngày một sâu đậm.
Hy vọng kinh nghiệm của tôi giúp được các bạn.
Tôi cầu mong và chúc đến các bạn nữ, những người muốn kiếm chồng Việt Kiều như tôi, có được tấm chồng như ý.



NGÀY TRỞ VỀ
Thông thường những người xa quê hương vì rất nhiều những lý do khác biệt nhau, chẳng hạn như đi du học, đi làm việc công hay tư ở quốc ngoại, đi du lịch, đi công tác, đi tu nghiệp nghề nghiệp chuyên môn, đi các dịch vụ về thương mại, lập gia đình với người ngoại quốc phải theo chồng hay theo vợ ra nước ngoài v.v…, và phải kể đến trường hợp đặc biệt của hàng trăm ngàn người, già trẻ lớn bé phải bỏ quê hương Việt-Nam ra đi xa xôi hàng ngàn dặm, bằng những phương tiện thập tử nhất sinh, để trốn chạy cộng sản ra khỏi quê hương yêu dấu để đi tìm tự do của người Việt-Nam chúng ta nói riêng, thì tất cả những người này khi có dịp được quay trở về quê hương, đều có những cảm giác và những nỗi xúc động tương tự gần giống nhau, trong sự bồi hồi xúc động, tay bắt mặt mừng được gặp lại để trò chuyện với những người họ hàng thân yêu, những bạn bè xa gần thân thiết, nhìn thấy tận mắt những làng xưa chốn cũ, nhớ lại những kỷ niệm êm đẹp từ thuở thơ ấu cho đến ngày tạm thời phải rời bỏ những nơi này ra đi, ôi biết bao nhiêu nỗi xúc động trộn lẫn niềm sung sướng vô biên, nói làm sao cho hết được.
Để tiêu biểu cho những nỗi cảm xúc này, chúng ta có thể trích tạm một đoạn lời ca trong bản nhạc Ngày Trở Về của nhạc sĩ Phạm Duy như: Ngày trở về, những đóa hoa, Thắm thoát mười năm nhớ anh vắng xa, Có nhiều khi đời hoa chóng già vì thiếu mặn mà, Đàn trẻ đùa bên lũ trâu, Tiếng hát bình minh thoáng trên bãi dâu, Gió về đâu, con thương tiếc người giọng hát rầu rầu. Hoặc những nỗi cảm xúc tương tự như thế trong bản nhạc nổi tiếng khắp thế giới: Trở Về Mái Nhà Xưa (Come Back To Sorrento) cũng do nhạc sĩ Phạm Duy dịch ra lời Việt là: Về đây khi mái tóc còn xanh xanh, Về đây với màu gió ngày lang thang, Về đây xác hiu hắt lạnh lùng, Ôi lãng du quay về điêu tàn. Đó là một vài nỗi cảm xúc tiêu biểu cho những người phải xa gia đình hay xa quê hương tạm một thời gian vì những lý do vừa nêu ở trên, thì nay có cơ hội tự mình muốn quay trở về thăm lại gia đình hay trở về thăm quê hương trong một thời gian dài hay ngắn hoặc có khi trở về luôn.
Thế nhưng ngày trở về quê hương Việt-Nam sắp tới trong vòng vài tháng nữa của một số đông người Việt, thì những cảm xúc của họ hoàn toàn khác biệt, không giống những cảm xúc như những lời ca trong hai bản nhạc vừa nói trên, mà những cảm xúc của họ là sự lo sợ, buồn rầu, thất vọng vì bị cưỡng bách phải trở về quê hương, sẽ tạo nên những cảnh chia ly tang thương đầy nước mắt: Chồng phải xa vợ hay vợ phải xa chồng, con cái phải xa Bố hay xa Mẹ, anh chị em phải xa nhau v.v…, quả thật sự kiện này gần đúng như vậy.
Vì cách đây vài tuần lễ, cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ đã bị hoảng hốt, hoang mang, bàn tán xôn xao với nhau về một thỏa hiệp đã được ký kết vào ngày 22 tháng 1 năm 2008 giữa chính phủ Hoa Kỳ với chính phủ Việt-Nam là: chính phủ Việt-Nam bằng lòng tiếp nhận những người Việt-Nam đã bị chính phủ Hoa Kỳ trục xuất trả về nguyên quán qua những án lệnh của Tòa đã ấn ký trước đây (Nói đến án lệnh tức là nói đến những thường trú nhân đã thi hành xong bản án tù ở vì đã vi phạm pháp luật Hoa Kỳ hoặc những người cư trú bất hợp pháp (Illegal Aliens) vì nhiều nguyên nhân khác nhau) và thỏa hiệp này sẽ có hiệu lực trong vòng 5 năm, và 6 tháng trước khi thỏa hiệp này hết hạn thi hành kể từ ngày ký, nếu không có bên nào tỏ ý từ chối việc gia hạn thì thỏa hiệp này tự động sẽ được gia hạn thêm một thời gian 3 năm nữa, có nghĩa là thỏa hiệp sẽ được thi hành trong thời gian 8 năm liên tục. Thỏa hiệp này chỉ áp dụng đối với những người Việt đến Hoa Kỳ vào ngày 12 tháng 7 năm 1995 hoặc đến Hoa Kỳ sau ngày này mà thôi.
Căn cứ theo lời phát biểu về thỏa hiệp này của bà Julie Myers, Giám Đốc Cơ Quan Thi Hành Luật Di Trú và Quan Thuế Hoa Kỳ (U.S. Immigration and Customs Enforcement) là những người Việt-Nam vào Hoa Kỳ bất hợp pháp sau khi mối bang giao bất hòa từ xưa giữa hai nước đã được bình thường hóa vào năm 1995, thì bây giờ những người này có thể (chữ có thể ở đây nên hiểu là chưa chắc chắn) bị ép buộc phải quay trở về lại nguyên quán (Vietnamese who entered the U.S. illegally after the former foes normalized relations in 1995 could now be forced to return to their birth country , said Julie Myers, Director of U.S. Immigration and Customs Enforcement).
Nhưng mới đây các giới chức cũng thuộc cơ quan của bà Myers đã cho biết cho đến bây giờ, có phỏng chừng 6,200 người Việt đã lãnh nhận án lệnh trục xuất mà những người này đã vào Hoa Kỳ trước giữa năm 1995 sẽ không bị ảnh hưởng đối với thỏa hiệp này và các giới chức này cũng cho biết có khoảng 1,500 người Việt sẽ bị trục xuất trả về Việt-Nam sau khi thỏa hiệp này được áp dụng vào cuối tháng 3 sắp đến. Những người này là thường trú nhân hợp pháp nhưng đã vi phạm những tội trạng được liệt kê là những tội tiểu hình hay đại hình bị trục xuất hay những người đã cư trú quá thời gian hạn định đã ghi rõ trong giấy chiếu khán. Bản thỏa hiệp này được chia ra từng giai đoạn để cho Hoa Kỳ và Việt-Nam có đủ thời gian thi hành thỏa hiệp này.
Chính vì những lời tuyên bố của giới chức cao cấp có thẩm quyền vừa được kể trên, làm cho nhiều người Việt, thường trú nhân ở đây bị hoang mang lẫn lo sợ cho chính bản thân của mình và cho những người thân bằng quyến thuộc là những thường trú nhân đã từng bị kết án tù ở trước năm 1995 và đã vi phạm pháp luật Hoa Kỳ kể từ ngày 12 tháng 7 năm 1995 cho đến hiện tại. Có rất nhiều thường trú nhân (Permanent residents) đã không hiểu rõ mục đích chính xác của thỏa hiệp này nên đã tự hỏi, nếu vậy thì những ai từ Việt-Nam đến Hoa Kỳ vào này 12 tháng 7 năm 1995 hoặc đến sau ngày này mà chưa vô quốc tịch Hoa Kỳ, mới chỉ là Thường Trú Nhân thôi, thì tất cả những người này đều bị trả về Việt-Nam sao?
Thực ra điều thắc mắc này hoàn toàn không đúng như vậy, nói một cách rõ rệt hơn là những người cư trú ở đây bất hợp pháp kể từ ngày 12 tháng 7 năm 1995 cho đến hiện tại, có thể bị trục xuất trả về nguyên quán và một số Thường Trú Nhân nào đã lãnh án tù ở kể từ ngày 12 tháng 7 năm 1995 thì có thể bị trục xuất để trả về Việt-Nam theo tội trạng ở mức độ nặng hay nhẹ tùy theo từng trường hợp của mỗi cá nhân phạm tội nếu nhận được giấy trục xuất. Theo nguồn tin của Thông Tấn Xã Hoa Kỳ (AP) loan báo có hàng ngàn người Việt cư trú bất hợp pháp tại Hoa Kỳ sẽ bị ảnh hưởng bởi thỏa hiệp này. Khi nhận được những tin vừa kể trên, chúng tôi đã có dịp tham khảo trực tiếp vấn đề này với một số những vị luật sư trên toàn quốc Hoa Kỳ, có kinh nghiệm hành nghề từ 30 cho đến 40 năm về luật hình sự (Criminal law) cũng như về luật di trú (Immigration law) và những vị luật sư này, đa số đều cho rằng: Trước tiên thỏa hiệp mới được ký kết giữa hai chính phủ thuộc ngành hành pháp Hoa Kỳ và chính quyền Việt-Nam (Sở dĩ chúng tôi dùng chữ hành pháp là vì thỏa hiệp này chưa hề có sự phê chuẩn nào của ngành lập pháp Hoa Kỳ, trong khi luật pháp Hoa Kỳ nói chung và luật di trú Hoa Kỳ nói riêng, đều do ngành lập pháp làm ra, phê chuẩn và ban hành. Do đó đang có một số Dân Biểu Hoa Kỳ tỏ thái độ phản đối mạnh mẽ về thỏa hiệp này) chỉ nhằm mục đích trao trả về Việt-Nam những người đang cư trú bất hợp pháp tại Hoa Kỳ, cộng thêm một số những thường trú nhân tội phạm (Criminal permanent residents) từ ngày 12 tháng 7 năm 1995 cho đến hiện tại và cho đến tương lai trong khoảng thời gian từ 5 năm đến 8 năm nếu có sự gia hạn. Cũng theo đa số ý kiến chung của các vị luật sư này, thì Hoa Kỳ chỉ muốn trục xuất những người nào cư trú bất hợp pháp và một số tội phạm gây nguy hiểm cho xã hội Hoa Kỳ.
Dù tội nhân đã thi hành xong bản án, nhưng trên thực tế không phải là một điều đơn giản, dễ dàng để thi hành theo như thỏa hiệp này, vì các tội nhân phải qua những thủ tục pháp lý (Legal procedures) khá phức tạp mà Hoa Kỳ là một quốc gia luôn luôn biết thượng tôn pháp luật, áp dụng tuyệt đối quyền bình đẳng trước công lý (Absolutely due process), có nghĩa là tất cả mọi tội phạm phải được xét xử một cách công minh chính trực trước Tòa án cấp dưới và được phép đệ đơn kháng cáo lên Tòa án cấp trên để xin xét xử lại bản án. Khi nói đến vấn đề trục xuất những người cư trú bất hợp pháp và những thường trú nhân tội phạm ra khỏi Hoa Kỳ, là nói đến luật di trú của Hoa Kỳ (US Immigration Law) và những loại tội phạm nào sẽ được đem ra áp dụng để tống xuất can phạm về nguyên quán, thì theo Đạo Luật Cải Cách về Di Trú Bất Hợp Pháp và về Trách Nhiệm Di Dân của Hoa Kỳ đã ban hành vào năm 1996 (the Illegal Immigration Reform and Immigrant Responsibility Act) và Đạo Luật Hoa Kỳ điều 8 U.S.C. Section 1101(a)(43) được quy định rõ ràng những tội trạng như sau:
Tội giết người, hiếp dâm hay lạm dụng tình dục với trẻ em dưới tuổi vị thành niên.
Tội buôn bán những chất cần sa ma túy.
Tội buôn bán súng đạn, những dụng cụ dùng để phá hoại hay những chất nổ.
Tội buôn bán bằng tiền bất hợp pháp gọi là tội rửa tiền (Xem điều luật 18 U.S.C. Section 1956).
Những loại tội cất giấu những thuốc nổ và súng đạn bất hợp pháp (Xem điều luật 18 U.S.C. Section 842 và Section 924 and 26 U.S.C. Section 5861)
Những tội bạo hành ghi trong điều 18 U.S.C Section 16 đối với bản án tù ở từ 1 năm trở lên.
Tội ăn trộm ăn cắp đối với những bản án tù ở từ 1 năm trở lên.
Tội tống tiền (Xem điều luật 18 U.S.C. Section 875)
Một vài tội cho trẻ con coi hình ảnh tục tỉu (Xem điều luật 18 U.S.C. Section 2251)
Những tội buôn bán bất hợp pháp để kiếm tiền bị tù ở từ 1 năm trở lên.
Tội mại dâm, tổ chức mại dâm hay đưa người qua tiểu bang khác để ép buộc làm nghề mại dâm.
Tội tiết lộ an ninh quốc phòng.
Tội lừa đảo người ta hay chính quyền mà sự thiệt hại vượt quá $10,000.
Tội đưa lậu người vào Hoa Kỳ.
Tội nhập cảnh Hoa Kỳ bất hợp pháp hoặc trở lại vào Hoa Kỳ bất hợp pháp.
Tội dùng giấy tờ nhập cảnh giả mạo bị tù ở từ 1 năm trở lên.
Tội trốn tránh không đi trình diện ở tù.
Tội hối lộ, giả mạo giấy tờ trái phép hay đổi bảng số giả cho xe hơi.
Tội tuyên thệ gian dối, tội lừa đảo có nhân chứng hay làm cản trở công lý bị tù ở từ 1 năm trở lên.
Tội không trình diện Tòa án có liên quan đến vụ truy tố hình sự có thể bị tù ở từ 2 năm trở lên.
Tội dự tính hay âm mưu phạm những tội kể trên.
Những người di dân phạm những tội nói trên có thể không được hưởng sự khoan hồng để ở lại Hoa Kỳ, có thể không được nhập tịch, có thể không được quay trở về lại Hoa Kỳ sau khi đã bị tống xuất về Việt-Nam và có thể những án lệnh của Tòa Án Di Trú phán quyết sẽ không được hưởng đặc ân bãi bỏ nếu không có quyết nghị đặc biệt của Tổng Trưởng Tư Pháp Hoa Kỳ. Ấy thế mà chúng ta vẫn còn nhớ, cách đây khoảng hơn một năm, một số đài truyền hình đã chiếu trên màn ảnh về một cuộc biểu tình vĩ đại của hàng ngàn người Mễ cư trú bất hợp pháp tại tiểu bang California, hiên ngang đi diễn hành trên đường phố Los Angeles, họ hô to những khẩu hiệu đòi chính phủ Hoa Kỳ phải ngưng trục xuất họ, dành cho họ một số quyền lợi về công ăn việc làm, về lương bổng tối thiểu v.v…
Đây đúng là một sự kiện độc nhất vô nhị, đã đi ăn mày mà còn đòi sôi gấc, chỉ xảy ra ở Hoa Kỳ chứ không thể xảy ra ở bất cứ một quốc gia tự do dân chủ nào khác trên thế giới. Rồi đối với vấn đề bảo vệ lãnh thổ biên giới giữa Hoa Kỳ và Mễ Tây Cơ, để ngăn chặn không cho những người Mễ băng qua biên giới chốn sang Hoa Kỳ cư trú bất hợp pháp, Hoa Kỳ đã phải tiêu tốn một số tiền khổng lồ của dân đóng thuế để xây cất lên một bức tường cao ngất, nối dài hàng trăm dặm dọc theo biên giới giữa Mexico và Hoa Kỳ, nhưng vẫn không đem lại hiệu quả khả quan nào như Hoa Kỳ mong muốn và có một vị luật sư đã từng tham chiến tại Việt-Nam kể cho chúng tôi nghe, để tiết kiệm tiền của dân đóng thuế, đã có một số người đưa ra ý kiến, là cứ đem chôn những quả mìn Claremore dọc theo biên giới với hàng chữ to tướng: Hãy coi chừng nếu bước qua đường ranh giới này, mìn sẽ nổ tung banh xác, thì bố bảo ai dám bước qua, ngay cả quân khủng bố cũng chẳng dám bước qua; nhưng Hoa Kỳ coi đó là một việc làm dã man và tàn bạo, chỉ có thể xảy ra ở những nước cộng sản hay ở trong thời kỳ chiến tranh mà thôi.
Để quay trở lại vấn đề thỏa hiệp vừa kể trên, theo lời khuyên của những vị luật sư này, là dù những người cư trú bất hợp pháp hay những thường trú nhân tội phạm nào đã nhận hoặc chưa nhận được án lệnh trục xuất nằm trong thỏa hiệp mới này, tốt hơn hết là nên tìm cách tham khảo với những vị luật sư tại địa phương, chuyên môn về luật hình sự (Crininal law) và về luật di trú (Immigration law), để nhận được giải thích một cách chính xác hay được bênh vực trước Tòa án, thì sẽ có hiệu quả hơn vì nội vụ mang tính cách chuyên biệt.
Nên nhớ rằng bên phía Hoa Kỳ là bên trục xuất trả người về Việt-Nam, còn bên phía Việt-Nam là bên tiếp nhận người bị trục xuất. Nhưng trước khi Hoa Kỳ trục xuất người nào để trả về Việt-Nam, thì người bị trục xuất phải được xét xử từng tội trạng khác nhau trước Tòa Án Tiểu Bang, Tòa Án Liên Bang hay Tòa Án của sở Di Trú Hoa Kỳ theo pháp luật hiện hành của Hoa Kỳ. Ngược lại, để tiếp nhận những người bị Hoa Kỳ trục xuất trả về nguyên quán là Việt-Nam, thì Việt-Nam cũng có toàn quyền bằng lòng tiếp nhận hay từ chối tiếp nhận từng trường hợp một, sau khi Việt-Nam đã xét duyệt hồ sơ cá nhân của những người bị Hoa Kỳ trả về nguyên quán. Nói tóm lại thỏa hiệp này không có nghĩa là hoàn toàn tất cả những người Việt-Nam vào Hoa Kỳ ngày 12 tháng 7 năm 1995, hoặc sau ngày này, để cư trú bất hợp pháp tại Hoa Kỳ và tất cả những thường trú nhân tội phạm trong thời gian này, đều sẽ bị Hoa-Kỳ trục xuất trả về Việt-Nam.
Thỏa hiệp này cũng không có nghĩa là bất cứ những người Việt bị Hoa Kỳ trục xuất trả về Việt-Nam thì Việt-Nam bị bắt buộc phải tiếp nhận tất cả những người này. Sau đây chúng tôi xin kể lại 3 câu chuyện tiêu biểu cho những người cư trú bất hợp pháp tại Hoa Kỳ và có thể bị trục xuất trả về Việt-Nam:
1. Một cựu chiến binh Hoa Kỳ 55 tuổi, đã từng tham chiến ở Việt-Nam hơn 3 năm và nay ông ta quay trở về thăm Việt-Nam để được xem tận mắt những nơi trước kia ông đã từng đóng quân tại đó. Trong thời gian thăm viếng Việt-Nam 4 tuần lễ, ông tình cờ gặp một cô gái ở thôn quê mới 20 tuổi rất xinh đẹp, ăn nói dịu dàng dễ thương, và hai người yêu nhau thắm thiết. Sau khi ông trở về lại Hoa Kỳ, ông liền đệ nạp đơn bảo trợ cho cô ta đoàn tụ với ông theo diện hôn thê (Fiance). Cô thiếu nữ này sang tới đây chưa đầy 1 tháng, chưa kịp làm giấy hôn thú vì thời gian vẫn còn hạn tới 62 ngày nữa để lập hôn thú, thì ông chết bất đắc kỳ tử (Heart attack), không kịp trăn trối một lời nào từ biệt với cô, thật đúng là hồng nhan bạc phận. Theo luật di trú Hoa Kỳ, không lập hôn thú trong vòng 90 ngày, quá thời gian này thì cô phải quay trở về Việt-Nam nếu người yêu của cô chưa lập hôn thú với cô. Sự việc thật đắng cay xảy ra bất ngờ, là người yêu của cô giờ đây đã nằm an nghỉ vĩnh viễn dưới lòng đất trong khi ông chưa kịp lập hôn thú với cô. Thế rồi sắp tới ngày phải lên đường trở về quê cũ, thì cô gặp một chàng trai Việt-Nam ở đây hơn cô có 3 tuổi, lại là một kỹ sư điện toán mới ra trường, anh này đã biết rõ tình trạng đáng thương của cô và anh tỏ lòng thương yêu cô hết mình hết sức trên hết mọi sự bằng cách dẫn cô đi lập hôn thú với anh ở Tòa án, chỉ trước một ngày chiếu khán của cô hết hạn được phép cư trú ở Hoa Kỳ. Cho dù cô đã lập hôn thú với anh Việt-Nam này đi chăng nữa, theo luật di trú, cô vẫn phải quay về quê cũ để chờ tới ngày được mời đi phỏng vấn tại Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ ở Việt-Nam và phải được chấp thuận, thì cô mới có thể xum họp lại với chồng được. Khổ một nỗi tình yêu của hai người như keo sơn super glue, chặt không đứt dứt không ra, mỗi năm cô đều tặng chồng mình một tí nhau và cho đến nay hai vợ chồng đã có 2 đứa con trai kháu khỉnh, nhưng người vợ này vẫn ở trong tình trạng cư dân bất hợp pháp (Illegal alien) và căn cứ theo thỏa hiệp nêu trên thì cô phải trở về Việt-Nam để trở thành Ngưu Lang Chức Nữ, thật là men tình chưa cạn đã bị chia ly, chưa biết đến bao giờ mới được xum họp lại với chồng con. Vì cô này đến Hoa Kỳ sau ngày 12 tháng 7 năm 1995.
2. Một anh chàng Việt-Nam còn trẻ tuổi tài cao, mới 30 mùa xuân, lấy vợ người Việt sanh tại Hoa Kỳ chưa đầy một năm thì bị vợ đệ đơn ra Tòa xin ly dị chồng vì anh chồng mang tật mê tiền hơn mê gái, đếm lu nước mắm tính củ dưa hành. Có câu hát rằng chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi, đằng này lại chắt chiu tháng tháng cho vợ đi làm để mang tiền về nạp cho chồng. Sau khi ly dị được 6 tháng, anh này đi du lịch về Việt-Nam để kiếm một cô gái lấy về làm vợ, áp dụng đúng câu “Đàn ông ở một mình không tốt”. Qua kinh nghiệm đã một lần dang dở, thay vì có rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp ở Sàigòn, trông rất Mi Nhon thấy diện mạo của anh, các cô đều ao ước được anh ghé mắt chiếu cố, nhưng anh vẫn nhắm mắt làm ngơ, chẳng thèm để ý đến ai hết, vì sợ phải lòng cô nào, rồi nhỡ lấy nhầm phải cô chiêu đãi viên bán bia ôm hay bán cà phê ôm, thì làm hỏng cả cuộc đời xuân thì của một chàng trai tuổi trẻ tài cao như anh, suốt đời chỉ biết yêu tiền hơn yêu gái nên anh đã liều mình, nghĩ thầm trong bụng, dù lỡ có bị xe đò cán chết hay bị gãy chân thì cũng chẳng sao, miễn là tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy nên anh đã thuê xe Honda ôm đi từ Sàigòn về đến một thôn quê bé nhỏ hẻo lánh thuộc ngoại ô tỉnh Sóc Trăng. Ở đây được vài ngày, anh đã chọn được một cô gái còn non dại, tính tình hiền lành chất phác, bảo sao nghe vậy, thua anh mới có 12 tuổi. Ngay khi quay trở về Hoa Kỳ, anh liền nạp đơn xin bảo lãnh người yêu theo diện hôn thê và chưa đầy 7 tháng sau, anh nhận được tin vui là người yêu của anh được chấp thuận vào Hoa Kỳ, anh liền vội vàng mua vé máy bay quay trở về Việt-Nam để chính bản thân anh sẽ hộ tống người yêu qua Hoa Kỳ cho chắc ăn một trăm phần trăm, vì anh đã có một người bạn thân bảo trợ người yêu sang Hoa Kỳ theo diện hôn thê như anh, nhưng tới ngày bạn anh ra phi trường đón người yêu của anh ta đến, bạn anh đã phải chờ đợi ở phi trường cho đến quá nửa đêm mà vẫn không thấy bóng dáng con chim uyên yêu dấu của anh ta xuất hiện. Sau này tìm hiểu nguyên do, mới vỡ lẽ ra là con chim uyên yêu dấu này đã đáp máy bay xuống phi trường San Francisco để xum họp với vị Hoàng Tử yêu quí nhất đời của nàng tại đây, vị Hoàng Tử này mới chỉ có thẻ thường trú không thể bảo lãnh nàng sang đây theo diện hôn thê được, còn nếu bảo lãnh theo diện vợ chồng thì phải đợi chờ ít nhất trên 2 năm mới có thể xum họp được.
Tới đây xin trở lại câu chuyện anh chàng trẻ tuổi tài cao bay về Việt-Nam đón người yêu, khi đã đưa được người yêu qua Hoa Kỳ rồi, ngày hôm sau anh đưa nàng đi lập hôn thú và liền nạp đơn với sở di trú xin đổi tình trạng hôn thê sang diện vợ chồng. Trong khi đang chờ đợi sở di trú gọi nàng đi phỏng vấn, nàng báo tin mừng cho chồng nàng biết là bác sĩ gia đình xác nhận nàng đã có thai được gần 5 tháng. Thay vì nghe được tin mừng này thì anh phải vui mừng mới đúng, ngược lại anh lại tỏ ra im lặng buồn bã và chờ đến tối khuya, anh đưa đề nghị với vợ anh là nàng phải phá thai, nại những lý do là anh sắp bị sở cho nghỉ việc, lấy tiền bạc đâu mà nuôi con, nuôi con ở bên này không đúng tiêu chuẩn pháp luật đã quy định, sẽ bị Bộ An Sinh Xã Hội lấy mất con đi cho chính phủ nuôi v.v… Lẽ dĩ nhiên nàng không bằng lòng lời đề nghị phá thai của chồng. Nói tới đây chúng tôi nhớ tới một câu hát “Làm sao giết được người trong mộng” nhưng trong trường hợp này, anh chồng lại muốn giết người trong bụng vợ nên nàng không thể chấp nhận một hành động đồng lỏa với chồng để giết em bé còn trong bụng mẹ, hành động như thế chẳng khác gì tự mình giết mình và còn giết thêm một đứa bé vô tội.
Thế rồi như đã dự tính trước, vào một hôm trong lúc chồng đi làm vắng nhà, nhờ sự giúp đỡ của một người bạn gái quen thân từ Việt-Nam ở một tiểu bang khác, cũng lấy chồng Việt kiều trước nàng đã sang đây hơn 2 năm, cả hai vợ chồng người bạn này tình nguyện lái xe đến đón nàng đưa đi trốn, không cho chồng nàng biết nàng đang ở đâu. Anh chồng đi làm về khuya, không thấy vợ mình đâu, liền báo cho cảnh sát biết và ngày hôm sau anh cũng báo tình trạng vợ bỏ nhà ra đi cho sở di trú biết, vì vợ anh mới tới đây chưa đủ một năm và cũng chưa được sở si trú phỏng vấn. Vậy kể cả hai trường hợp cô vợ anh và cô vợ của người bạn trai anh vừa kể ở phần trên, đều trở thành cư dân bất hợp pháp và nếu bị bắt giữ, sẽ có thể bị trục xuất về Việt-Nam theo thỏa hiệp đã nêu trên.
3. Người ta có câu hát “Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng” nhưng trong trường hợp sau đây thật là quái ác, anh đã thi đỗ từ lâu rồi mà vẫn chưa được động phòng. Thật vậy, có một chàng thanh niên đẹp trai, học giỏi, đậu tới 2 mảnh bằng BA và MA, có công ăn việc làm tốt lương rất cao, chưa bao giờ bồ bịch với cô nào, có nhiều cô Mỹ da trắng, Mỹ da vàng, Mễ lai Mỹ theo anh như đỉa đói, thế mà anh chẳng thèm ghé đôi mắt nâu của anh đến một ai hết, chỉ biết học và nghe lời Cha Mẹ dạy bảo, một mẫu người trai lý tưởng hiếm quí trên cõi đời này. Cách đây 2 năm, Cha Mẹ anh đã đưa anh về Việt-Nam xem mắt cô dâu tương lai do Cha Mẹ chọn và vừa mới gặp mặt cô nàng là anh chịu liền tức khắc. Chưa đầy 7 tháng sau, cô dâu tương lai được phép sang Hoa Kỳ theo diện hôn thê.
Ngày đầu tiên vừa đặt chân tới đây, cô nhỏ nhẹ thủ thỉ sát bên tai Mẹ anh, xin Mẹ cho phép con vào mỗi buổi tối được ngủ chung với Mẹ cho tới ngày đám cưới, thì tới lúc đó con mới dám động phòng với anh ấy. Vừa nghe xong lời yêu cầu này của cô con dâu tương lai làm bà cảm thấy sung sướng muốn chảy nước mắt, tỏ lời khen lấy khen để, nào là con dâu tương lai của Mẹ đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, con trai của bà cho đến giờ phút này chỉ có biết ăn học, đi làm việc, tan sở xong về thẳng nhà, cuối tuần đi Lễ với Cha Mẹ, không bồ bịch với ai hết. Giờ đây bà lại được người con dâu hiền lành đạo hạnh, biết giữ gìn tiết trinh với chồng trước khi chính thức làm vợ. Lễ Thành Hôn đã được dự tính và bữa tiệc cưới sẽ được tổ chức linh đình ở một nhà hàng rộng lớn sang trọng vào bậc nhất tại địa phương, đủ chỗ ngồi cho tới 400 quan khách đã xác nhận sẽ đến dự tiệc.
Than ôi! Như một trái bom nguyên tử đang nổ tung lên trời nhưng may mắn không ai bị thương hay chết, thì không hiểu sao cô con dâu tương lai của bà tự nhiên biến mất. Thoạt đầu những người trong gia đình bà cứ cho rằng cô dâu bị bắt cóc, nhưng sau này vỡ lẽ ra là cô dâu đã tung cánh chim tìm về tổ ấm với người yêu dấu nhất đời của mình đang chờ đợi cô ở một tiểu bang khác mà hai người trước đây chỉ được nói chuyện với nhau trong điện thoại, không được gặp mặt nhau đã hơn một năm nay. Anh chàng này vì chưa có quốc tịch nên không thể bảo trợ cho cô này sang đây theo diện hôn thê được và nếu bảo trợ theo diện vợ chồng thì cũng phải chờ đợi ít nhất từ trên 2 năm cho tới 3 năm may ra mới sang đây được.
Vậy cho dù sau này, cô này có làm hôn thú với người yêu dấu nhất đời của cô đi chăng nữa, thì cô vẫn ở trong tình trạng cư trú bất hợp pháp và có thể bị trục xuất theo thỏa hiệp nói trên nếu cô bị chính quyền bắt giữ. Nếu đừng có vụ 9/11 xảy ra, thì những nhân vật cư trú bất hợp pháp trong 3 câu chuyện kể trên đều có thể điều chỉnh tình trạng bất hợp pháp để trở thành hợp pháp. Vì khuôn khổ hạn hẹp của tờ báo dành cho mỗi bài viết, không cho phép chúng tôi đi sâu từng chi tiết là làm thế nào để điều chỉnh tình trạng cư trú bất hợp pháp của những nhân vật trong 3 câu chuyện.
Tuy nhiên chúng tôi có thể trình bày cùng đọc giả sơ qua về thủ tục điều chỉnh như sau: Vị luật sư chuyên biệt về di trú sẽ xúc tiến các thủ tục với sở di trú để xin cho thân chủ được phỏng vấn với Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ tại một quốc gia đệ tam gần Hoa Kỳ nhất, chẳng hạn như Canada, Mexico v.v…, Ít lâu sau, luật sư của thân chủ sẽ nhận được giấy thông báo cho biết ngày giờ thân chủ của mình sẽ được phỏng vấn và vài ngày trước đó, vị luật sư này sẽ hộ tống thân chủ ra khỏi Hoa Kỳ để đến một quốc gia đệ tam để thân chủ của mình được phỏng vấn, rồi tùy theo từng trường hợp phải chờ đợi vài ngày hay vài tuần lễ ở quốc gia đó, để được Tòa Đại Sứ xác nhận sự chấp thuận cho phép thân chủ được vào Hoa Kỳ xum họp với người phối ngẫu. Nhưng từ khi có vụ 9/11 đến nay, vấn đề an ninh nội địa Hoa Kỳ, khi đi vào cũng như lúc đi ra Hoa Kỳ đều bị kiểm soát rất gắt gao, trước kia đi vào Hoa Kỳ không mấy khó khăn, còn đi ra thì rất dễ dàng, nhất là đi sang những quốc gia lân cận lại càng dễ dàng như đi chợ.
Nhưng bây giờ những thân chủ muốn điều chỉnh tình trạng như chúng tôi vừa đề cập, chưa kịp bước chân ra khỏi Hoa Kỳ, mới tới phi trường hay tới biên giới đã bị bắt giữ, để chờ lệnh tống xuất, hành động như thế chẳng khác nào Lạy Ông Tôi Ở Bụi Này. Chúng ta nên nhớ có rất nhiều loại cư trú bất hợp pháp ngoài những loại vừa kể trên, như loại sinh viên du học, loại du khách, loại đi tu nghiệp, loại buôn bán thương mại, loại giả mạo giấy tờ để chiếu khán vào Hoa-Kỳ, loại giả vờ lấy nhau, loại nhập cảnh để chữa bệnh v.v…, tất cả những người này hoặc giấy chiếu khán ở Hoa Kỳ đã hết hạn hoặc không đủ tiêu chuẩn để được ở lại Hoa Kỳ, còn những thường trú nhân phạm tội thì xin đọc lại ở trang có liệt kê những tội danh. Đó là lý do chính mà chính phủ Hoa Kỳ đã theo đuổi gần cả 10 năm nay để thuyết phục Việt-Nam đạt tới một thỏa hiệp như trên.
Đợt trục xuất đầu tiên sẽ khởi sự vào cuối tháng 3 năm nay. Trước khi tạm chấm dứt vấn đề này ở đây, chúng tôi xin nhắc lại một lần nữa là những ai có liên quan đến thỏa hiệp này nên tham khảo sớm với những vị luật sư chuyên biệt về hình sự cũng như về di trú, để biết trước những điều gì mình cần phải chuẩn bị làm, trước khi mình có thể bị trục xuất trả về nguyên quán như người ta vẫn thường nói: Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Tóm lại theo quan điểm của những vị luật sư mà chúng tôi đã tham khảo, đều cho rằng thỏa hiệp này nhắm mục đích cảnh giác những thường trú nhân nào muốn ở lại Hoa Kỳ để vui hưởng quyền tự do, dân chủ thật sự và nhân quyền bao gồm quyền sống và quyền làm người ngay từ khi hài nhi bắt đầu thành hình trong lòng Mẹ tại quốc gia này, thì chớ có dại dột vi phạm những tội danh đã được quy định trong Đạo Luật Cải Cách về Di Trú Hoa Kỳ vào năm 1996 như đã được liệt kê trong bài viết này.


Vietkieubuon và chuyện lừa tình, tiền trên net

Theo cơ quan điều tra, lời khai ban đầu của nghi can cho thấy, nhiều cô gái thuộc đối tượng mại dâm cao cấp đang đứng đầu trong nhóm danh sách nạn nhân của kẻ lừa đảo trên mạng với biệt danh (nickname) Vietkieubuon.
Ngày 5/4, nhiều nạn nhân của kẻ lừa đảo đến CA quận 3 (TPHCM) cung cấp thêm những thủ đoạn gạt tình, chiếm đoạt tài sản của đối tượng này.
Vietkieubuon tên thật là Lại Văn Dũng (25 tuổi, quê Thái Bình), bị tố cáo hành vi lừa đảo chiếm đoạt sản. Hồ sơ được chuyển sang CA quận thụ lý.
Dũng khai từ Thái Bình vào TPHCM kiếm việc làm, khi chưa có việc đã vào mạng Vietfun lập nickname gây chú ý đối với các cô gái thích lấy chồng Việt kiều.
Nick Vietkieubuon lập tức gây chú ý. Cô gái có nickname là emcodon…, rơi vào bẫy. Tường trình của N.T.B.N (21 tuổi, quê Tiền Giang, cô gái có nickname emcodon…) cho biết, qua chat, Dũng nhận là Việt kiều về nước trong cảnh cô đơn vì gia đình sống ở California (Mỹ) nên cần một cô gái đi chơi cho đỡ buồn.
Gặp mặt, N. tin rằng mình đã gặp vận may. Mỗi ngày cô đi xe máy SH (thuê) đến khách sạn trên đường Bùi Thị Xuân đón Dũng đi ăn và đi vui vẻ. Mỗi lần như thế, Dũng lấy lý do ở khách sạn nơi y ngụ trên đường Bùi Thị Xuân là của người quen nên sợ mang tiếng và chở N. đến khách sạn bình dân với giá tính theo giờ.
Được khoảng một tuần, Dũng lấy lý do tiền đang kẹt trong ngân hàng vì thẻ tín dụng bị mất nên mượn tạm N. 300 USD. Khi có tiền, Dũng chuồn mất dạng.
Một nạn nhân khác là Ng. (27 tuổi quận Tân Phú) cũng bị lừa đau. Ng. kể, sau khi chat với Dũng vài lần, cô quyết định gặp mặt. Cuối tháng 2/2009, Dũng hẹn Ng. tại một trung tâm mua sắm trên đường Nguyễn Trãi (quận 1).
Gặp nhau, Dũng bảo Ng. gửi xe gắn máy rồi đi cùng y về nhà người quen ở quận 5 lấy tiền. Đến đường Bùi Hữu Nghĩa (quận 5), Dũng yêu cầu taxi dừng lại rồi đi vào một con hẻm.
Một lúc sau Dũng quay lại và bảo với Ng. rằng, tìm nhầm nhà nhưng điện thọai hết pin và Ng. cho mượn điện thoại. Thế là Dũng cùng chiếc điện thoại di động Nokia 6300 biến mất.
Nhiều trong số gái mại dâm cao cấp đó từ tỉnh lẻ lên TPHCM chủ động gặp Dũng và thuê khách sạn ở chung. Nhiều cô tự giải quyết bằng cách nhắn tin đến Dũng đòi chuộc lại tài sản và, thậm chí dọa thuê xã hội đen truy tìm thanh toán. Tuy nhiên, phần lớn trong số họ ngại hợp tác với cơ quan điều tra.
Khôi Nguyên



Tuổi 19, tôi rời bỏ gia đình để lấy chồng…

Tôi đồng ý lời cầu hôn của Kevin (*) khi chỉ ở bên cạnh anh trong ba tháng. Cả nhà tôi gần như chết lặng trước quyết định ấy. Thật sự thì hai chúng tôi quen nhau đã hơn hai năm qua một trang forum âm nhạc. Anh là Việt kiều Mỹ, chững chạc còn tôi lúc ấy chỉ mới là cô sinh viên tại Việt Nam. Dù ở rất xa nhau nhưng Kevin và tôi như hai người bạn tâm giao. Chúng tôi có thể trò chuyện hàng giờ đồng hồ không chán. Tôi kể với anh ấy cả về mình và tôi tin Kevin cũng không giấu diếm tôi điều gì.
Một ngày hè, Kevin về nước chơi và khi gặp nhau, tôi hơi ngỡ ngàng vì anh không giống chàng hoàng tử trong mơ của tôi lắm. Nhưng dù sao, ấn tượng ban đầu đó cũng nhanh chóng bị những cảm xúc trong hơn hai năm quen nhau gạt bỏ. Trong ba tuần Kevin ở Việt Nam, chúng tôi kè kè bên nhau. Do tôi một mình trọ học ở Sài Gòn nên tôi gần như chuyển đến ở cùng khách sạn với anh.
Kevin người lớn hơn tôi rất nhiều. Anh hiểu những gì tôi cảm nhận và gần như đọc thấu những suy nghĩ của tôi. Hai tuần trước ngày về Mỹ, Kevin cầu hôn tôi. Anh nói là anh yêu tôi và không muốn mất tôi. Gia đình tôi phản ứng kịch liệt. Ngay trong thời điểm đó, tôi đoạt được một suất học bổng toàn phần đi Nhật trong hai năm. Nhưng với một cô gái đang yêu thì còn điều gì quan trọng hơn tình yêu và người yêu của mình.
Mặc kệ những đòn roi của bố và tiếng khóc lóc của mẹ và chị gái, chấp nhận từ bỏ học bổng mà tôi đã phải cố gắng cả năm, tôi quyết định cưới Kevin và đi Mỹ, đến với thiên đường tình yêu của mình.
Khi đến nơi, tôi mới phát hiện ra Kevin là một kẻ lông bông, chỉ sống bằng trợ cấp thất nghiệp. Hằng ngày anh thường la cà trên internet và tất nhiên chẳng bao giờ mó tay vào việc nhà chứ đừng nói gì đến đi làm. Nhờ một người họ hàng xa, tôi xin được một chân thu ngân cho siêu thị. Tôi đi làm liên tục 7 ngày trong một tuần và ban đêm vẫn phải đáp ứng những đòi hỏi chăn gối của Kevin. Tôi khóc rất nhiều và tự hỏi đây có phải là cái giá mà mình phải trả cho những ảo tưởng trước đây hay không.
Cuộc hôn nhân kéo dài trong sáu tháng, tôi đã quá mệt mỏi và quyết định chia tay Kevin. Nhờ người quen, gia đình chuyển cho tôi số tiền vừa đủ để thu xếp mọi việc và mua vé máy bay về Việt Nam. Tôi gần như gục ngã khi đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Bố mẹ từ Cần Thơ đi xe đò lên đón tôi. Và trong chính giây phút đó, tôi biết mình đã để mất quá nhiều. Nhưng hơn ai hết, tôi cũng biết mình đã may mắn chừng nào khi biết rằng bên mình còn có bố mẹ!
Nhật Hạ


Bi kịch các ông chồng Việt kiều lấy vợ bên VN

Chúng tôi gặp ông N.V.T. tại một công trình xây dựng ở TP Mỹ Tho (Tiền Giang). Đó là một kỹ sư xây dựng tốt nghiệp tại Mỹ. Hối hả về quê tránh cơn bão tài chính ở Mỹ để sống yên vui bên người vợ mà mình gửi tiền về mua đất, xây nhà.
Nào ngờ, ông T. bị ném ra đường không thương tiếc. Không chỉ có ông T. mà trong những ngày cuối năm con chuột, đầu năm trâu này, nhiều người rơi vào hoàn cảnh tương tự vì đã dày công nuôi vợ người khác mà không hề hay biết.
Nhà bán, vợ đi mất
Năm 1978, ông theo gia đình sang Mỹ định cư. Suốt thời gian đi học rồi đi làm, ông quen nhiều bạn gái nhưng vẫn không tìm thấy tình yêu trong họ.
Cách đây 4 năm, trong một lần về Mỹ Tho, ông quen và đem lòng yêu thương cô T.T.K. Cô gái này không ngần ngại cho ông biết đã có một đời chồng, phải đi làm thuê cho một gia đình để nuôi hai đứa con nhỏ. Thương mẹ thì phải thương con, ông T. chấp nhận làm cha hai đứa nhỏ sau khi đăng ký kết hôn với K.
Sau đám cưới, ông T. quay về Mỹ với giao hẹn là mỗi năm về thăm mẹ con cô từ một đến hai lần. Qua đó, đúng ba năm, ông sẽ làm thủ tục bảo lãnh mẹ con K. sang Mỹ sinh sống. Hằng tháng, ông T. gửi về cho K. từ 500 đến 700 USD để cô không còn đi làm thuê nữa.
Cuối năm 2006, K. đột nhiên từ chối việc theo ông T. sang Mỹ với lý do không biết nói tiếng Anh. Cô còn đề nghị ông T. hồi hương, mua nhà tại Mỹ Tho để sống đến hết cuộc đời. Ông T. đã ra sức làm việc gửi tiền về Việt Nam để K. mua một căn nhà ở ngoại thành Mỹ Tho.
Tháng 10 năm ngoái, do khủng hoảng tài chính nên công ty cho ông tạm nghỉ việc chờ đến khi cơn bão đi qua, ông T. hối hả mua vé máy bay về Việt Nam vì những tưởng mình đã có nhà và vợ con ở đó.
Nhưng khi ông gõ cửa căn nhà mình mua ngày nào thì người chủ không phải là K., mà là một phụ nữ khác. Bà ta cho biết đã mua lại căn nhà này từ cô K. với giá 2,2 tỷ đồng. Còn K. hiện đi đâu thì bà không hề biết.
Về nước trước ông T. hai tháng, ông L.V.M. (Việt kiều Mỹ), nguyên quán ở huyện Chợ Gạo (Tiền Giang) khó khăn lắm mới tìm được cô vợ xinh đẹp ở quận 4, TP HCM.
Nhưng, khi tìm được rồi, ông M. không thể ôm cô vợ vào lòng để thỏa nỗi nhớ qua bao ngày xa cách. Bởi bên cạnh cô còn có một thanh niên lực lưỡng tự xưng là chồng, đứng ra ngăn cản hai người đoàn viên. Còn cửa hàng mua bán xe máy mà ông gửi tiền từ Mỹ về cho Ph tạo dựng cũng đã sang tay người khác.
Sau khi về nước, ông T.V.N. (nguyên quán Long An) lặn lội xuống tận tỉnh An Giang để tìm vợ vì được tin cô đã mua nhà sinh sống tại TP Long Xuyên. Nhưng khi đến Long Xuyên thì ông N. được tin cô X. đã bán nhà dời về quê ở Rạch Giá (Kiên Giang). Một lần nữa, ông N. đón xe đò sang Rạch Giá để tìm vợ.
Tại đây, ông N tìm được nhà X. đang ở. Nhưng, trong lúc gõ cửa, gọi tên vợ thì ông N. bị một người đàn ông có râu quai nón túm cổ áo đánhhoa cả mắt. Lúc đầu, người đàn ông này tưởng ông N. là gã tình địch ở Mỹ Tho đến tìm X., nhưng sau đó biết đây là người chồng hợp pháp của X. bên Mỹ mới về thì hai người ngồi lại tâm sự với nhau.
Người đàn ông đánh ông N. tên là Đ. cho biết, khoảng một năm trước, ông gặp X. tại một quán bia ở Mỹ Tho. Cô bảo có chồng Việt kiều Mỹ nhưng mất liên lạc đã ba năm, đang làm thủ tục ly dị.
Trong hoàn cảnh vợ mới chết, Đ. đưa X. về Rạch Giá chung sống như vợ chồng. Được mấy tháng thì cô ta thường xuyên bỏ về Mỹ Tho sống bên gã trẻ tuổi, đẹp trai hơn. Mỗi lần bỏ đi, cô ta không quên quơ của Đ. một mớ tiền. Nghe Đ. kể đến đây thì ông N. biết điều gì đã xảy ra với mình, buồn bã đón xe đò về Mỹ Tho tìm X. để xúc tiến thủ tục ly hôn.
Trắng tay sau ly hôn
Đã nhiều tháng nay, anh H.T.G. không thể quay trở về Mỹ vì trong túi không còn lấy một xu. Tình cảnh buộc anh phải quay về quê nội ở huyện Chợ Gạo (Tiền Giang) sống nương nhờ nhà người chú họ, chờ gia đình bên Mỹ gửi tiền sang.
Cách đây ba năm, G. đến TP HCM và quen L.T.M.Tr., quê ở Cái Bè, đang theo học nghề trang điểm cô dâu tại quận 8, TP HCM. Sau khi kết hôn, anh G. bỏ tiền để mua một căn nhà ở Mỹ Tho, chung sống với Tr được một tuần thì trở về Mỹ làm ăn. Mỗi tháng, G gửi tiền về cho Tr. tiêu xài.
Tháng 9/2008, G. về Mỹ Tho thì hay tin Tr. đã bán nhà, rời khỏi Mỹ Tho cùng với một người trai trẻ. Anh G. cất công tìm và biết được Tr. đang sống với người tình tại TP Cần Thơ.
Ngay khi tìm được Tr., anh G. chưa kịp nói lời nào thì bị một gã thanh niên từ nhà sau đi lên đấm vào mặt. Anh ta còn “la làng” anh G. là một con “dê xòm” đến ve vãn vợ của mình. Tr. cũng kêu là mình bị quấy rầy rồi thẳng tay đuổi anh G. ra khỏi nhà.
Về Mỹ Tho, anh G. dự định viết thư tố giác Tr. vi phạm chế độ một vợ một chồng, nhưng ý định đó chưa kịp thực hiện thì anh bị một nhóm thanh niên chặn xe đánh một trận tơi bời trên địa bàn phường 6. Trước khi rút đi, bọn chúng còn nói: “Nếu biết xấu hổ vì bị vợ cắm sừng thì hãy làm đơn ra tòa ly dị!”.
Cơn bão tài chính ở Mỹ khiến ông T.M.S. (nguyên quán Tiền Giang) không thể kiếm sống bằng nghề mua bán ôtô. Vì vậy, vào tháng 5/2008, ông quyết định về nước tránh bão bên cô vợ trẻ ở TP HCM. Khi về đến nơi thì ông phải tức tốc thuê taxi về Mỹ Tho, vì shop thời trang của ông mua tặng vợ năm nào đã được sang tên người khác.
Đến Mỹ Tho, ông S. tìm không gặp Y. và được tin cô ra Bình Dương làm công nhân cho một công ty may. Ra Bình Dương, đến tận công ty mà người quen của ông ở Mỹ Tho chỉ dẫn cũng không gặp được Y. Người cán bộ nhân sự ở đây cho hay, Y. lấy chồng và nghỉ việc đã bốn tháng rồi.
Lủi thủi về Mỹ Tho, ông S. tình cờ gặp Y. đi ăn tối với một người đàn ông khác. Ông S. gọi đến ngồi cùng bàn, liền bị gã trai đi cùng Y. đánh rồi nhảy lên xe máy phóng đi.
Mấy ngày sau, ông S. tìm được chỗ ở của Y., không đề nghị cô quay lại với mình, mà chỉ yêu cầu cô nói thật bán cái shop thời trang bao nhiêu và chia lại ông phân nửa. Y. bảo bán được 600 cây vàng, đồng ý giải quyết rắc rối với ông tại tòa án.
Khổ thay, trước tòa, ông S. không chứng minh được cái shop thời trang đó có là của mình, trong khi đó Y. đưa ra đầy đủ chứng cứ chứng minh đã vay mượn để mua cái shop thời trang đó trước khi kết hôn với ông S. Cuối cùng, án ly hôn cũng đã tuyên, nhưng tài sản thì không được chia đôi.
Luật sư Cao Minh Triết (Tiền Giang) cho biết, ngày càng có nhiều đàn ông Việt kiều nhờ ông tư vấn ly hôn với người vợ đang ở địa phương. Lý do mà họ đưa ra là bắt gặp vợ chung sống như vợ chồng với người khác, bị hắt hủi.
Hầu hết những cuộc ly hôn ấy, người chồng đều bị thiệt về khâu phân chia tài sản, bởi khối tài sản tạo ra ở Việt Nam đều do người vợ đứng tên chủ sở hữu. Do đó, họ dễ dàng rao bán hoặc chuyển dịch sang người khác.
(Theo VNN)


Tìm duyên xa xứ
… Tôi nhận được thiệp cưới của Vân, lại một cô bạn nữa lấy chồng Việt kiều! Đến dự tiệc, tôi làm vẻ so bì: “Mày sướng nhá, sắp được xuất ngoại!”. Vân dấm dẳng: “Mày muốn sướng không, tao chỉ cách cho!”.
Vân giới thiệu một loạt bà mối, bảo tôi: “Không tốn kém gì đâu, mấy cha Việt kiều lo hết”. Theo số điện thoại Vân cho, tôi gọi đến gặp bà Ng., người chuyên có “hàng” Việt kiều. Bà Ng. lập tức hẹn tôi đến nhà ngay chiều hôm đó, để “chị em biết mặt”.
Bà Ng. ở một biệt thự nhỏ trong hẻm trên đường Thích Quảng Đức, quận Phú Nhuận. Đó là một phụ nữ trung niên, trang phục diêm dúa. Bà ta vồn vã tìm hiểu tôi đủ chuyện, vừa tranh thủ giới thiệu “hàng”- một kỹ sư Việt kiều Mỹ “mang tâm hồn rất nghệ sĩ, đẹp trai, ga lăng, sành tâm lý phụ nữ”. Bà Ng. khẳng định: “Cưới xong, em muốn ở VN hay sang bên đó cũng được, ảnh chiều vợ lắm!”. Thấy tôi tỏ vẻ thích thú, bà ta hạ giọng: “Ảnh cũng đã có một đời vợ, nhưng ly dị rồi”. Tôi chưa kịp phản ứng, bà Ng. đã chép miệng, khuyên: “Đàn ông đã qua “lửa” biết cách chiều vợ, lo gì”. Chuông điện thoại bỗng reo. Tôi nghe lõm bõm tiếng bà Ng.: “Ổng chê con Hòa hô, sợ làm ăn không tốt… Chắc để kiếm mối khác…”.
Xong chuyện điện thoại, bà Ng. quay lại đon đả: “Em năm nay 22 hả, nhỏ hơn ảnh có 27 tuổi hà!”. Tôi méo mặt cười trừ, sự háo hức vơi bớt. Bà Ng. nhanh nhảu sắp xếp tối hôm sau sẽ để hai bên gặp nhau tìm hiểu. Bà ta căn dặn: “Mai em nhớ trang điểm rồi kiếm cái váy màu tối tối, nhìn đứng đắn một chút. Đừng nhí nhảnh trẻ con quá, ảnh sợ!”.
Đúng hẹn, tôi mặc một bộ váy đen rồi đến nhà bà Ng. Bà ta vẫn chưa vừa ý, léo nhéo: “Sao em không make-up, không biết tiếp thị gì cả!”. Nói đoạn, bà ta nhanh nhảu lấy đồ trang điểm, phết son phấn lên mặt tôi.
Điều chờ đợi rồi cũng đến. Coi mắt tôi là một người đàn ông luống tuổi, mặc quần soọc, áo thun, tóc hoa râm với nụ cười săn đón. Ông ta bắt tay tôi, chào một câu tiếng Tây. Tôi cười ra vẻ e thẹn. Người đàn ông giở giọng “ma ri sến”: “Cô bé xinh thế, từ mặt trăng đi lạc vào đây à?”. Bà Ng. xen ngang: “Thấy chưa, hai người hợp nhau ghê!”, rồi khôn khéo lỉnh mất. Còn lại hai người trong phòng khách, ông Việt kiều đến ngồi cạnh tôi. Tôi nhích người ra sau, phòng thủ theo bản năng. Hỏi chuyện tôi khá nhiều, nhưng ngoài cái tên Trí, ông ta không giới thiệu gì thêm về bản thân. Lát sau, bà Ng. lại xuất hiện, mời chúng tôi đi ăn tối tại một nhà hàng quen trên đường Trần Hưng Đạo, quận 1. Theo sự sắp đặt của bà mối, ông Trí chở tôi trên chiếc xe tay ga bóng loáng. Đi với một người đàn ông xa lạ, chốc chốc lại ngả người về sau gợi chuyện, tôi không khỏi rùng mình.
Để tỏ ra có “tâm hồn nghệ sĩ”, ông Trí bước lên sân khấu “hát với nhau” khoe tài. Bên dưới bà Ng. lim dim mắt thưởng thức, luôn miệng khen hay. Rồi bà ta dúi cho tôi một bó hoa kẹp sẵn mấy tờ giấy bạc, bảo lên tặng ông Trí để “giao lưu tình cảm”. Tôi phải lên tặng hoa với khuôn mặt cố làm ra vẻ tươi vui. Bên dưới, bà Ng. lăng xăng vừa vỗ tay vừa chụp ảnh…
Tiệc tan, trên đường về lại nhà bà Ng., ông Trí huyên thuyên đủ chuyện bằng giọng nói nồng nặc mùi bia. Bất ngờ, ông ta quay lại hỏi tôi có thấy ấm áp không!? Thấy tôi im lặng, ông Trí gật gù: “Em đặc biệt lắm, không giống những phụ nữ bình thường”. Tôi tiếp tục lặng yên. Tưởng tôi “bật đèn xanh”, ông ta quờ tay đặt xuống đùi tôi, suồng sã: “Em đã qua đêm với ai chưa?”. Bắt đầu có chuyện không ổn rồi đây, tôi vờ nghe điện thoại gọi đến, đóng một đoạn kịch bi thương mẹ đau nặng, phải về gấp, rồi nằng nặc cáo từ.
Ngay sáng hôm sau, bà Ng. gọi điện thoại hí hửng báo cho tôi biết ông Trí bị tiếng sét ái tình, thích tôi ngay lần đầu gặp gỡ. Bà ta hào hứng: “Số em sướng thật, đây là cơ hội để em đổi đời đó”, và lại rủ tôi đến nhà. Tôi cáo bệnh, từ chối. Những ngày hôm sau, bà Ng. liên tục gọi điện. Tôi cương quyết không nghe, tắt máy.
“Hai ngày nữa người ta coi mắt tao, Việt kiều Canada”, Trinh nhắn tin cho tôi. Gặp nhau, Trinh cười, khoe: “Bà mối H. gởi hình qua đó cho ông ta. Má tao mới báo hồi sáng. Hôm nay ổng bay, chắc khuya ngày mốt tới. Sáng ngày kia coi mắt luôn”. Giọng nó háo hức. 22 tuổi, bạn tôi chưa một lần cãi mẹ. Tất cả đều là một sự sắp đặt.
Ngày Trinh làm lễ coi mắt, tôi đến phụ. Từ sáng, chưa kịp cho gì vào bụng, bạn tôi đã bị kéo đến một tiệm trang điểm gần nhà. Bà mối H. luôn miệng giục: “Thêm chút son, chồng nó thích con gái trang điểm đậm”. Sau khi được “sơn phết”, bạn tôi bước ra với một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, vừa bồn chồn, vừa náo nức.
Minh, chồng tương lai của Trinh là một anh chàng nhỏ thó, đi xem mắt vợ mà đầu bù tóc rối, râu ria lởm chởm chẳng buồn cạo. Những người trong cuộc bắt đầu làm quen với nhau. Lúc này, cô dâu mới biết chú rể là kỹ sư hóa chất. Đứng cạnh Trinh, tôi nghe một tiếng thở rất dài cố nén.
Hôm sau, Trinh phải đến khách sạn đưa Minh đi chơi để tìm hiểu nhau. Trinh nài nỉ tôi đi chung. Minh luôn miệng đòi ăn món Việt Nam. Chỉ cho Trinh địa chỉ vài quán ăn quen, tôi rút lui. Nhìn anh chàng Việt kiều nhỏ nhắn ngồi sau xe bạn mình, tôi không biết liệu trong vài ngày ngắn ngủi, họ có đủ thời gian để chuẩn bị cho một cuộc sống lâu dài?
Trinh kể, cứ khoảng vài giờ Minh lại đòi đi ăn, hết món này đến món khác. Chẳng biết nói gì, chỉ toàn im lặng, đến ngày thứ ba mới trao đổi được với nhau vài câu. Trinh bảo, ở Canada Minh làm việc bù đầu, nghe bà H. giới thiệu người quen, xem hình thấy hợp nhãn thì về hỏi cưới ngay.
Trinh than buồn, thất vọng, chán chường vì cuộc hôn nhân của nó, rồi rủ tôi đi dạo cho khuây khỏa. Chở Trinh đi, tôi chẳng biết người đang ngồi sau có phải là bạn mình? Trinh vùi mặt vào vai tôi, khóc nấc. Mãi cho đến lúc này, tôi mới nhận ra đây là đứa bạn thân của mình.
Đám cưới được tổ chức một tuần sau đó. Cũng áo hoa, cũng nến, cũng khách mời xênh xang nhưng cô dâu chẳng thấy cười. Linh, cô bạn cũ trong nhóm, xuýt xoa: “Trinh may quá, lấy được Việt kiều”. Trinh quay mặt, chẳng đáp. Sau đêm tân hôn trong khách sạn, chú rể phải bay về Mỹ để kịp đi làm. Cô dâu trở về nhà, bắt đầu cuộc sống chờ bảo lãnh.
Bẵng đi vài tháng, tôi lại gặp Trinh một mình. Trông nó đầy vẻ cô đơn. Sự chờ đợi dễ làm người ta mòn mỏi.
Mới đây, tôi lại nhận được điện thoại của bà Ng., vẫn cái giọng đon đả: “Ông Trí lớn tuổi, không hợp với em, chị biết chứ! Nè, chị có thằng cháu thủy thủ ở Mỹ mới về, chỉ 30 tuổi, hợp với em lắm. Em đến nhé?”. Tôi vừa cười thầm vừa hình dung mớ tiền mà bà Ng. bỏ túi sau mỗi cuộc làm mối thành công…
(Theo Người Lao Động)

No comments:

Post a Comment