Wednesday, December 1, 2010

Bi hài lấy “gái cơ quan”

Bi hài lấy “gái cơ quan”

quyết định lấy cô vợ cùng cơ quan, anh tin tưởng nghe theo lời vun của mọi người: “Lấy vợ cùng cơ quan vừa tiện, vừa tiết kiệm, đến đi nghỉ mát cũng không phải nộp thêm suất còn gì...”.
Có lẽ chỉ vợ anh là thích thú, đắc thắng vì có xe ôm đưa đón tận nơi. Chồng đi đâu cũng phải xin phép và đưa vợ về đến nhà rồi mới được đi, cuối tháng được nhận hẳn hai lương và chẳng bao giờ lo chồng có quỹ đen. Còn anh, chao ôi là thống khổ. Anh có cảm giác mình đi làm không công, bị "bóc lột" tàn tệ.
Ngay việc luôn nhìn thấy nhau 24/7 cũng khiến anh nổi da gà. Ông bà ta chẳng nói: “Trâu bò ở lâu với nhau còn hiểu tính nhau, tình nghĩa thêm bền chặt, con người ở lâu chỉ tăng mâu thuẫn”. Vả lại dại mồm, công ty mà có phá sản, cả hai vợ chồng ra đứng đường hết thì nguy to.
Nhân một chút mâu thuẫn nhỏ với đồng nghiệp, anh kiếm cớ xin thôi việc, mặc cho vợ khóc thút thít lẫn tỉ tê, gia hạn, cấp “quota” cho anh thời gian tụ tập đàn đúm, rượu chè, ngọt nhạt khuyên răn, doạ dẫm… anh vẫn nhất quyết ra đi tìm đường cứu thân.
Anh ngấm ngầm nộp hồ sơ và trúng tuyển vào phòng kinh doanh của một công ty cách nhà 20km. Mức lương và đãi ngộ hơn hẳn ở đây và trên hết là tự do của anh được đảm bảo, hạnh phúc gia đình theo đó cũng sẽ được nhân lên.

Nguyên nhân thất bại của anh là do nóng vội, và cũng do thành kiến “gái cơ quan”... (Ảnh minh hoạ)
Hôm anh làm bữa bia, liên hoan chia tay anh em trong phòng và mấy người thân thiết làm cùng công ty, nụ cười của vợ anh kém tươi, có phần gượng gạo nhưng anh tự hứa với bản thân đã ra đi thì chỉ hơn chứ không có kém.
Vậy là cuộc sống của vợ chồng anh bị đảo lộn hoàn toàn, ngày trước hai vợ chồng đi chung một xe, giờ phải tậu thêm cái nữa.
Trước 8h vào làm, thì bảy giờ dậy, bảy rưỡi hai vợ chồng đủng đỉnh ra quán ăn sáng rồi đến công ty vẫn kịp. Nay sáng sáng anh phải dậy muộn nhất là sáu rưỡi, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng xong phóng đến công ty cũng mất bốn mươi phút, chưa kể có những hôm còn vội không kịp ăn, bụng đói meo.
Sau, mùa đông đi xe máy lạnh buốt, tiện có xe buýt đi qua nhà, muốn giữ sức khỏe và cũng vì tiết kiệm chi phí mà anh đi vé tháng, chen lấn xô đẩy trên xe buýt khiến anh mệt phờ. Đứng hít bụi đường chờ khiến anh bạc cả mặt, ho hen suốt ngày, về đến nhà là rũ rượi.
Anh dần thấy tự do của mình bị đánh đổi bằng giá quá đắt, từ sức khỏe đến tương lai cùng tiền bạc đều bị ảnh hưởng. Đi làm về đủ khiến anh mệt lử, tắm rửa cơm nước xong là lên giường ngủ thẳng một mạch chẳng còn chút thời gian nào mà gặp gỡ chiến hữu, dạy con học hay tâm sự với vợ. Anh phải đi ngủ để lấy sức, mai dậy sớm mới kịp đi làm.
Nguyên nhân thất bại của anh là do nóng vội, và cũng do thành kiến “gái cơ quan”. Lý ra anh nên nghe vợ mà cân nhắc kỹ, dành thời gian lựa chọn nơi gần một chút hoặc vẫn làm chung công ty song biết cùng vợ trao đổi, có ý kiến về việc tặng cho nhau những khoảng lặng quý giá, không gò ép và khắt khe quá những lúc không có nhau. Xa nhau cũng là một cách để nhung nhớ, khiến tình cảm càng sâu sắc.
Giá như lúc ấy anh nghĩ và làm được như vậy!


Hậu trường “gái nhảy bục” Chia sẻ







Những cô gái nhảy bục 8X, 9X vốn là thành phần không thể thiếu trong các vũ trường. Nhiều người cho rằng đó là một nghề phức tạp trong môi trường đầy cám dỗ, bởi vậy công sức và thù lao sẽ tỷ lệ thuận với những gì các cô gái bỏ ra.


Đầm đìa mồ hôi sau khi hết "tăng"


Một góc của phòng thay đồ


Các cô gái này không dám ăn no, nếu đói sẽ ăn vặt bằng đồ ăn nhanh


Tập luyện rất vất vả


Thành phố Thẩm Dương thuộc tỉnh Liêu Ninh được cho là một trong những nơi ăn chơi tại Trung Quốc. Cuộc sống về đêm tại đây chủ yếu xoay quanh các quán bar, vũ trường. Nghề nhảy bục cũng xuất hiện như một nhu cầu tất yếu. Đa phần những cô gái nhảy bục tại đây vào nghề là do mưu sinh, sở thích, hoặc để làm thêm...Trong “ngành nhảy bục” nữ giới chiếm chủ yếu và thường là 8X, 9X.
Lâm Lâm năm nay 23 tuổi, 4 năm trước tốt nghiệp trường Sư phạm mẫu giáo và đã đi làm cô giáo dạy trẻ 1 năm. Trong một lần tình cờ theo bạn bè đến vũ trường, cô đã bị không khí tại đây cuốn hút. Vốn có kỹ năng nhảy cơ bản từ hồi còn là sinh viên, Lâm Lâm bỗng say mê với những giai điệu trên sàn, từ chỗ là khách nhảy thông thường cô đã nổi danh nhờ những vũ điệu bốc lửa và được ông chủ sàn nhảy để mắt tới.
Với thù lao ban đầu 100 tệ (khoảng gần 300.000 đồng)/tối, Lâm Lâm đã quyết định bỏ hẳn công việc giáo viên với mức thu nhập 700 tệ/tháng của mình và con đường “nhảy bục” của cô cũng bắt đầu từ đó. “Tôi thích cuộc sống không áp lực trong các vũ trường dù biết “miếng cơm thời thanh xuân” này không có tương lai. Tôi đã hứa với bạn trai rằng, sau khi kết hôn tôi sẽ bỏ việc”, Lâm Lâm dường như rất mãn nguyện với công việc hiện tại.



Bất luận là khách vào sàn nhảy có hứng thú hay không, các cô gái nhảy bục vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình
Công việc “nhảy bục” tưởng chừng như đơn giản nhưng thực chất khá vất vả và hao tổn sinh lực. Để đảm bảo công việc, các cô gái không được phép ăn no và phải tới sàn trước 8h tối để trang điểm, thay trang phục. Thường thì hơn 10 người sẽ phân thành 2 nhóm, kể từ lúc khách bước vào đến lúc tan ca, cứ 7 đến 8 phút các nhóm sẽ thay nhau ra nhảy. Giữa chừng không được đứt quãng và mỗi khi thay ca trở vào trong phòng nghỉ cô nào cô nấy đều mướt mát mồ hôi.

Để thức trắng đêm, hầu hết các cô gái nhảy bục đều hình thành thói quen hút thuốc


Bề ngoài và nơi ăn chốn ở của các cô gái nhảy bục thật tương phản
Thường thì các phòng nghỉ được thiết kế ngay cạnh sàn nhảy nên không khí lưu thông kém, và trong môi trường ám mùi rượu bia, thuốc lá như vậy không ít các cô đã mắc “bệnh nghề nghiệp” như bệnh về đường hô hấp, viêm da... Nhiều cô gái tuổi còn trẻ nhưng đã xuất hiện những “dấu ấn thời gian” trên khuôn mặt. Đa số các cô đều chưa kết hôn và luôn tâm niệm sẽ “gác kiếm” sau khi lấy chồng. Và cũng không ít trường hợp các cô tìm được tấm chồng trong chính môi trường làm việc này.
Theo Tigon

No comments:

Post a Comment