Phụ nữ Việt lai Mỹ ở Hoa Kỳ: Nhìn về quá khứ để hướng tới tương lai
Phương Anh, phóng viên RFA
2010-07-07
Trong bài trước, Phương Anh đã gửi tới quí vị tâm sự buồn đau của một số phụ nữ mang hai dòng máu Mỹ-Việt hiện đang sống ngay đất nước của cha mình.
Photo courtesy of wikipedia
Một chiếc trực thăng UH-1D của Mỹ bắt đầu bay lên cao sau khi thả toán bộ binh Mỹ có nhiệm vụ hành quân tìm và diệt.
Họ đã và vẫn đang chịu rất nhiều thiệt thòi, bất công hay thậm chí bị bỏ rơi mặc dù trong quá khứ, họ từng trải qua những hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt. Cái ước mơ có một gia đình êm ấm, đủ ăn để nuôi dạy con cái nên người như bao người phụ nữ khác cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy được. Có thể nói họ hiện vẫn đang còn nổi trôi giữa dòng đời nghiệt ngã ngay trên “quê cha” là nước Mỹ.
Trong khuôn khổ giới hạn của Trang Phụ Nữ, Phương Anh xin gửi đến quí vị hai câu chuyện đời tiêu biều của 2 phụ nữ ở tiểu bang Georgia, nơi có số phụ nữ con lai Mỹ sinh sống đông hơn cả, trước ngày được trở về “quê cha.”
Quá khứ đau buồn
Chị Mỹ Duyên, năm nay ngoài 40, đến Hoa Kỳ cùng với chồng và 5 con vào năm 2001. Chị kể hồi nhỏ cuộc sống cũng tạm được, đến sau 30/4/1975 thì mọi thứ bị đảo lộn vì bà ngoại sợ nên đem chị về quê. Cuộc sống ở quê vất vả và chị không dám đi ra ngoài vì "đi ra ngoài thì bị tụi Việt Cộng chửi em là đế quốc, con lai này nọ."
Đến khi đi học thì bị con của Việt Cộng đánh, không dám đi học nên chỉ học tới lớp hai. Gia đình thì khó khăn, bà ngoại nuôi thì cũng bài bạc, tứ sắc, nên để chị đi giữ em, rồi ở đợ, "nhưng người ta cũng kỳ thị mình, không đối xử như người Việt Nam đâu, người ta chửi mình dữ lắm."
Chị nói thêm, "có lần mua dầu bằng sổ, em còn nhỏ, em thấy mấy bà già chen tội quá nên nhường cho mấy bả mua trước, ai dè đến phiên em nó không bán, em về nhà bị đánh đòn…"
Em nghĩ mình đồng ý làm con nuôi để có chỗ ngủ nghỉ, yên tịnh đừng có ai hãm hiếp mình. Em ở với bả cho tới ngày đi phỏng vấn rớt thì bả bỏ em ở lại Sài Gòn một mình.
Chị Mỹ Duyên
Với thân phận của một đứa trẻ lai bơ vơ, không nhà cửa, mẹ chết, sống nương nhờ nơi lòng từ tâm của một cặp vợ chồng mà chị gọi là ông bà ngoại nuôi. Tuy bị bán đi ở đợ từ người này sang người khác vì bà ngoại nuôi nợ nần, nhưng ông ngoại nuôi lại có lòng thương yêu chị như con cháu ruột. Thế nên, khi thấy cảnh ông ngoại bị đau, không có tiền thang thuốc, cô bé Mỹ Duyên lúc bấy giờ lên 14, bằng lòng để bà ngoại bán đứt cho một người khác "với giá là 3 ngàn đồng và 15 giạ lúa."
Công việc cực nhọc nhưng họ đối xử với chị cũng đỡ. Đến năm 18 tuổi thì chị bỏ lên Sóc Trăng sống tự lập.
Chị nói, "em lên đó lặt tôm, người ta có chồng đi lính chế độ cũ, người ta thông cảm. Ăn uống thì cực, nhưng mình không bị đánh đập, chửi rủa, không bị người ta chửi mình là đế quốc, Mỹ lai…"
Tuy sống một thân một mình nhưng lòng chị lúc nào cũng mơ ước mình có một mái gia đình thực sự, được gọi ai đó là cha, là mẹ. Thế nên, khi một người đến xin nhận chị làm con nuôi, chị mừng lắm, cho dù biết rõ họ nhận vì có mục đích.
Chị kể, "có bà Sáu ở Sóc Trăng nhận em là con nuôi, nhận để làm giấy tờ cho con bả đi. Em thì nghĩ mặc dù em lai, nhưng gốc của em là người Việt Nam, em không có kiểu sống tầm bậy, tầm bạ, em sống theo kiểu miền quê.
Bức tranh 1 nữ y tá Hoa Kỳ đang chăm sóc cho người dân tị nạn VN tại đảo Guam sau năm 1975. Photo courtesy of wikipedia
Em nghĩ mình đồng ý làm con nuôi để có chỗ ngủ nghỉ, yên tịnh đừng có ai hãm hiếp mình. Em ở với bả cho tới ngày đi phỏng vấn rớt thì bả bỏ em ở lại Sài Gòn một mình."
Giữa chốn thành hoa đô hội, tứ cố vô thân, không tiền bạc, không biết đường về quê, chị khóc hết nước mắt. Anh tài xế xe ôm, người hay chở bà má nuôi của chị đi làm giấy tờ, thương tình giúp đỡ, rồi sau này, nên duyên chồng vợ. Cả hai vợ chồng vì quá nghèo nên không có tiền lo thủ tục nộp khi đi nộp hồ sơ, đành phó mặc cho Trời. Cuối cùng, đến năm 2001 thì chị cùng chồng và 3 con được đến định cư tại Hoa Kỳ.
Nổi trôi giữa giòng đời
Riêng với chị Võ Thị Dung, cũng trạc ngoài 40, thì cho hay rằng, thực sự, cho đến bây giờ, chị cũng không biết mình bao nhiêu tuổi và quê quán mình nơi nào vì "trước khi đi Mỹ, em ở thành phố HCM. Em chỉ nghe nói em sinh ra ở Đà Nẵng. Em sống với nhiều người lắm, người này chết thì người khác lại nuôi em. Những người đó chỉ là người nuôi thôi, không họ hàng ruột thịt gì hết."
Những tưởng sẽ được sống an vui với một người nào đó nuôi mình, nhưng không ngờ, mới khoảng 13 đã bị chính ba nuôi mình hãm hiếp khi mẹ nuôi đi lấy chồng. Chị kể lại, "đến cỡ 14, 15 tuổi thì em bỏ đi, ra đường, em nói không ai tin em, em ngủ ở ngoài chỗ rạp hát Đại Nam, rồi đi bán thuốc lá, đổ xăng cho người ta."
Vì không chịu nổi cảnh bị cha nuôi thường xuyên hãm hiếp, cô bé Dung đành ra đường sống lang thang, bữa đói bữa no, đêm đêm ngủ trên vỉa hè ở góc rạp hát Đại Nam, chẳng ai đoái hoài, cô như một thứ trôi sông lạc chợ. Cho đến một ngày, tự nhiên cô thấy mình được mọi người chung quanh săn đón, họ tử tế với cô hơn và chẳng còn bị ăn hiếp, bắt nạt. Có người còn mua quần áo, sắm sửa cho cô và muốn đem cô về nhà nuôi. Đó là lúc cô được tin rằng con lai được đi Mỹ.
Chị Dung nhớ lại:
Người ta nói đem em về nuôi, họ nói họ thương em lắm nhưng em không chịu. Khi em khổ thì không ai nói như vậy hết, chẳng ai giúp và thương em. Có người muốn mua em để họ được đi Mỹ. Những người ở gần em, khi biết tin được đi Mỹ, người nào cũng bu vào em hết. Em không cần. Em tự ra Sở Ngoại Vụ đăng ký. Em đăng ký diện mồ côi."
Em chỉ nghe nói em sinh ra ở Đà Nẵng. Em sống với nhiều người lắm, người này chết thì người khác lại nuôi em. Những người đó chỉ là người nuôi thôi, không họ hàng ruột thịt gì hết.
Chị Võ Thị Dung
Chị kể tiếp, "em đứng ở Sở Ngoại Vụ, đón đường xe phái đoàn Mỹ hàng tuần đến phỏng vấn con lai. Rồi em gặp ông đó, em nói em muốn đăng ký con lai mà em không có giấy tờ, không có gì hết. Ổng nói nếu muốn gặp em thì phải làm sao? Em nói ổng dán tên em vào cái gốc cây ở Sở Ngoại Vụ, em thấy tên em thì vào phỏng vấn. Ổng cũng làm như vậy.
Binh si VNCH và Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ trong trận chiến Mậu Thân 1968. Photo courtesy of wikipedia
Em không có qua phường, không qua quận gì hết. Mình ra mình thấy có tên mình thì mình vào phỏng vấn. Nhiều người khác cũng làm như em vậy."
Và, như một định mệnh, vào năm 1992, chị đã có mặt tại Mỹ cùng với chồng sau cuộc phỏng vấn chớp nhoáng mà không hề tốn một đồng xu và cũng chẳng có một tấm giấy tờ tùy thân lận lưng. Người chồng là người cư ngụ ở gần rạp Đại Nam, đã từng bênh vực chị khi bị người này người kia ăn hiếp.
Hôm nay, từ Atlanta, bang GA, hồi tưởng lại quá khứ và nhìn lại thời gian đã sinh sống tại quê cha, chị cho hay rằng, hiện tại, chị rất nghèo và còn gặp rất nhiều khó khăn vì không biết tiếng Anh, hơn nữa, phải nuôi con một mình bao năm qua vì chồng chị đã bỏ rơi chị ngay sau khi đến Mỹ.
Chị tâm sự, "dù em đi làm cực nhưng sướng hơn ở VN nhiều lắm vì không ai làm gì được mình hết. Hồi ở VN, ở nhà thì bị ông già, ra ngoài đường sợ người ta ăn hiếp. Không đêm nào được ngủ hết, đêm nào cũng sợ, nhà thì không có. Đi thưa công an thì nó đâu có tin mình vì mình là con lai, gia đình thì cũng không ai thương hết vì đâu có ai là ruột thịt đâu."
Có thể nói, hầu như những phụ nữ Việt lai Mỹ nào cũng đều có một quá khứ thật đau buồn. Điều đáng cảm phục hơn cả là cho dù bị chà đạp đến đâu chăng nữa, họ cũng đều cố gắng vươn lên bằng chính nghị lực của mình, để chiến thắng với nghịch cảnh, và nhất là luôn nhìn về tương lai với bao ước mơ tốt đẹp cho con cái mình.
Quá khứ đã in dấu trong tâm hồn, và ảnh hưởng đến vai trò làm vợ, làm mẹ của họ như thế nào, mời quý vị theo dõi trong bài tiếp theo.
Cuộc đời những phụ nữ Việt lai Mỹ trên đất Hoa Kỳ
Phương Anh, phóng viên RFA
2010-06-16
Khi chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận cho con lai Mỹ tái định cư theo đạo luật Home Coming Act vào thập niên 1990, hàng trăm con lai Mỹ đã rời Việt Nam đến sinh sống rải rác ở khắp các tiểu bang trên đất Mỹ.
Photo courtesy of shepherdatlanta.org
Nhân viên trung tâm Good Shepherd Services tổ chức tiệc sinh nhật cho Sơ Christine Trương Mỹ Hạnh hôm 7/5/2010.
Bị kỳ thị ở quê cha…
Rất nhiều người trong số họ đã chịu rất nhiều thiệt thòi, bất công hay bị bỏ rơi ngay trên đất nước của cha mình. Hàng ngày, họ vẫn phải đang tiếp tục đối mặt với các khó khăn, thử thách trong nỗi buồn cô đơn mang theo suốt cuộc đời như để đi tìm câu trả lời mình là ai giữa hai dòng máu Mỹ - Việt?
Vào năm 1990, sơ Christine Trương Mỹ Hạnh, hiện là Giám Đốc Trung Tâm Giáo Dục Thanh Thiếu Niên và Gia Đình ở Atlanta, Georgia, tình cờ đến thăm các gia đình người bản xứ địa phương. Bà đã gặp một số thiếu nữ Việt lai Mỹ này, bà kể lại:
“Năm 1990, khi tôi vừa đến Georgia, tôi thấy trong một chung cư gồm khoảng 200 gia đình thì có đến 180 gia đình là con lai, đa số là phụ nữ khoảng từ 30 đến 35. Nhìn bề ngoài thì y hệt như người Mễ hay người bản xứ, nhưng các em không nói được tiếng Mỹ, cách suy nghĩ của các em hoàn toàn khác với xã hội Mỹ. Các em sống với nhau rất gần gũi, và đang ở trong tình trạng gần như là tuyệt vọng ngay trên quê cha của họ.
Khi ra đường, một số người thấy các em không nói được tiếng Mỹ thì nghĩ là các em người Mễ và kỳ thị. Vấn đề đó vẫn xảy ra hàng ngày cho đến ngày hôm nay.
Sơ Mỹ Hạnh
Khi ra đường, một số người thấy các em không nói được tiếng Mỹ thì nghĩ là các em người Mễ và kỳ thị. Vấn đề đó vẫn xảy ra hàng ngày cho đến ngày hôm nay. Các em gặp rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, nhiều vấn đề lắm.”
Theo lời Sơ Trương Mỹ Hạnh thì có lẽ vì đồng cảnh ngộ, cho nên họ thường lập gia đình với nhau, thế nhưng, một điều vô cùng khó khăn khi có con cái, họ không biết làm cách nào để dạy dỗ con mình. Bởi lẽ, họ chưa bao giờ được hưởng mái ấm hạnh phúc gia đình. Bà nói tiếp:
“Các em không biết làm sao trong vai trò làm cha làm mẹ, không biết cách giáo dục con cái. Các em con của những người con lai thì rất xinh đẹp, nhưng cũng không thành công trong học vấn, vì bị các trẻ em khác kỳ thị. Cha mẹ các em không giúp các em làm bài tập được, không tham dự các buổi họp, hay gặp gỡ thầy cô giáo để theo dõi vấn đề học vấn của con cái vì không biết tiếng.”
Chị Nhung, một phụ nữ đến Mỹ từ năm 1992, nay đã có 3 mặt con tâm sự rằng hồi chị mới qua phải đi làm bằng xe đạp, sau này chị nhờ người bảo trợ mua xe cho chị. Nhưng điều khó khăn và buồn nhất là chị sống ở Mỹ mà không biết nói tiếng Mỹ, lại không có tiền nên con cái thiếu thốn hơn bạn bè cùng trang lứa.
Chị tâm sự: “Mẹ em còn sống ở Việt Nam mà em không về thăm được vì không có tiền. Mình không đi học được, tiếng Anh không biết, đi làm cho các hãng xưởng cũng bị thiệt thòi, người ta không coi trọng mình.”
…lẫn quê mẹ
Sơ Mỹ Hạnh cùng các cháu thế hệ sau của con lai Mỹ đến học tại trung tâm Good Shepherd Services. Hình do Sơ Mỹ Hạnh cung cấp
Riêng với chị Mỹ Tho, đã được nhập quốc tịch Mỹ nhờ vào nỗ lực của chính bản thân khi theo học lớp luyện thi Quốc Tịch do Sơ Mỹ Hạnh tổ chức, thì lại là trường hợp khá đặc biệt, vì ngay cả cái tên gọi cũng không có vì chẳng có đến một mẩu giấy tờ tùy thân. Khi nộp hồ sơ theo diện con lai, chị về quê để xin giấy khai sinh, ngang qua chợ Mỹ Tho nhiều lần, chị bèn lấy tên đó là tên của mình. Chị kể có nhiều người hỏi chị sao lấy tên Mỹ Tho, chị không biết nói làm sao. Chị rất mặc cảm.
Chị tâm sự:“Hồi nhỏ, em đã bị kỳ thị rồi, em không được học. Cứ mỗi lần đi học thì bị chọi đá, chọc, bị chửi là đồ con lai, mày cút về Mỹ đi, không cho mày ở đây, bà ngoại và má nuôi em mới đưa em về quê trốn, sau này người ta mới đưa em lên thành phố ở.”
Cũng như bao người con lai khác, nộp hồ sơ đi Mỹ cũng không phải là dễ dàng, vì chị chẳng có một ai, mà cũng chẳng có một đồng xu dính túi. Một người Việt ở Sóc Trăng đến nói chị lên thành phố để ông ta có thể giúp làm hồ sơ. Chị đồng ý đi theo, thế nhưng, chẳng bao lâu, sau khi đã hãm hiếp chị thì họ đi vượt biên và bỏ rơi chị ngay giữa lòng thành phố.
Tứ cô vô thân, chị phải bươn chải, lang thang ngoài đường kiếm từng bữa ăn chờ ngày sinh nở. Một anh xe ôm thương tình đưa chị về nuôi và sau này nên duyên chồng vợ. Ngặt nỗi, anh cũng quá nghèo nên không đủ tiền lo lót.
Chị kể: “Chỗ làm giấy tờ người ta đòi từ 3 đến 5 cây vàng, em không có tiền, em nhờ người ta viết đơn đại, đi được thì đi, không đi được thì thôi. Lúc đó, cứ mỗi tuần vào ngày thứ năm, em mượn xe đạp người ta em đi đến đường Nguyễn Du hay Nguyễn Trãi, ở đó có phỏng vấn con lai, em cứ lên hoài.
Em bị người Việt Nam hất hủi, khi dễ. Người ta không tiếp nhận mình, không coi mình là người Việt Nam. Người ta chỉ coi mình là một đứa con lai bị bỏ rơi, không có cha và xem thường mình.
Chị Mỹ Tho
Tới một bữa tình cờ có một ông Mỹ từ Bangkok qua, có cả một cô người Việt Nam. Em nói là em có đăng ký diện con lai, nhưng không ai gửi giấy tờ cho em hết và ổng coi lại trong computer, nói là em đã có giấy mời rồi, mà người ta không đưa cho em hay sao?”
Và chính nhờ sự liều lĩnh và kiên trì này mà cả gia đình của chị gồm hai vợ chồng và 3 con đã đến định cư vào năm 1993. Đó là trường hợp của Mỹ Tho, còn riêng với chị Duyên, cùng chồng và 5 con đến Mỹ vào năm 2000 thì còn cơ cực hơn. Cả cuộc đời, chị bị bán cho hết người này sang người khác để trừ nợ, mãi cho tới khi chị lập gia đình. Chị kể ngày trước chị ở dưới quê không có tiền, không có người thân vì mẹ chết, không được học hành, không có giấy tờ tùy thân. “Đến khi gặp ông xã em bây giờ mới làm đại, ai dè đâu đến năm 2000 thì Mỹ kêu.”
Chị nhớ lại “hồi đó ở dưới quê, em học đến lớp hai, con của “Cách Mạng” tụi nó “quýnh” hoài, em đâu có học được, em ở trong đồng khô cỏ cháy mà, bị chửi là “đồ đế quốc Mỹ”. Chửi quá bà ngoại đâu có dám cho em đi học nữa. Lớn lên thì đời của em cứ bị bán, người này bán cho người kia, bà ngoại nuôi bán đứt em bao nhiêu giạ lúa, cho em làm mướn làm thuê, trả nợ cho người ta. Nhưng mà bán để làm ruộng thôi, chứ không phải là làm tầm bậy, tầm bạ. Cuộc đời em còn hên được cái đó!”
“Tôi là ai?”
Các phụ nữ lai Mỹ trong một bữa tiệc gây quĩ cho Good Shepherd Services. Hình do Sơ Mỹ Hạnh cung cấp.
Có thể nói, đa số những phụ nữ, hay nói đúng hơn là các bà mẹ Việt lai Mỹ đều có một quá khứ thật đau lòng. Khi có chương trình con lai thì họ coi như được đổi đời, và tất cả đều hy vọng vào một ngày mai tươi sáng. Giờ đây, bao năm sống trên quê hương của cha mình, nhưng vì không được học hành, không được dậy dỗ nên họ vẫn đang đối mặt với biết bao khó khăn và trở ngại.
Điều đáng quí hơn cả là họ vẫn cố gắng dạy dỗ con mình theo phong tục tập quán của Việt Nam, như lời Sơ Mỹ Hạnh là họ “vẫn tiếp tục sống như những bà mẹ Việt Nam. Họ rất chịu khó, cần cù làm việc. Có nhiều em vẫn cố gắng giúp nuôi mẹ hay bà nội, bà ngoại còn sống ở Việt Nam. Các em thích gặp gỡ nhau, và giúp đỡ nhau tận tình lắm, không bao giờ các em oán thù cha của họ. Đó là điều mà mình học được nơi các em. Bài học về lòng tha thứ và quảng đại.”
Chị Nhung thì vẫn cảm thấy khó khăn và lạc lõng, vì “sống ở đây chủ yếu là tiếng Anh thôi, mình không biết là thua. Em ít có đi đâu lắm. Nếu cho em về Việt Nam, chắc em về lại, sau này con cái lớn chắc em cũng về VN sống, còn bây giờ thì không nói gì trước được.”
Cuộc đời của em sao khổ quá, em không biết cha là ai, mẹ thì chết, em cũng không biết em là ai …Mỹ hay Việt, là nước nào em cũng không biết…
Chị Duyên
Riêng với chị Mỹ Tho thì chị nhận mình là người Mỹ vì “em bị người Việt Nam hất hủi, khi dễ. Người ta không tiếp nhận mình, không coi mình là người Việt Nam. Người ta chỉ coi mình là một đứa con lai bị bỏ rơi, không có cha và xem thường mình. Như bao người khác, người ta là người Việt Nam thì rất là hân hạnh, nhưng em thì khác. Dù đất Mỹ này không công nhận em là một đứa con, nhưng em vẫn hân hạnh nhận Mỹ là đất nước của em. Em không biết nếu em còn ở Việt Nam thì sẽ như thế nào, em có còn sống được hay không…”
Dù sống ở Việt Nam trước kia hay trên đất Hoa Kỳ hiện nay, hầu như vẫn chưa ai tìm được câu trả lời thoả đáng, cho câu hỏi “tôi là ai?” như chị Duyên tâm sự:
Em nói em con lai thôi, mình nửa Việt, nửa Mỹ không biết làm sao nữa, em thì cũng không ăn học nhiều. Mình cầu xin cho 5 đứa con mình cuộc sống được yên tịnh, không như cuộc đời của mẹ nó. Cuộc đời của em sao khổ quá, em không biết cha là ai, mẹ thì chết, em cũng không biết em là ai …Mỹ hay Việt, là nước nào em cũng không biết…(khóc)
Việt Nam – Giấc mơ thành công
Phương Anh, phóng viên RFA
2009-12-11
Tối Chủ nhật 6-12 vừa qua, hơn 500 người đã đến nhà hàng Fortune ở bang Virgina tham dự bữa tiệc gây quỹ cho Hội Việt Nam Dream For Success, xin tạm dịch là “Việt Nam – Giấc Mơ Thành Công”.
Hội Việt Nam – Giấc Mơ Thành Công, do nữ tu Cecilia Nguyễn Thanh Thúy, thuộc tu đoàn Bác Ái Xã Hội thành lập từ năm 2005. Kỳ này, trong Mục ĐSNVKN Phương Anh xin gởi đến quí vị một số thông tin liên quan đến chuyện xây dựng một lưu xá dành cho nam sinh viên của Hội này.
Đến với buổi tổ chức của nữ tu Cecilia Nguyễn Thanh Thuỷ, còn có linh mục Nguyễn Khắc Hy, dòng Xuân Bích, và cựu đại sứ Mỹ tại Việt Nam, ông Michael Marine. Đựơc biết, hội Việt Nam- Giấc Mơ Thành Công đã xây dựng Lưu Xá La Vang cho các nữ sinh nghèo có lòng hiếu học, và còn có một số học bổng cho các sinh viên. Hiện nay, Hội đang bắt đầu thành lập lưu xá La Vang 2, dành cho các nam sinh viên mà thôi.
Thành quả ban đầu
Trước hết, nữ tu Cecilia Nguyễn Thanh Thúy cho biết những kết quả sau khi nhà lưu xá nữ La Vang được thành lập đến nay:
Thành lập năm 2005 thì năm 2008 chúng em có 2 em tốt nghiệp đại học về ngành chăn nuôi, các em bây giờ có công ăn việc làm ổn định để giúp cho chính mình và cho gia đình. Nữ tu Cecilia Nguyễn Thanh Thúy.
Thành lập năm 2005 thì năm 2008 chúng em có 2 em tốt nghiệp đại học về ngành chăn nuôi, các em bây giờ có công ăn việc làm ổn định để giúp cho chính mình và cho gia đình. Năm 2009, chúng em có thêm 3 em tốt nghiệp về ngành điều dưỡng và ngoài ra, chúng em có 3 em ở bên ngoài, trong chương trình học bổng La Vang cũng tốt nghiệp.
Hồi thành lập tới bây giờ chúng em có tất cả 8 em ra trường rồi và năm tới này chúng em lại có thêm 8 em tốt nghiệp từ Lưu Xá Nữ La Vang và 2 em ở chương trình học bổng. Bây giờ ở Lưu Xá Nữ tổng cộng 16 em, và đã thành lập Lưu Xá La Vang 2 cho nam, hiện tại có 12 em đang ở một căn nhà ở Gò Vấp, do các thầy ở Tu Đoàn Bác Ái Xã Hội phụ trách. Chúng em cố gắng giúp tối thiểu là 15 em tổng cộng.
Được hỏi vì sao Hội lại muốn giúp cho các em nam sinh viên trong khi bước đầu chủ trương của Hội là giúp các em nữ là chính, sơ Thúy cho biết:
Khi có một căn nhà của một gia đình sắp đi Mỹ, và họ muốn để lại cho các thầy ở. Nhưng các thầy muốn dành cho các em, như vậy các em không phải trả tiền nhà. Cho nên, vì có cơ hội và phương tiện này, các thầy mới nhờ đến Hội Việt Nam Dream For Success ( Việt Nam – Giấc Mơ Thành Công) giúp cho các em nam.
Trong các em mà các thầy đang giúp, một số em không phải là công giáo, chúng em không phải chỉ giúp cho các em Công Giáo, mà điều kiện là các em phải nghèo và hiếu học. Các thầy cũng quen biết các em và các em cũng giới thiệu thêm cho các thầy.
Linh mục Nguyễn Khắc Hy, dòng Xuân Bích, hiện đang dạy tại đại chủng việc St. Mary ở thành phố Baltimore, bang Maryland, kể lại rằng:
Tôi có dịp về Sài Gòn và có ghé thăm Lưu Xá La Vang. Ở đó, có khoảng 15, 16 em được Sơ Thúy nhận vào để giúp đỡ về vấn đề kinh tế. Đặc biệt là các em rất có trí để học nhưng lại không có tiền. Tôi cũng có dịp ở đó vài ngày. Thường, buổi sáng các em đi học ở các trường khác nhau, nên các em đi vào những giờ khác nhau, nhưng chiều và buổi tối các em về, không có lối sinh hoạt chung như là nội trú, bởi vì các em lớn là các sinh viên đại học nên có những sinh hoạt riêng nhưng tối thì đóng cửa, một hình thức nội trú nhưng không phải là nội trú của các nhà trường cho bằng nội trú để đào tạo con người có một cái nhân cách, sinh hoạt với nhau như là những chị em thân thương ở trong nhà. Đó là cách thức sinh hoạt mà tôi nhìn thấy.
Khi tôi có dịp hỏi từng em một thì hoàn cảnh của các em khác nhau, không em nào giống em nào, chỉ có một mẫu số chung là các em đến từ những gia đình rất nghèo, và có gia đình nghèo từ đời này đến đời kia, bù lại, các em là những người có một trí óc thông minh để học và tôi nghĩ là cơ hội để giúp đỡ các em quả là tuyệt vời bởi vì trong một thời gian không dài, vài ba năm, tuỳ theo các em lấy những bằng cấp khác nhau, em nào ít nhất cũng là xong cử nhân đại học, thì sau đó hy vọng các em sẽ có công ăn việc làm, và chắc chắn, công ăn việc làm đó không phải chỉ đến với các em mà còn đến với gia đình của các em. Và sau này, các em lập gia đình thì các em cũng có cơ hội để cung cấp tương đối cho gia đình của các em sau này.
Em chỉ có một ước mơ được học lên chương trình Master sau này có thể giúp cho gia đình và cho những người chung quanh tốt hơn.Phước SV ĐH CNTT.
Những khó khăn
Theo linh mục, mặc dù trong hoàn cảnh xã hội Việt Nam hôm nay, các em nữ đang phải đối đầu với nhiều thử thách và cám dỗ, có em vì cần tiền để theo học mà phải chấp nhận làm một số nghề nghiệt ngã, nhưng các nam sinh viên cũng bị lôi kéo vào những hoàn cảnh nguy hiểm khác không thể lường trước được, ông cho biết tiếp:
Ở Á châu nói chung và ở VN chúng ta nói riêng cái vấn đề trọng nam khinh nữ bớt nhiều nhưng nó không hết. Vì thế, hoàn cảnh của các em nữ ở VN dầu sao cũng khó khăn nhiều hơn nên các em có nhiều cám dỗ hơn, cho nên tôi có nói việc tối về, đóng cửa để chị em sinh hoạt chung, để tạo cho con người trước khi nói về kiến thức, thì có một cái nhân bản, nếu không thành công thì cũng thành nhân là như vậy. tạo cho con người có một căn bản sống tốt trong xã hội.
Riêng với các em nam, không có nhiều nguy cơ như các em nữ, nhưng chắc chắn cũng có những nguy cơ. Cái nguy cơ đầu tiên mà tôi muốn nói là nếu các em không có chỗ ở, thì các em không đi học được. Đó là cái hết sức căn bản.
Ngay cả các em tốt nhất cũng phải đi làm bất cứ cái gì mà có thể làm được, mà bây giờ ở Việt Nam những phương tiện có tính cách chân chính, không phải là tôi chê mà nói hết sức thật tình, là khó có thể kiếm tiền được, mà nếu mình lao vào những phương tiện không chân chính, nào là đi chuyên chở những đồ ăn trộm chẳng hạn, hoặc là buôn bán hay người ta yêu cầu mình chuyên chở mà không biết đó là cái gì. Tất cả những cái đó có thể đem cho các em có nhiều tiền hơn, các em có nhiều giờ để học hơn. Cho nên, các em bị cuốn hút vào cái cám dỗ khác các em nữ, nhưng mà nó rất nghiêm trọng, mặc dù đó là lý do chính đáng, nhưng một khi các em đã lao vào đó rồi thì cái nhân đức và đạo đức của con người nó cũng mất dần.
Cùng với linh mục Nguyễn Khắc Hy, thầy Đặng văn Tiếp, thuộc Tu Đoàn Bác Ái Xã Hội, hiện đang giúp trông nom các em ở Lưu Xá Nam, ở Gò Vấp, cho hay:
Dù nam hay nữ thì nhu cầu ở VN rất lớn vì các em ở quê ra thành phố học, các gia đình ở nông thôn chỉ đủ để nuôi sống bản thân họ, làm gì có tiền để cho con ra thành phố học. Bây gìơ các em phải tự lo đủ mọi thứ thì lại ảnh hưởng đến học hành. Sài gòn rất nhiều em sinh viên đi làm thêm cũng kiếm ra tiền, và chính vì cái đó đã lôi kéo các em, đến khi các bạn cùng lớp ra trừơng thì vì các em sa đà vào việc kiếm tiền quá lại không ra trường được. Đó là một thực tế đang xảy ra ở Sàigòn.
Về vấn đề tổ chức và sinh hoạt trong lưu xá, thầy Tiếp cho biết:
Các em tự giác và tự quản là chính nên chúng em tổ chức cho các em tự nấu ăn. Chúng em chỉ là người giám sát thôi, đồng hành với các em khi các em cần. Một tháng khoảng sáu, bảy trăm ngàn, tiền ga, tiền điện, tiền ăn, chi phí trong nhà các em phải tự quản điều đó.
Phương Anh cũng hỏi thăm em Phước, đang học năm thứ 4 ngành công nghệ sinh học trường Đại Học Công Nghệ Thông Tin về cuộc sống của các em hiện nay:
Tụi em làm thêm hàng tuần, đi làm gia sư, có người đi làm phụ hồ, làm bồi bàn tiệc cưới. Nếu không có nhà, thì một sinh viên như em chi phí tiền nhà một tháng khoảng 3, 4 trăm ngàn, và tổng cộng khoảng 1 triệu. Bây giờ tụi em cũng ổn định được một phần còn tiền ăn thì đang phải chạy lo.
Em Hạnh, sinh viên năm thứ ba trường Đại Học Giao Thông Vận Tải:
Em cũng đi làm gia sư, và cũng được các bạn rủ đi làm bồi bàn cho tiệc cưới một buổi như vậy cũng được khoảng 50 ngàn, cũng đủ tiền ăn cho khoảng vài ba ngày. Không có tiệc bồi bàn hay không đi làm thêm được thì lúc đó đi vay hay là đi ăn ké... (cười).
Khi được hỏi về mong ước của mình, tất cả các em nam sinh viên này đều có chung một hy vọng là tốt nghiệp đại học để giúp đỡ cho gia đình và những người khác, như em Phước cho biết:
Em chỉ có một ước mơ được học lên chương trình Master sau này có thể giúp cho gia đình và cho những người chung quanh tốt hơn. Đặc biệt là các em sinh viên em cũng ước mơ sau này khi chúng em trưởng thành thì có thể quay lại để giúp đỡ cho những em khác cùng quê hay là những em khác từ nông thôn đi lên thành phố.
Trên đây là một số thông tin về lưu xá La Vang dành cho các em nam sinh viên nghèo, để kết thúc mục ĐSNVKN kỳ này, Phương Anh xin được gửi tới quí vị phát biểu của linh mục Nguyễn Khắc Hy:
Nếu trường hợp các em không có cơ hội để có căn nhà để ở hay không có cơ hội để học thì kết quả của nam cũng như nữ cũng đưa đến vấn đề mù chữ, đưa đến vấn đề thiếu sinh hoạt trong xã hội, rồi các em cũng lại nhập vào vòng luẩn quẩn của nghèo khó, mà cái sự nghèo khó thì đẻ ra biết bao tội ác trong xã hội.
No comments:
Post a Comment