Sunday, June 13, 2010

VU VƠ TỪ MỘT TẤM TRANH…

VU VƠ TỪ MỘT TẤM TRANH…
Hôm qua, lang thang trên…Net. Tình cờ nhìn thấy bức tranh [ của ai nhỉ? ] tuy nó giống như bức minh họa, nhưng nó lại khiến tôi thích thú và xúc động.
Bức họa vẽ ngổ ngáo một cô gái khỏa thân, mình sũng đầy nước, ngồi lắt lẻo ngã dài trên ghi đông chiếc xe đòn vông do một người đàn ông uể oải cong lưng đạp. Kỳ lạ, bức họa như toát ra một cái gì đó… rất thật! Không hề ẩn dụ, không bắt người ta phải suy tưởng, hay phải vận dụng sức tưởng tượng miên man. Bức tranh không theo bất cứ một khuôn sáo mẫu mực nào, càng không phải là hình chụp ghi đúng lại cái đẹp bình thường trong cuộc đời… Nó là cảm xúc. Là thật. Một tình yêu buông thả, tự nguyện, hiến dâng và tuyệt đối tin cậy…
Bức họa đã đánh thức trong tôi một cái gì đó thẳm sâu, nóng bỏng và hoang dại. Khiến tôi càng gần với quá khứ, dường như chạm đụng được nó.
Thường, tôi rất thích những bức tranh khỏa thân nhẹ nhàng như sương như ảo của Nguyễn Trung, và tôi có vài bức na ná như vậy. Có thể trong một đời sống còn bị trói buộc bởi sự chừng mực của luân lý gia đình, của những con mắt trẻ thơ… Cho nên cây cọ của tôi còn lướng vướng ngại ngùng, mặc dầu vẽ một thân hình đẹp của người phụ nữ là niềm say mê thầm kín của mình.
Tôi phóng mắt qua cửa sổ, bên ngoài ánh nắng thật hiu hắt, trãi một màu xám bàng bạc trên những cành cây xơ xác, trơ trụi, và đám lá xanh ngắt mơn mởn hôm nào, giờ vàng úa nằm bẹp dí, dã dượi nhẩn nhục chờ đợi sự mục rửa, khuất lấp quạnh hiu… Mùi lá ẩm mục nồng nàn , một lần nữa cảm giác hình ảnh trải qua trong quá khứ, nồng nàn như dâng lên trong lồng ngực. Tôi muốn đánh thức các hồi ức, tôi không muốn để nó bị lảng quên tức tửi như những chiếc lá mục rổng bị chôn vùi theo từng năm đang trôi tuột ngoài kia.
Ngày đó Sàigòn ngoài đường hiếm thấy con gái mặc áo dây, khoe chân dài, ngực trần. Năm đó, tên tôi được các anh chị trong ban kịch Trương Đình Hầu [ tên một sinh viên khoa Thoại kịch, bị tử trận ] thuộc trường QGÂN & KN nâng lên bay bổng khi tôi được chọn đóng vai Mộng Cầm, một vở kịch của thầy Đinh Xuân Hoà đoạt giải Văn Học Nghệ Thuật của Tổng Thống VNCH. Vở kịch đi lưu diển khắp nơi gồm có chị Đổ Anh, thủ khoa của trường, anh Lê Hiểu sinh viên ưu tú khoá 1, và đặc biệt có sự góp mặt của kịch sĩ Kiều Hạnh, là thân mẫu của nữ danh ca Mai Hương.
Cánh hồng văn nghệ của tôi bay không xa, không cao. Sau khi góp mặt với vài vai phụ cho vài cuốn phim của bác Bùi Sơn Duân và xuất hiện lác đác trên những ban kịch của chương trình truyền hình Đắc Lộ, tôi rút lui về phiá sau và chuyển hướng viết kịch bản và phân đoạn phim.Tôi nhớ một vở kịch tôi viết cho trường, anh Ngọc Phu đóng vai tình địch của Huỳnh Thanh Trà, vai nử chánh là chị Thiên Kim[ chị có giọng nói mượt mà, và làm thêm nghề thu âm phim như Tú Trinh ] Nhưng sau đó Huỳnh Thanh Trà kẹt cho cuốn Loan Mắt Nhung, một kịch sinh khác thế vai anh Trà.
Tôi nhớ đến một ngoại cảnh quay ở quán Con Nai Vàng trên Thủ Đức, lúc đó Bạch Tuyết đóng cặp với Trần Quang, những lúc nghĩ giải lao, cặp này vẫn tình lắm [ Trần Quang có cặp mắt lẵng và thật điệu ] chị Tường Vi vợ của nhạc sĩ Y Vân, là chuyên viên hoá trang của đoàn thấy ngứa mắt bèn phán “ Tam Lang trước sau gì cũng bỏ bà này ” Năm sau, khi Tam Lang ra nước ngoài đá banh, ở nhà bà Bạch Tuyết bị cướp viếng nữa đêm… Khi trở về không hiểu sao ông cầu thủ tuyên bố chia tay, khiến báo chí lao xao một dạo. Nhưng phải công nhận Bạch Tuyết là một người sống ác liệt từ sân khấu lẫn ngoài đời, bộ dạng nũng nịu thật duyên dáng của bà người nào cũng xiêu. Sau này tôi có dịp gặp lại Bạch Tuyết một lần nữa trong bửa tiệc của bác Việt Định Phương khoản đải tại quán Đêm Xanh mừng kiếm được cô công chúa Châu Phi lạc loài.
Những năm tuổi trẻ thật phơi phới, người bạn trai cứ mỗi khi từ đơn vị về thăm nhà. Hai đứa thường chở nhau bằng…chiếc xe đòn vông đi khắp phố… từ Ngô Gia Tự, vòng ra Lê Thánh Tôn nhìn lá me bay lắc rắt trên đầu rồi ghé vào Hiển Khánh bên Đa Kao kêu hai ly thạch, vừa nhâm nhi vừa nói vu vơ rồi về. Chiếc xe cà khổ đó còn lượn lờ đưa chúng tôi góp mặt ngâm thơ với những người bạn văn học dễ thương ở quán Thằng Bờm, quán Lú. Có một lần, nhạc sĩ Vũ Thành An đưa cô vợ đến tham dự đêm ngâm thơ của chúng tôi, anh vừa đàn vừa hát bài không tên số 8, cô vợ anh cao ráo, đẹp như người Tây phương. Nhóm ngâm thơ bỏ túi của chúng tôi lúc đó còn có Từ Kế Tường, nghe nói bây giờ anh làm gì đó lớn lắm trong tờ báo Công an của vc, lại rất giàu, nhưng tôi cũng cảm ơn anh về cuốn Huyền Xưa mà anh viết tặng trước năm 1975 [ lúc anh làm cho tờ Công Luận ]
Có lần anh Phổ Đức đưa bà Mộng Điệp đến kiếm tôi ở nhà bà Linh Trang [ gần chùa Tam Tông Miếu] mà trong cuốn Giai Thoại Hồng của anh Hồ Trường An có nhắc đến. Bà Mộng Điệp kêu tôi ngâm thử mấy câu thơ, hình như của Phổ Đức, tôi nhớ lỏm bỏm…
Buổi sáng soi gương tôi ngắm tôi
Tóc theo ngày tháng tóc thêm dài
Cô đơn làm tối đôi quầng mắt
Và nụ hôn nào xưa đắng môi…
Nghe tôi ngâm xong, bà nín thinh không nói năng gì, còn anh Phổ Đức cười nhìn tôi nháy nhó. Mộng ngâm thơ của tôi cũng lụi tàn từ đây!
Tình yêu của anh và tôi ngày đó lãng đãng như những nụ hôn lén lút đặt nhẹ trên triền lưng, trên vai mà tôi mơ hồ cảm thấy mỗi khi anh chở tôi đây đó. Tôi chưa hề được sống với những cháy bỏng đam mê như cô gái trong bức họa, chúng tôi cứ lãng mạng một vòng thật xa. Cuối cùng hai đứa đi hai ngã mà đến bây giờ tôi không biết tại sao.
… Cánh hồng văn nghệ tôi xếp cánh. Tôi bước vào một tình yêu khác, đằm thắm hơn. Một trách nhiệm khác, ý thức hơn. Và một bổn phận của Thượng Đế dành riêng cho người nữ.
. thụyvi
[ Trích trong Những Mẫu Chuyện Vui Văn Nghệ ]

No comments:

Post a Comment