Sau cơn mưa giông Thứ bảy, 11/07/2009 21 giờ 42 GMT+7
Truyện ngắn của TRẦN XUÂN THỤY
Cơn mưa đầu mùa đang tràn tới.
Mưa! Mưa dữ dội! Mưa cuồng nộ!... Đất trời giao hoan...
Mặt đất như cơi lên, căng ra. Những khe nứt toang hoác uống vội, uống no nê nguồn nước mát. Đất rùng mình thu nhận vào lòng nguồn sinh lực mới.
Con Ba quần áo ướt sũng tay cầm một nhánh tre có cột một túm bao ni lông ở một đầu, cố lùa hơn hai mươi con vịt mới trổ lông huê vào chuồng. Đàn vịt đã quen ở trong mành, nhưng cơn gió quá quắt đã thổi bay cái mành nên đàn vịt cứ lẩn quẩn trước chuồng gà mà không chịu vô. Đã thế, ánh chớp lóe sáng lên trong giây lát rồi tắt ngấm làm tầm nhìn của con bé với xung quanh càng tối đen hơn. Vừa lo, vừa sợ, con Ba kêu khóc:
- Anh Hai ơi! Vịt nó không chịu dô chuồng gà. Hu... hu... Tối quá em không thấy, anh Hai ơi! Hu... hu...
Trong bếp, thằng Hai đang chổng mông thổi lửa. Thường ngày nó vẫn nấu cơm giúp mẹ, nhưng hôm nay vì gia đình lộn xộn, nó phải đưa em nó tránh sang hàng xóm, tối mịt nó mới về. Củi bị nước mưa làm ướt hết, cháy như hun muỗi, khói làm mắt nó cay xè. Bếp lửa bùng cháy, nó lấy đôi đũa cả sơ qua nồi cơm đang sôi rồi ra cửa bếp nói với ra:
- Mày cố giữ chút nữa. Cơm sôi rồi. Cơm cạn tao vần rồi tao ra lùa với cho...
Gạt lửa vần cơm xong, thằng Hai bưng cây đèn hột vịt ra đặt ngoài hè sát trụ cột để tránh gió rồi lùa vịt với con Ba. Bây giờ có hai anh em chận hai đầu, đàn vịt ngoan ngoãn vào chuồng.
Thằng Hai nói với con Ba:
- Mày dỡ ẹc! Có mấy con vịt mà cũng khóc - Chợt thấy em nó đánh bò cạp, nó tiếp - Vô nhà thay đồ đi! Ướt hết rồi, bệnh chết!
Con Ba vuốt nước mưa trên mặt, hai hàm răng va vào nhau lộp cộp:
- Hừ... ừ... hừ. Em lạnh quá. Em sợ mấy con vịt bị ướt, nó chết.
Thằng Hai lại vào bếp. Con Ba bưng đèn lên nhà ngang thay quần áo.
Lên nhà, con Ba thấy thằng cu Tý, em nó, đang ôm con cún trong lòng, ngồi khóc thút thít ở góc nhà. Cu Tý đã giật mình khóc thét từ tiếng sấm nổ đầu tiên. Vừa sợ tiếng sấm, vừa sợ bóng tối, xuống bếp thì anh Hai không cho vì khói, cu Tý đành ngồi thút thít khóc với cún con trong góc nhà.
Con Ba thay quần áo rồi dắt cu Tý ra sau nhà rửa mặt. Khi đi qua cửa hông thông lên nhà trên, trong ánh sáng của ngọn đèn hột vịt, con Ba thấy cha nó đang nằm sõng soài trên nền nhà, ngủ ngáy ồ... ồ... bên cạnh chiếc chiếu lăn lóc những cái chai và chén bát lổn ngổn.
***
Chị tất tả chạy dưới trời mưa. Những hạt mưa nặng như hạt sạn xiên xiên theo từng cơn gió ngược quất vào mặt rát rạt. Chị đã vấp té không biết bao nhiêu lần. Ngón chân cái sau một lần vấp tóe máu, nhưng chị không thấy đau mà chỉ thấy tê dại. Đường làng loang loáng nước, không một bóng người.
Đêm nay chị đã nghĩ sẽ không trở về nhà. Trong cơn uất giận chồng chị đã bỏ lại tất cả để về nhà mẹ đẻ... Và bây giờ, chị lại băng mình trong mưa gió để về với những núm ruột của mình.
Cuối cùng thì chị cũng về đến nhà.
Bây giờ chị mới thấy thấm lạnh, thấy đau ran ở ngón chân bị vấp toét móng, thấy thân thể bải hoải rã rời. Nhìn các con ôm nhau ngủ, chị cảm nhận một nguồn an ủi vô biên. Thốt nhiên chị nhớ lại lời mẹ: “Chỉ có những người chồng sống không có trách nhiệm với gia đình mới không màng đến việc bị vợ lấn lướt. Cái sai của cha thằng Hai là uống rượu rồi đánh vợ. Nhưng sống với nhau có ba mặt con nó chưa từng đánh con một bạt tai, vì sao hôm nay như vậy? Con phải tự xét lại mình. Mẹ thấy không phải lỗi hoàn toàn ở nó. Cha say rượu, mẹ bỏ đi, những đứa trẻ sẽ như thế nào trong cơn giông tố?...”. Mắt chị cay xè. Những giọt nước mắt có sự ăn năn pha lẫn hạnh phúc trào ra nóng hổi.
***
Cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được là sự mát lạnh của nền xi măng dưới lưng, vòm miệng và cổ họng khô khốc, đầu nặng như đeo chì và nhức kinh khủng. Hắn nằm yên nghe mưa gió gào rú bên ngoài. Trí óc còn u mơ chưa tỉnh hẳn, hắn nhớ mang máng là ban chiều trời nổi giông, hắn và đám bạn tổ chức ăn mừng trước khi trời mưa xuống, bởi trời nắng hạn suốt bốn tháng liền đến giếng nước sâu nhất trong làng cũng đã cạn. Hắn cùng đám bạn đã cãi vã rồi đánh nhau và hắn đã... đánh vợ. Đánh vợ?! hắn rùng mình khi nghĩ đến điều đó.
Hắn hoảng hốt lồm cồm ngồi dậy, nhìn quan quất. Im vắng. Chỉ có tiếng mưa gió bên ngoài làm tăng thêm cái quạnh quẽ của gian nhà. Hắn chợt nhớ: Chiếu rượu và mâm chén bát đã biến đâu mất?... Còn vợ? Con?... Nhưng hắn không kịp nghĩ ngợi nhiều hơn. Cơn buồn ngủ ập đến kéo hai mí mắt díp lại. Hắn nằm vật xuống và lập tức chìm vào giấc ngủ lần nữa...
Cái cảm giác nhồn nhột trên mặt, trong hai lỗ mũi lại làm hắn tỉnh dậy. Tỉnh hẳn!
Thì ra cu Tý đang cầm chiếc lông gà ngoáy vào hai lỗ mũi của hắn. Hắn bật dậy ôm con, dụi chiếc cằm đầy râu vào bụng của thằng bé làm nó cười như nắc nẻ. Vừa lúc vợ hắn vừa đi lên. Hắn bỗng nghe lòng se thắt khi nhìn thấy một bên mắt vợ sưng tím. Ân hận trào dâng, hắn chưa kịp nói gì thì nghe vợ nói:
- Cha thằng Hai chưa tỉnh rượu thì uống bát nước đậu xanh tôi giả rồi để trong chạn bát. Nồi cháo đậu xanh tôi nấu nhừ rồi, bốn cha con ăn đi cho con nó đi học. Đêm qua mưa giông, thằng Hai không học bài được, vừa khóc đó.
Hắn quá đỗi ngạc nhiên. Chưa, chưa bao giờ, sau cả trăm lần say rượu, vợ hắn chịu nói chuyện trước. Và bởi chính thái độ im lặng của chị làm hắn căm ghét. Rượu! Hắn uống và cứ uống. Uống để trêu tức vợ hắn, uống để tỏ rõ cho vợ hắn biết hắn là đàn ông, là chủ gia đình, mặc dù tỉnh dậy sau mỗi lần say, hắn đều ân hận tự sỉ vả cho sự yếu đuối của mình.
Hắn ngồi uống nước trà, nhìn các con ăn cháo. Mỗi đứa một nết ăn khác nhau. Thằng Hai dùng muỗng gạn một lớp mỏng trên mặt chén cháo rồi ăn liền, con Ba thì dùng đũa quậy tròn cháo trong chén chứ chưa ăn, cu Tý thì dùng muỗng dầm cháo liên tục, vừa dầm vừa phồng miệng thổi phù phù mà hơi thở chẳng đến chén cháo. Tình thương con dội lên trong lòng người cha để hắn chợt nghĩ dại: Nếu trong cuộc cãi vã dẫn đến đánh nhau với đám bạn và vợ hắn chiều qua, một hoặc cả hai vợ chồng hắn ngã xuống vĩnh viễn không trở dậy được thì cuộc sống của ba đứa trẻ?... Hắn rùng mình thấy lạnh buốt sống lưng không dám nghĩ tiếp. Hắn nhìn ra vườn và bỗng thấy quí vô ngần những gì hắn đang có được.
Ngoài vườn, sau cơn mưa giông, những cành cây gầy guộc bị gió quật gãy nằm chỏng chơ, những khóm chuối bị quặt tàu, những cây đu đủ bị ngả nghiêng sát đất, trái vung vãi khắp nơi. Nhưng trong cảnh tan tác ấy, những cành, những lá còn trụ lại được xanh hơn, mượt mà, bụ bẫm hơn, bóng lên dưới ánh mặt trời rực rỡ của buổi ban mai.
Một ngày nắng đẹp bắt đầu.
No comments:
Post a Comment