Saturday, November 6, 2010

Hồi Ký Đặng Tuyết Mai

lylyna
Trường khác

Gold member





Hồi Ký Đặng Tuyết Mai - Part

Sáng nay, vì còn được nghỉ nên đã 9:30 mà tôi vẫn nằm dài nướng trên giường. Nhà im lặng và vắng tanh. Người đi học, kẻ đi làm, Chú và Dì chắc ở cả dưới cửa hàng.
Tiếng chị Sáu hỏi "chị Mai dậy chưa? Em mang ăn sáng lên cho chị nhe!"
"Có món gì thế chị Sáu?"
"Em nấu Mì Quảng, nhưng nếu chị không thích thì có hàng bánh cuốn đang đậu đằng trước. Bà cũng đang xơi bánh cuốn."
"Ăn Mì Quảng được rồi Sáu. Cho chị café sữa nóng trước"
Đang nằm tự nhiên ngửi thấy mùi hoa hồng thơm lạ, ngửng đầu nhìn lên tôi chợt giật mình ngạc nhiên thấy trên đầu giường có bình hoa hồng thật đẹp, đẹp ngoài sức tưởng tượng. Bình đầy hoa chắc phải có ít nhất là hai tá hoa
. Cắm rất mỹ thuật. Những bông hoa mầu hồng phấn, bông nào cũng tươi, đài hoa to lớn cành lá xanh ngắt, khỏe mạnh. Tôi hỏi chị Sáu: "Ủa hoa ai tặng vậy? "
"Dạ hoa của chị đấy. Sáng nay có ông Trung Úy Phước mang đến. Em có để bì thơ trên bàn đó. Ổng muốn gặp chị, nhưng em thấy chị còn ngủ nên không đánh thức. "
Tôi cầm bao thơ lên, đọc tên người gửi: Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ, Tư lệnh Không Quân. Không biết tại sao tim bỗng đập rộn ràng và tay run run mở thơ ra đọc.
Một hàng chữ rất đẹp, tròn trịa, mềm mại. Nếu chỉ nhìn chữ để đoán người thì tưởng rằng đây là chữ của một giáo sư ngăn nắp, mẫu mực, cẩn thận chứ không phải chữ của một võ tướng Không Quân bay bướm, hào hoa phong nhã...

"Cô Mai quí mến.
Hy vọng cô đã nghỉ ngơi khỏe mạnh sau khi hốt hoảng vì "xuýt" bị rớt vào cơn binh đao vừa rồi...Và để tỏ lòng biết ơn "Công xây ê tát nước," đã góp cao kiến trong biến cố vừa qua, và cũng để ăn mừng chiến thắng " dẹp quân đảo chánh không đổ máu," tôi xin hân hạnh mời cô đi xơi cơm trưa nay lúc 12:30 tại nhà hàng Caravelle, trên thượng lầu.
Mong cô không từ chối... đây là lần thứ ba tôi mời rồi. Sự hiện diện của cô sẽ là một vinh dự cho chúng tôi. Hy vọng những bông hồng này sẽ đem lại chút hạnh phúc nhỏ bé khi đánh thức cô dậy sáng nay.

Rất mong gặp lại,

Ký tên."

Tôi ngồi phệt xuống salon, cảm động, tay vẫn cầm phong thơ, đọc đi đọc lại đến 10 lần rồi mà vẫn chưa biết phải làm sao?
Quyết định thế nào?...Một cảm giác vừa lo lắng, vừa hãnh diện dâng lên trong lòng.
Có nhận lời đi ăn không? Có dám đi không?
Người ta đã có vợ... mà còn khét tiếng ăn chơi...Hẹn hò với người đã có gia đình lỡ ai trông thấy thì chết, nhất là đến tai mẹ thì hết được đi bay như lời đã hứa với mẹ! ( Không được làm điều gì tai tiếng)
Vả lại... còn anh Đ nữa. Anh sẽ nghĩ sao nếu mình đi chơi với xếp của anh? Tuy đã cương quyết từ chối và nói thẳng với anh nhiều lần rồi, nhưng anh có buông tha đâu, hết năn nỉ đến dọa nạt.
Rồi lại còn anh Cương (Lưu Kim Cương), anh Khoa (Nguyễn Ngọc Khoa), anh Đỗ Thọ là ba người bạn rất thân của mình, cả ba cùng biệt phái từ Không Quân sang.
Lúc anh Đ bị thương rớt máy bay nằm ở nhà thương Grall, ba người này đã thay phiên nhau đi đón mình mỗi khi đi bay về. Không cần hỏi ý kiến mình, cứ thế chở thẳng vào Grall thăm Đ, ngồi chơi cho đến lúc nhà thương không cho thăm nữa mới kéo nhau đi ăn, rồi mới cho mình về. Dù có cắt nghĩa nhiều lần là mình với anh Đ đã dứt khoát từ trước khi tai nạn xẩy ra..
. Nhưng mọi người đều nghĩ mình phải "tử tế" với Đ lúc này để nâng đỡ tinh thần anh. Nhất là bà (mẹ anh Đ) đã nắm tay mình nói: "Con ráng cứu anh nhé, không có con chắc anh không qua được lúc này đâu."

Rồi còn bao nhiêu bạn hotesse đã bắt đầu xầm xì bàn tán vì thấy nhiều triệu chứng anh Kỳ đang "cua" mình, nhất là Ông đã đặc biệt yêu cầu cho mình biệt phái bay chuyến Bangkok vừa rồi, mặc dù hành trình bay của mình trong tuần đã được sắp xếp. Thay đổi như vậy vào giờ chót sẽ khiến cho nhiều người phải bay thế mình. Những chuyến bay ngoại quốc thì không nói làm gì.
Những chuyến "plateau" nghĩa là bay bằng DC3 từ Saigon lên Đàlạt, Ban Mê Thuật, Pleiku, Kontum, Quảng Ngãi, Qui Nhơn và lại bay về đủ bằng ấy trạm, rất mệt và không "phê "tí nào.
Thẫn thờ mãi bỗng giật mình vì tiếng chị Sáu hỏi: "Ủa sao chị chưa xơi Mì Quảng để nguội mất rồi? Để em hâm lại cho chị nhe."
Tôi vội lắc tay ra hiệu không ăn nữa, đứng lên ngắm những bông hoa đẹp. Cúi xuống ngửi, mùi hoa ngào ngạt mà vẫn nhẹ nhàng kiêu sa làm sao! Một cảm giác dễ chịu, thoải mái và xao xuyến vô cùng. Đúng là đàn bà vẫn yếu lòng khi nhận được những bông hoa đẹp... Cho nên các ông khi tán tỉnh, hay xin lỗi người yêu bằng cách tặng hoa.
Tuy cổ điển nhưng vẫn hữu hiệu muôn đời.
Nhất là với những bông hoa đẹp như thế này... tôi nghĩ chắc hoa này đã được tưới bằng tình yêu của người gửi... và từ đó cho đến mãi mãi về sau tôi vẫn chỉ yêu những bông hồng mầu hồng phấn. Bình hoa đó cho đến bây giờ vẫn là một trong những bình hoa đẹp nhất trong ký ức..
Điện thoại reo... Giọng trung úy Phước rất điệu, rất kiểu cách:
"Alo, tôi là trung úy Phước đầu giây, xin được nói chuyện với cô Tuyết Mai"
"Dạ tôi đây, chào ông Phước"
"Vâng thưa cô, Thiếu tướng chúng tôi muốn biết cô Mai có nhận lời đi xơi cơm trưa nay không? Và mấy giờ thì tôi thay mặt TT lại đón cô được?"
"Ồ, Ông Phước ơi!
Chắc tôi không đi được, nhờ ông thưa lại với Thiếu Tướng tôi chót có hẹn rồi... và nhờ ông cám ơn TT về những bông hoa đẹp này nhé."
"Ồ tiếc quá! Cô Mai có thể hẹn lại được không? Bởi vì nếu tôi nhớ không lầm thì TT tôi đã mời cô nhiều lần rồi mà lần nào cô Mai cũng từ chối. Không lẽ cô Mai lại ghét ông tướng chúng tôi đến thế?"
"Không phải đâu ông Phước, tôi chỉ ngại mang tiếng, ông tướng ông đã có vợ, đi chơi với ông ấy nhỡ ai thấy được thì mang tiếng, nhất là đến tai vợ ông ta, bà ấy lại hiểu lầm thì chết."
Tự nhiên giọng của T.Kỳ xen vào làm tôi giật mình.
"Cô Mai, xin cô đừng ngại. Tôi bảo đảm sẽ không ai thấy chúng mình. Xe đón cô đến Caravelle. Cô đi thẳng vào thang máy lên sân thượng.
Trên đó sẽ không có ai...Tôi sẽ đáp trực thăng đến thẳng đó. Vả lại có gì mà phải sợ? Tại sao cô phải câu nệ đến thế.
Nếu cô nói không thích gặp tôi thì tôi sẽ không năn nỉ. Còn nếu chỉ vì ngại miệng lưỡi thế gian thì đâu phải thái độ của Triệu Minh phải không?
Cho nên Trương Vô Kỵ tôi xin đại diện Minh Giáo mời cô lên tận Quang Minh Đỉnh thì làm gì còn có ai thấy mà sợ."
Lại giọng nói Bắc Kỳ ấy... vừa ấm vừa tình, có mãnh lực ma quái gì mà khiến tôi hăng hái trả lời "Thưa thiếu tướng thực sự trong chuyện thì Triệu Minh mới là người mời hết quần hùng ma giáo đến Lục Sơn Trang chứ"!
"Đúng rồi nhưng hôm nay Vô Kỵ tôi xin được mời Triệu cô nương trước và bảo đảm chúng tôi sẽ không dùng 'độc' để hại người đâu"
...Tôi nghĩ bụng, không dùng độc nhưng có lẽ đang dung "bùa mê" đây.
"Vâng... tôi tin lời Giáo Chủ. Tôi sẽ có mặt đúng giờ trên lầu Caravelle. Nhà tôi rất gần nên không cần xe đón để khỏi gây chú ý và...xin thành thật cám ơn TT về những bông hồng thật đẹp. Chắc là công lao của Trung úy Phước phải không ạ?"
"Có phải những bông hồng mầu hồng nhạt không?
Ngày xưa tôi có xem một phim nào đó và nhớ Cary Grant tặng người yêu hoa hồng mầu này. Tôi nghĩ mầu hồng này chắc hợp với cô và nhất là hợp với cảm tình tinh khiết của tôi đối với cô, cho nên tôi đã căn dặn tụi nó phải kiếm cho được hoa mầu hồng nhạt đó."
"Thưa TT tôi vẫn chưa hiểu được ý của mầu hồng nhạt để nói lên cảm tình như thế nào của TT."
Logged
________________________________________
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết gặp lại không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau."

No comments:

Post a Comment