Saturday, February 12, 2011

Thay đổi trong suy nghĩ!

Bắt đầu từ những thay đổi trong suy nghĩ!

Wed, 02/02/2011 - 21:51 — songchi

Báo Tuổi Trẻ ngày 23.1. 2011 có bài “Quan chức Trung Quốc tiếp tục gây sốc: “Chống đối chính quyền là cái ác đấy!” dẫn lại hàng loạt phát biểu được các tờ báo khác nhau của Trung Quốc bình chọn là gây sốc nhất trong năm của các quan chức nước này. Chẳng hạn, theo báo Tân hoa xã,“câu nói đáng sợ nhất thuộc về Vương Ngân Phong - bí thư Quận ủy Giang Tân, Trùng Khánh: “Anh biết tại sao phải đấu tranh với thế lực ngầm? Anh có biết cái ác là gì không? Chống đối chính quyền chính là cái ác đấy!”.
Trang web Huê Thương (hsw.cn) bình chọn câu “Tôi chỉ quan tâm sự an toàn của lãnh đạo, các anh là ai cơ chứ?” của một cảnh sát giao thông khi yêu cầu người dân tránh đường cho xe lãnh đạo đi qua là câu gây sốc nhất. Tiếp theo còn có các câu như “Tôi không tham nhũng, làm quan để làm gì?” (lời ông Vương - bí thư chi bộ làng Lữu Lương, Thượng Thủy, Sơn Tây - nhậm chức chưa được một năm mà thái độ hống hách, tham nhũng, tiêu cực, còn trả thù những người đi kiện cáo), “Sao anh lại tùy tiện gọi điện cho thủ trưởng cơ quan? Chẳng biết phép tắc là gì à?” (lời của ông Lương Tuyền - phó viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân thành phố Chăm Giang, Quảng Đông - chất vấn phóng viên khi gọi điện tìm hiểu về cái chết bất minh của người dân bị bắt tạm giam), … hay câu ví von của một quan chức: “Chị như miếng thịt trên thớt, tôi muốn băm thế nào cũng được” (bà Đới - phó cục trưởng Cục Kế hoạch hóa gia đình quận Lộc Thành, Ôn Châu - xử lý trường hợp sinh con thứ ba).”
Phải công nhận là các câu được trích dẫn, câu nào cũng rất…ấn tượng! Những câu nói đó không chỉ thể hiện sự thô lỗ, kém văn hóa mà quan trọng hơn, sự ngạo mạn, hống hách, chẳng coi nhân dân ra cái đinh gì của các quan chức Trung Quốc. Đồng thời nó cũng cho thấy thực chất mối quan hệ giữa nhân dân và quan chức trong một chế độ độc tài như Trung Quốc là như thế nào.
Nếu nhìn sang các câu phát biểu của quan chức Việt Nam, một quốc gia có mô hình thể chế chính trị gần như “anh em song sinh” với nhà nước Trung Quốc, chúng ta cũng thấy một tình trạng chẳng khác gì. Bề ngoài, nhà nước Việt Nam luôn luôn dùng những từ ngữ rất đẹp đẽ, mỵ dân như nhân dân làm chủ, cán bộ là đầy tớ, là nô bộc của nhân dân…nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Chịu ảnh hưởng nặng nề của chế độ phong kiến trước kia, thực chất cho đến bây giờ cả hai nhà nước cộng sản Trung Quốc và Việt Nam có cái kiểu cai trị dân cũng chẳng khác gì dưới chế độ phong kiến. Nếu chế độ phong kiến đặt nặng tư tưởng trung quân, thì chế độ cộng sản cũng luôn luôn tìm cách gắn liền khái niệm Đảng, chế độ với Tổ quốc, chống lại đảng, chống lại chính quyền là chống lại Tổ quốc. Đảng to hơn cả đất nước, trong các cuộc diễu binh, diễu hành, cờ Đảng đi trước cờ nước, trong các khẩu hiệu thì “Mừng Đảng, mừng xuân, mừng đất nước”, Đảng đứng trước cả…mùa xuân!


Những khẩu hiệu như thế này nhan nhản ở khắp mọi nơi...
Trong quan hệ giữa quan chức với nhân dân thì quan là cha là mẹ, dân là con-tư tưởng y như thời phong kiến. Thế nên mới có chuyện bà Tôn Nữ Thị Ninh, nguyên Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền của VN tại Liên hiệp Châu Âu (EU), Phó Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội Ba Đình, Ủy viên TƯ Hội Liên hiệp Phụ nữ VN, trong buổi họp báo tại Câu lạc bộ Báo chí Quốc gia Hoa Kỳ hồi tháng 10 năm 2004, khi bị chất vấn về tình trạng vi phạm nhân quyền ở VN, đã tuyên bố rằng: ”Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi”. Và bà Tôn Nữ Thị Ninh này được xem là thành phần trí thức, từng đi du học tại Paris, từng giảng dạy tại Đại học Sư phạm Sài Gòn từ niên khóa 1973, nghĩa là cũng thuộc loại "có học thật chứ không phải học…giả" trong hàng ngũ các quan chức VN, thế mà lại có cái kiểu suy nghĩ như vậy!

Bà Tôn Nữ Thị Ninh.
Một người khác, cũng được xếp vào hàng ngũ trí thức, bà Nguyễn Thị Hồng Ngát, nhà thơ, nhà biên kịch, nguyên là lãnh đạo quản lý ngành điện ảnh VN, tác giả của nhiều kịch bản phim truyện VN, trong một cuộc phỏng vấn của phóng viên Evan Williams đài truyền hình ABC bên Úc (lúc đó Hồng Ngát còn đương chức Cục phó Cục Điện ảnh VN), đã nói về mối tương quan dân-đảng là: “Con cái không chê cha mẹ khó...” (từ câu nói dân gian “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo).
Chính từ lối suy nghĩ như vậy mà cả một hệ thống chính quyền từ trên xuống dưới, từ trước đến nay, từ việc nhỏ cho đến những việc hệ trọng lớn lao có liên quan đến vận mệnh của cả quốc gia, ảnh hưởng đến cuộc sống của 86 triệu dân VN, cứ tự cho phép mình muốn làm gì thì làm, người dân hoàn toàn không được biết hoặc nếu biết thì sự đã rồi, có góp ý, phản biện thì cũng chỉ như rơi vào khoảng không!
Điều đáng nói hơn, ngay chính người dân, sau một thời gian dài sống trong một chế độ có mối quan hệ giữa quan và dân như vậy cũng có lối suy nghĩ không khác. Tác giả Trần Huy Thuận viết trong bài “Dân…hỗn”: “DÂN gọi CÁN BỘ bằng THẰNG là DÂN hỗn rồi, không thể cãi được. Nhưng CÁN BỘ nào bị DÂN gọi bằng THẰNG, thì trước hết CÁN BỘ đó phải tự kiểm tra lại chính mình, về mọi mặt “ăn ở”… Phải luôn ghi nhớ lời Bác dạy: “Chúng ta phải yêu dân, kính dân thì dân mới yêu ta, kính ta“. Câu ca dao cổ, nhưng vẫn rất “thời sự”: “Bề trên ở chẳng chính ngôi, để cho kẻ dưới chúng tôi hỗn hào“!
Vậy đấy, hãy ăn ở cho CHÍNH NGÔI, thì dân chúng chẳng ai dám HỖN HÀO!”
Trong rất nhiều comment của những người tự cho là trung thành với chế độ, yêu đất nước, yêu Đảng, “mắng” lại những bài viết của những người nói lên sự thật về đảng, về chế độ trên những trang báo “lề trái”, thường hay có những luận điệu giống nhau như thế này: “Bạn tự cho mình là ai, là cái gì mà dám lên án chính quyền?” Và nhất là nếu người viết thuộc thế hệ 7x, 8x thì những kẻ trung thành với chế độ càng mắng xối xả: “Chế độ này đã nuôi cho bạn ăn học, bạn lớn lên dưới chế độ này, mà bạn trả ơn như vậy sao? Nếu không có đảng, không có chính quyền này thì nhân dân VN có được như ngày hôm nay không?” v.v…
Nếu những người mắng mỏ như vậy biết rằng trong những chế độ dân chủ thực sự, các quan chức cho đến Thủ tướng, Tổng thống…sợ dân một phép ra sao, mọi lời ăn tiếng nói hành vi việc làm của các ngài đều được người dân và giới truyền thông báo chí săm soi từng ly từng tí. Hãy xem các đời Tổng thống Mỹ mà hiện nay là Tổng thống Barack Obama bị dân và báo chí săm soi, “quần” cho tả tơi, việc gì đã làm được đến đâu, việc gì chưa làm được, phải báo cáo với dân rõ ràng. Bởi trong những chế độ dân chủ, các quan chức kể cả Tổng thống đều hiểu rất rõ rằng vị trí của mình có được là do lá phiếu của người dân bầu nên, nếu làm không được việc thì nhân dân sẽ mời anh đi chỗ khác ngay tức khắc, bộ máy chính quyền tồn tại được là do người dân đóng thuế nuôi (chứ không phải như suy nghĩ ở VN, chế độ này nuôi cho người dân ăn học!), và mọi thể chế chính trị, mọi đảng phái chỉ là tạm thời, Tổ quốc và nhân dân mới là lâu dài.
Và khi nói đến “công ơn của đảng, của chế độ” đã làm được gì cho đất nước này, dân tộc này, xin đừng so sánh với VN của thời miền Bắc xã hội chủ nghĩa trước năm 1975 hay thời bao cấp nghèo đói, lạc hậu để rồi vui mừng với những thay đổi bước đầu về kinh tế của ngày hôm nay, hãy so sánh với các quốc gia khác, chỉ ngay trong khu vực Đông Nam Á thôi để biết VN đang đứng ở đâu, VN cần phải mất bao nhiêu năm để đuổi kịp Thái Lan, Singapore, Indonesia…chứ chưa nói gì đến các nước phát triển khác!
Bao giờ mà trong suy nghĩ của chính người dân phải tự thay đổi, trước hết về mối quan hệ giữa nhân dân-quan chức (chính quyền), và việc người dân có những cái quyền gì, thì lúc đó đất nước này may ra mới thay đổi được!


37 năm trước-ngày 19.1.1974!
Wed, 01/19/2011 - 01:52 — songchi
Song Chi.

Hoàng Sa. Nguồn: vietnamsea.wordpress.com

37 năm trước, vào ngày 19.1.1974, trận chiến giữa hải quân Việt Nam Cộng hòa và hải quân Trung Quốc kết thúc, quần đảo Hoàng Sa đã bị mất vào tay Trung Quốc từ đó đến nay.
Tài liệu trên Wikipedia viết:
“Theo một bài "Không thể chấp nhận được!" của Bùi Thanh đăng trên báo Tuổi Trẻ Online ngày Thứ Năm, 06/12/2007, 08:14 (GMT+7} "Trong trận hải chiến lịch sử và không cân sức này, 58 binh sĩ quân đội Sài Gòn đã ngã xuống nhưng không giữ được mảnh đất thiêng liêng của ông cha."
Theo tài liệu của Trung Quốc thì 274, 271, 389, 391 đều trúng đạn, 281, 282 và 402, 407 bị hư hại trung bình, HQ-10 bị chìm tại trận. Trung Quốc bắt giữ 48 tù binh, trong đó có một người Mỹ. Trung Quốc có trao trả tù binh sau đó tại hồng Kông qua Hội Chữ thập đỏ.
Trung Quốc chiếm đóng toàn phần quần đảo Hoàng Sa từ thời điểm này. Sau trận chiến, Việt Nam Cộng hòa đã ra nhiều tuyên bố cũng như trưng ra các chứng cớ lịch sử về chủ quyền của mình và đã được Chính phủ Pháp ủng hộ vì trước đây theo hòa ước Pháp Thanh thì người Pháp đã thực hiện chủ quyền ở quần đảo này.
Tuy nhiên, Trung Quốc đã cho đập phá các bia chủ quyền tại quần đảo Hoàng Sa, đào các mộ của người Việt đã chôn ở đây, xóa các di tích lịch sử của người Việt…”
Ngoài ra còn có rất nhiều bài viết, những lời kể lại của chính những người trong cuộc, trong đó có Cựu Phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại, Tư Lệnh Hải Quân vùng I Duyên Hải, người trực tiếp ra lệnh khai hỏa, tấn công Tàu chiến Hải Quân Trung Cộng ở quần đảo Hoàng Sa, và nhiều người khác.

Bia chủ quyền của VN ở Hoàng Sa trước năm 1974. Nguồn: vietnamsea.wordpress.com

Hải đăng VN trên Hoàng Sa trước năm 1974. Nguồn: tumasic.blogspot.com

Là một người sinh sau đẻ muộn, tôi chỉ biết đến trận hải chiến này qua những tư liệu và những bài viết như vậy. Nhưng dù chỉ đọc qua tư liệu, tôi cũng cảm nhận được một phần nào nỗi đau đớn, cay đắng của những người trong cuộc khi đã làm hết sức mà không giữ được mảnh đất của tổ tiên để lại, khi phải chứng kiến cái chết của đồng đội, sự phản bội của đồng minh-nước Mỹ.(ai cũng biết, lúc đó Bộ tư lệnh Hải quân Việt Nam Cộng hòa đã yêu cầu Đệ thất Hạm đội trợ giúp, nhưng Mỹ từ chối) và thậm chí, khi những người lính VNCH bị thương trôi trên biển, thì cũng không có chiến hạm nào của Mỹ đến cứu vớt mà là “Hai ngày sau trận hải chiến, ngày 20 tháng 1, tàu chở dầu Hòa Lan "Kopionella" vớt được 23 người thuộc thủy thủ đoàn của HQ-10 đang trôi dạt trên biển. Đến mười ngày sau, ngày 29 tháng 1, ngư dân Việt Nam vớt được một toán quân nhân Việt Nam Cộng hòa gần Mũi Yến (Qui Nhơn), gồm 1 sĩ quan, 2 hạ sĩ quan và 12 quân nhân thuộc lực lượng đổ bộ lên Quang Hòa, đã dùng bè vượt thoát đảo sau trận hải chiến” (theo Wikipedia).
Rõ ràng đảng cộng sản Trung Quốc đã rất biết chọn thời điểm để đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa. Khi đó cuộc chiến tranh gần kết thúc, quân đội Sài Gòn không còn được đồng minh viện trợ như trước, phải căng mình ra mà chiến đấu với miền Bắc vẫn còn đầy đủ sự viện trợ từ Liên Xô, Trung Quốc và phe XHCN nên dù có muốn giữ Hoàng Sa cũng không đủ sức; Mỹ thì đã rút khỏi VN sau Hiệp định Paris, đã bắt tay với Trung Quốc nên không muốn can thiệp; còn phía Việt Nam dân chủ cộng hòa tức Bắc Việt lúc bấy giờ thì lại đang cần đến viện trợ quân sự và kinh tế của Trung Quốc nên cũng không phản ứng gì!
Thế là Hoàng Sa mất, và thực tế bây giờ càng cho thấy, chuyện đòi lại Hoàng Sa từ tay Trung Quốc còn khó hơn cả chuyện hái sao trên trời!

Bản đồ hình lưỡi bò đầy tham vọng của Trung Quốc. Nguồn: khoahoc.net

Nhiều năm sau ngày mất Hoàng Sa, nếu tôi nhớ không lầm thì Tuổi Trẻ chính là tờ báo đầu tiên ở trong nước nhắc đến trận hải chiến này với chi tiết 58 binh sĩ của quân đội Sài Gòn đã ngã xuống qua bài viết “Không thể chấp nhận được” của nhà báo Bùi Thanh đã kể trên, sau đó vào tháng 9.2009 , báo Tuổi Trẻ còn định làm một loạt bài phóng sự “Hoàng Sa-tường trình 35 năm sau” nhưng mới chỉ đi được hai kỳ thì đột ngột dừng lại, không nói thì ai cũng hiểu vì sao! Rồi lần lượt một số người, trong đó có cả Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh trong bài phỏng vấn đăng trên báo Người Việt “Mỹ phải làm mạnh hơn nữa” (ngày 30.8.2010) cũng nhắc đến việc phải ghi nhớ và vinh danh những người lính đã chết trong trận Hoàng Sa: “Máu của những chiến sĩ này [Việt Nam Cộng Hòa, trận Hoàng Sa 1974 - NV] đổ ra là đổ cho tổ quốc, phải tuyên dương, phải xem họ ngang với tất cả liệt sĩ của Quân Ðội Nhân Dân Việt Nam chứ chưa nói tới việc dùng cái chết của họ để chứng minh chủ quyền của Việt Nam” . Hay Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ vào tháng 3.2010 đã gửi kiến nghị đến nhà nước Việt Nam về việc xây dựng đài tưởng niệm liệt sĩ hy sinh vì sự nghiệp bảo vệ Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, nhấn mạnh việc“64 công dân Việt Nam đã anh dũng hy sinh trong chiến đấu bảo vệ quần đảo Trường Sa đã được Nhà nước Việt Nam công nhận Liệt sĩ, được truy tặng Bằng “Tổ quốc ghi công”. Do vậy, “58 công dân Việt Nam đã anh dũng hy sinh trong chiến đấu bảo vệ quần đảo Hoàng Sa phải được Nhà nước Việt Nam công nhận Liệt sĩ, truy tặng Bằng “Tổ quốc ghi công” theo quy định “Mọi công dân đều bình đẳng trước Pháp luật” của Hiến pháp Việt Nam.”
Thế nhưng nhà nước Việt Nam đã hoàn toàn im lặng.
Một chuyện nhỏ và chính đáng như vậy họ còn không làm được nói gì đến bao nhiêu chuyện khác, nói gì đến hòa giải hòa hợp dân tộc, chẳng trách bao nhiêu năm sau ngày đất nước thống nhất, lòng người Việt vẫn ly tán!
19.1.2008, để tưởng niệm 34 năm ngày mất Hoàng Sa đồng thời lên tiếng phản đối việc Quốc vụ Viện Trung Quốc phê chuẩn việc thành lập thành phố hành chính cấp huyện Tam Sa (thuộc tỉnh Hải Nam) trực tiếp quản lý ba quần đảo trên Biển Đông, trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam”, tẩy chay Olympic Bắc Kinh 2008, nhóm bloggers của CLB Nhà báo tự do và một số văn nghệ sĩ đã tổ chức biểu tình ngay trước cửa Nhà hát Thành phố HCM. Cuộc biểu tình diễn ra khoảng 30 phút thì công an ập tới và tất cả bị bắt đưa về đồn và bị giữ lại làm việc suốt cho đến tối, riêng một vài người như anh Nguyễn Văn Hải tức blogger Điếu Cày, trưởng nhóm CLBNBTD, còn bị giữ lại đến trưa ngày hôm sau, sau đó còn phải tiếp tục lên làm việc thêm.


Biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa Trường Sa ngày 19.1.2008.

Kể từ sau đó, tất cả những con người đã có mặt hoặc có liên quan trong cuộc biểu tình đều “được” cho vào tầm ngắm của công an, cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Đến tháng 4.2008, công an đã bắt giữ blogger Điếu Cày vì sợ anh cùng bạn bè lại tổ chức một cuộc biểu tình khác nhân dịp đoàn rước đuốc Olympic Bắc kinh đi ngang qua Sài Gòn. Tòa án đã chụp cho anh cái bản án ngụy tạo là tội “trốn thuế”, và xử anh 30 tháng tù giam, bồi hoàn 1 tỷ đồng. Trong thời gian blogger Điếu Cày vào nhà tù nhỏ gỡ lịch, nhiều người bạn của anh, người vợ cũ và hai đứa con bị công an thường xuyên xách nhiễu, khó dễ đủ mọi cách, mục đích chỉ để hành hạ về mặt tinh thần, để họ mệt mỏi, sợ hãi và trở nên “ngoan ngoãn”! Bản thân Điếu Cày ở trong tù thì bị hành hạ kiểu khác, khi thì không cho thăm nuôi, khi thì biệt giam, không loại trừ cả hành hạ về thể xác, nhưng những điều đó chẳng ăn thua gì đối với người từng là cựu binh của chính chế độ này.
30 tháng sau, mãn hạn tù, bạn bè người thân tưởng đâu sẽ được đón Điếu Cày trở về, nhưng không, anh lại bị tù tiếp, lần này vì chính cái tội “tuyên truyền chống phá chế độ” mà lẽ ra công an và tòa án phải buộc vào cổ anh trước kia, chứ không phải đợi đến bây giờ.
Và một người khác trong nhóm CLBNBTD cũng bị bắt, blogger Anh Ba Sài Gòn. Cũng để điều tra về cái tội tuyền truyền chống phá chế độ, về hoạt động của nhóm CLBNBTD mà thực chất từ mấy năm nay, khi Điếu Cày vào tù thì chẳng có cái hoạt động gì nữa. Thật là bi hài cho chế độ này, chỉ có một nhóm bloggers tự động kết bạn với nhau, cùng nhau viết blog về những điều mắt thấy tai nghe trước hiện tình xã hội, chả có cơ sở, phương tiện, tổ chức hay hoạt động gì khác mà mấy năm qua rồi nhà nước này vẫn theo hạch hỏi, hành tội, đủ biết họ sợ hãi nhân dân đến mức nào, nhìn ai cũng nghĩ là kẻ thủ, là lực lượng thù địch đang đánh phá!
Một người khác, là một người bạn với nhóm CLBNBTD, nay cũng đã ngồi tù với bản án 7 năm, là thạc sĩ tin học Nguyễn Tiến Trung trong vụ án cùng với luật sư Lê Công Định.
Và người viết bài này, cũng là một người bạn, thì đã buộc phải rời khỏi đất nước.
37 năm trước, khi quần đảo Hoàng Sa mất vào tay Trung Cộng, Hà Nội đã không hề có một phản ứng gì trước sự kêu gọi cùng lên tiếng của chế độ Sài Gòn. Một phần, Hà Nội lúc ấy đang ở vào thế mang ơn há miệng mắc quai với Trung Quốc, nhưng bên cạnh đó, còn do cái suy nghĩ nông cạn, tầm nhìn hẹp hòi của những người lãnh đạo Đảng cộng sản VN lúc bấy giờ khi tin vào tình đồng chí giữa Việt cộng và Trung cộng, thậm chí có người còn nghĩ rằng “Quần đảo Hoàng Sa thà để cho nước Trung Quốc đồng chí anh em của ta giữ giùm còn hơn nằm trong tay bọn “ngụy quân ngụy quyền”!
Cái thời ấy những người lãnh đạo đảng cộng sản VN nếu có mê muội cũng còn có thể hiểu được, nhưng nhiều năm sau nữa, họ vẫn tiếp tục u mê, bị mắc lỡm, bị chơi xấu bởi những người anh em láng giềng “16 chữ vàng” của họ, thậm chí bị “dạy cho một bài học” bằng trận chiến đổ máu nát xương năm 1979 và mấy năm sau đó-1984; bị mất thêm một số đảo ở quần đảo Trường Sa, bị xử ép mất đất, mất biển qua các Hiệp ước biên giới trên đất liền1999 và Hiệp định phân định Vịnh Bắc bộ VN-TQ 2000…Và cho đến tận bây giờ thì họ đã mắc vào rọ của Trung Quốc quá sâu rồi khi từ trên rừng, ngoài biển, bên hông là các nước Lào, Campuchia cho đến ngay trên mái nhà Tây Nguyên, Trung Quốc đều đã tính toán đâu vào đó, đã có mặt khắp nơi, đồng thời đã vây bủa khắp mọi đường, từ kinh tế cho đến chính trị, ngoại giao…Nguy cơ lệ thuộc lẫn mất nước đã sờ sờ trước mắt!
Ấy vậy mà khi những người dân lên tiếng tố cáo bọn bành trướng Bắc Kinh thì họ lại không cho phép.
37 năm trước, năm 1974, vì lợi riêng, vì tầm nhìn ngắn, Hà Nội đã không lên tiếng trước vụ mất Hoàng Sa.
34 năm sau, năm 2008, cũng vì lợi riêng, và vì sự hèn nhát, Hà Nội đã dập tắt tiếng nói của những người dân đơn độc cất lên nhằm tưởng niệm ngày mất Hoàng Sa.
Trong não trạng của những người lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản VN chưa bao giờ và sẽ không bao giờ biết đặt quyền lợi của đất nước, của dân tộc lên trên quyền lợi của đảng, và nếu điểm tựa lớn nhất của bất cứ chế độ nào là nhân dân thì họ lại quay qua sợ hãi, nghi kỵ, đàn áp nhân dân trong lúc hèn hạ khiếp nhược trước kẻ thù truyền kiếp.
Nếu một ngày nào đó vận rủi mà mất nước, liệu họ có bao giờ ăn ngon ngủ yên khi nghĩ đến câu “Giá như vào thời điểm đó năm đó, vào thời điểm kia năm kìa, chúng ta biết nghĩ đến quyền lợi của đất nước, của dân tộc lên trên hết, biết dựa vào dân, biết thay đổi để mà cứu nước, cứu cả bản thân, thì…”. Liệu có bao giờ như thế? Như tất cả những kẻ cầm đầu những thể chế độc tài bị sụp đổ mà mới đây nhất, là tổng thống Zine El Abidine Ben Ali của Tunisia, hẳn đều ước ao, giá mà...thì đã muộn!




Mến chào chị Song Chi
Tôi rất vui khi biết chị Song Chi đã thoát ra khỏi nanh vuốt của CSVN .Tôi rất khâm phục chị ,khi nào có dịp qua Bỉ ,mong là chị sẽ liên lạc với tôi nhé (sẽ đãi chị ...ăn phở và ...tất cả các món ngon của quê hương ). Z28 .
Song Chi.

Từ trước đại hội lần thứ XI của Đảng cộng sản Việt Nam hàng mấy tháng trời cho đến khi đang diễn ra đại hội, đã có hàng loạt bài viết, ý kiến… đăng trên các tờ báo trong và ngoài nước, các diễn đàn độc lập, các trang blog cá nhân…xung quanh sự kiện này, dưới những góc nhìn khác nhau. Nếu chỉ nhìn vào đó, chúng ta sẽ có cảm giác người Việt Nam, dù đang sống ở đâu, đều rất quan tâm đến tình hình chính trị và tương lai vận mệnh của đất nước, của dân tộc, thông qua tình hình đại hội và hướng đi trong nhiệm kỳ sắp tới của Đảng cộng sản-bởi dù muốn dù không, cái đảng này đã và đang lèo lái con thuyền Việt Nam. Nhưng thực tế với số đông người dân đang sống trong nước, lại không hoàn toàn như vậy. Nếu có ai đó bỏ thời gian làm một cuộc điều tra “bỏ túi”, đi suốt từ Nam ra Bắc, phỏng vấn những người dân thuộc các tầng lớp khác nhau, rằng họ có quan tâm đến đại hội Đảng cộng sản đang diễn ra hay không, họ có suy nghĩ gì, mong đợi gì …Tôi tin rằng người đó sẽ rất thất vọng khi nhận được kết quả! Phần lớn những câu trả lời của dân chúng đại loại sẽ là: “Đại hội Đảng hả, không quan tâm, chúng tôi còn đang phải chạy ăn từng ngày, còn nhiều việc khác phải lo đây”, “Nhà báo hỏi về nhân sự sau đại hội Đảng à, ối giào, ông nào lên ông nào xuống cũng vậy thôi, chả có thay đổi gì đâu, dân vẫn khổ thế thôi”, “Mong đợi gì ư, cũng đã mong mãi rồi, bây giờ chả mong gì nữa, bao nhiêu người cũng lên tiếng mãi rồi mà có ăn thua gì đâu” v.v…
Cũng như vậy, nếu có một người Việt Nam đang sống ở nước ngoài, nhiều năm không về nước và chỉ theo dõi tình hình Việt Nam qua báo chí, nhất là báo chí “lề trái”, blog …sẽ vui mừng mà nghĩ rằng người Việt Nam bây giờ rất quan tâm, am hiểu những vấn đề chính trị xã hội của đất nước và mong muốn một sự thay đổi về thể chế, đều khát khao tự do, dân chủ… Thật ra người Việt ở trong nước bây giờ đa số cũng đầy bức xúc, từ ông xe ôm, người lái taxi, chị bán hàng rong vĩa hè cho đến giới văn nghệ, trí thức…đều có thể chửi um lên về mọi thứ chuyện xảy ra trong đời sống hàng ngày mà họ đang phải chịu đựng, từ vật giá leo thang, đồng lương không đủ sống, môi trường ô nhiễm, tai nạn giao thông ngày càng tăng cho đến nạn hối lộ, tham nhũng, nạn chạy trường chạy chức, nạn đạo văn , sự dối trá, vô cảm v. v…và v.v… Nhưng nếu đi xa hơn đến những vấn đề như nguyên nhân tận gốc rễ dẫn đến thực trạng kinh tế, xã hội Việt Nam như hiện nay, mô hình thể chế chính trị hiện tại có phù hợp chăng với sự phát triển của đất nước và giải phóng tối đa sức mạnh trong nhân dân; hay chuyện mất đất mất biển, sự lệ thuộc nặng nề từ kinh tế cho đến chính trị của nhà nước Việt Nam đối với Trung Quốc và mối nguy tiềm ẩn từ đó v.v…thì số đông hoặc là không biết, không nắm được tình hình hoặc là… “né” ngay lập tức những chủ đề như vậy. Nhất là giới trẻ, thuộc thế hệ 8x, 9x! Câu nói thường gặp sẽ là: “Thôi đừng nói ba chuyện “nhạy cảm” đó”, hoặc “Tôi không quan tâm đến chuyện chính trị”!
Tôi không phải là người bi quan. Đó là sự thật.
Vì sao phần lớn người Việt Nam đang sống ở trong nước hiện nay lại trở nên “phi chính trị”, trở nên hờ hững, né tránh trước những vấn đề liên quan sống còn đến vận mệnh của đất nước, dân tộc nói chung và bản thân mình, gia đình mình đến thế?
Lịch sử tồn tại của bất cứ chế độ độc tài nào trên thế giới cũng dựa trên sự dối trá, bưng bít thông tin và bạo lực, đàn áp nhằm gây ra sự sợ hãi trong người dân.
Lịch sử tồn tại của Đảng cộng sản Việt Nam cho đến ngày hôm nay cũng không khác. Nên nếu số đông người dân không nắm được đầy đủ tình hình, thực trạng đất nước thì cũng không có gì là khó hiểu. Mặc dù thời đại ngày hôm nay đã khác, không thể hoàn toàn bưng bít thông tin như trước nhưng trong số 86 triệu dân Việt Nam, có bao nhiêu phần trăm vào mạng internet hay hiểu được một thứ ngôn ngữ khác như tiếng Anh để có thể đọc được những thông tin khác với thông tin do báo đài của nhà nước cung cấp?
Với hoàn cảnh của Việt Nam, còn có thêm những nguyên nhân khác.
Những năm tháng chiến tranh quá dài cùng với ký ức về một thời kỳ bao cấp đói kém, khổ sở suốt mấy chục năm ở miền Bắc và hơn một thập kỷ sau 1975 trên cả nước, khiến người dân sợ hãi mọi sự xáo trộn, và không muốn quan tâm đến cái gì ngoài việc kiếm tiền để thoát khỏi cái nghèo đói bằng mọi giá. Đi qua những năm tháng ăn độn sắn, bột mì, bo bo, cao lương, xếp hàng cả buổi để mua được hai trăm gam mỡ lợn hay ba người bốc thăm để được mua một cái quần đùi, có ai đó đã nhận xét, đến thời "đổi mới" cả dân tộc lao vào kiếm tiền như người đói “ăn trả bữa”! Và cái tâm lý “ăn trả bữa” ấy đến tận bây giờ, hai mươi lăm năm sau, vẫn còn. Từ thế hệ 8x, 9x trở đi nếu có nghe người lớn kể lại chuyện thời bao cấp chắc chỉ cho là chuyện bịa, do “bọn phản động” bịa ra để nói xấu "Đảng ta", nếu như người đó không phải là ông bà, cha mẹ họ, còn nếu không, thì cũng chẳng thể nào hình dung nổi có một thời ông bà cha mẹ họ đã phải sống như thế!
Sự sợ hãi và tâm lý chỉ muốn yên thân là một phần. Phần khác, không phải số đông người Việt Nam không nhìn thấy xã hội hiện tại có quá nhiều sự bất công, phi lý, bất ổn, sai trái…nhưng thực tế đã cho họ thấy những người lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam từ trên xuống dưới hoàn toàn không có khả năng lắng nghe, và mọi việc họ làm từ trước đến nay luôn luôn chỉ để bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ chứ chưa bao giờ và sẽ không bao giờ vì đất nước này, dân tộc này. Sở dĩ Đảng cộng sản biến màu liên tục suốt trong những năm qua, cũng chỉ là để thích nghi và tiếp tục tồn tại chứ về bản chất hay con đường đi thì chả có gì thay đổi. Chính vì hiểu như vậy nên người dân không còn tin tưởng vào cái đảng và nhà nước này, cũng không còn mong đợi điều gì nữa. Khi để mặc “mọi chuyện cho nhà nước lo”, người dân cũng đồng thời tự từ bỏ luôn quyền lợi và trách nhiệm công dân của mình đối với chính vận mệnh đất nước, dân tộc. Đó là một thực trạng vô cùng đau xót!
Cũng chính vì thế, có lẽ chẳng nên quan tâm xem đại hội Đảng lần thứ XI sẽ diễn ra như thế nào, ai ngồi vào chỗ nào, bởi chắc chắn rằng Đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam chẳng bao giờ chịu từ bỏ quyền lợi của họ, cái mô hình thể chế chính trị này sẽ vẫn tiếp tục vì chỉ có như thế, họ mới tha hồ độc quyền muốn làm gì thì làm như từ trước đến nay. Điều duy nhất nên quan tâm là làm thế nào để ngày càng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, số lượng người dân hiểu rõ sự thật, thức tỉnh để cứu lấy đất nước trước khi quá muộn mà thôi!

No comments:

Post a Comment