HẾT LƠ MƠ
Đã về mấy ngày rồi nhưng đến giờ mới thoát khỏi cảnh lơ mơ. Không phải vì hết lệch múi giờ (lý do này quá quý tộc, hổng hợp với chủ blog). Chắc hẳn vì đã hết ám ảnh những công việc trước DDVN.
Cuối tuần có đến 2 cuộc hẹn dự định đều rất hoành tráng. Một ở Rạch Giá, một ở Buôn Mê Thuột. Xù hết ! Đồng đội chưởi ỏm tỏi. Đành vậy.
Chừng nào hết lơ mơ hẳn sẽ cho lên blog những chuyện thú vị ở London.
Về không kịp để nối chuyến đi châu Phi ! Tiếc đứt ruột. Và tự dưng lại thấy... thèm đi nữa rồi !
VÌ CỚ LÀM SAO !
1. Mớ bòng bong.
Đi London về đã 10 ngày nay. Bà con thấy chủ blog kể chuyện nhặng xị bên ngoài – toàn là chuyện hấp dẫn mà chỉ có dân giang hồ thứ thiệt mới kinh qua – bèn thắc mắc rằng cớ làm sao không thấy đưa lên mạng đặng mà… khoe khoang !
Phù, biết nói sao đây khi đối diện với một mớ bòng bong, bụng dạ đâu mà bờ lốc cốc.
Nhưng giờ thì khỏe rồi. Khai thông mọi thứ.
Sáng nay, chủ blog đối diện trước 3 chọn lựa – mà toàn là những “điểm nóng” – hì hì, chủ blog được “oánh giá” hơi bị quá hớp so với bản thân tự “oánh giá”. Nói thiệt chứ không phải giả bộ khiêm tốn chi mô ! Thế nên, lựa một “chọn lựa” vốn đã “lựa chọn” bấy lâu nay. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt và sẽ gặp toàn là những chuyện tốt. Ừ, mà tốt đẹp hay không chính là do quan niệm của mình. Rất thích câu nói của cha nội giàu nhất thế giới: “Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc thì đấy là do lỗi của bạn mà thôi”.
2. Ân hận đà muộn rồi.
Cũng trong 10 ngày qua, chủ blog xù đẹp 2 cái hẹn với… bạn giang hồ. Nhưng không về R.G với “bạn gái” cũng không sao. Có điều cái thất hứa với ông Hải thì quả là bậy bạ hết sức. Quả tình là hôm đó tụi nhỏ ở S.G về đầy nhà, bỏ đi thì không được lại thêm công việc dồn đống. Những ngẫm lại, cả đời ông H. chỉ có một hai dịp như thế này. Ổng giận mình thiệt sự. Hôm kia ổng chưởi cho một tràng liên thanh qua điện thoại – vẫn chưa biết ổng giận. Hôm nay, ổng tâm sự hết sức buồn bã, lại không chưởi thề như thói quen của ổng vốn vậy – thì biết là giận thiệt rồi. Mình đâm ra hoang mang quá đỗi. Tối nay nói chuyện với ổng 2 ý: một là chủ blog ân hận thật sự, hai là chủ blog cũng… mừng bởi lẽ ổng có giận thật sự thì chứng tỏ chủ blog có một vị trí trong tình nghĩa giang hồ này chớ ! Nhưng cũng có một bài học nhớ đời.
Đúng là… giang hồ ta chỉ giang hồ vặt !
4 giờ sáng lên xe về Toà soạn. Dọc dường ghé Mekong Rest Stop ăn vội vàng một tô gì đó chẳng nhớ, uống vội vàng một ly café. Vậy là bắt đầu một ngày túi bụi với vô vàn những thứ linh tinh lang tang liên quan đến chuyến đi sắp đến. Bạn bè réo, đồng nghiệp gọi, khách hàng níu áo. Trời ơi, giá mà tôi có ba đầu sáu tay. Nhìn quanh thấy sếp, thấy đồng nghiệp cùng đi với mình lại đang ước ao giá mà có sáu đầu, chín tay. Hà hà… Vậy thì phải cố thôi. Trong bộn bề công việc, tự dưng lại… tự hào quá đỗi vì tờ báo của mình làm được quá nhiều điều tưởng chừng là không thể. Thế nên, không than mệt nữa. Ráng mà giải quyết thêm một mớ công việc cho khách hàng.
Còn điều được thì nhiều lắm: là tên lính đầu tiên được sếp lì xì lấy hên đầu năm (do nhanh chân, lẹ miệng… hì hì); thằng bạn luôn miệng “em hả” cũng lì xì luôn (tên này vốn hào phóng và luôn tốt bụng với bạn bè, hổng phải căn cứ theo phong bao lì xì nghen V.H); trưa ghé Nhà xuất bản rinh chồng sách Dấu xưa Nam Bộ vừa được tái bản, chữ ký đầu tiên của năm Tý là chữ ký lĩnh nhuận bút sách mới đã tỷ chớ; về lại Toà soạn thì Phòng phát hành rủ nhậu đầu năm; tối về ghé Mekong Rest Stop kiếm cái bỏ bụng, làm quen với tay bếp trưởng có biệt danh Huy Bắc Kỳ (he he… em mình hổng chịu tính tiền, bảo là lâu lâu mới có dịp đãi chị !), 10 giờ tối về đến phà Bình Minh thấy xe kẹt một hàng dài đến 10 km, lấy Thẻ nhà báo hươ hươ cho xe chạy trái chiều một mạch… Thoát ! Quả là một ngày xuất hành quá may mắn.
Sực nhớ, hôm nay là ngày sinh nhật mình (!). Tên “bạn gái” chưng hửng: “Ủa sao H. lại quên mất tiêu ngày sinh nhật của H. vậy ta”. Hà hà… thì “bạn gái” cũng đang tẩu hoả nhập ma như “bạn trai” đây nè. Vậy nên, bỏ qua tất cả. Trong điện thoại có đúng 3 tin nhắn liên quan đến ngày sinh nhật:
1. “VMS-MobiFone xin gởi những lời chúc mừng tốt đẹp nhất nhân ngày sinh nhật của Quý khách”
2. “VMS-MobiFone gởi tặng 150 ngàn đồng nhân kỷ niệm sinh nhật của Quý khách trong thông báo cước của tháng sinh nhật Quý khách”
3. “Nhân ngày sinh nhật Quý khách, chương trình Kết nối dài lâu xin chúc mừng và tặng Quý khách 5 điểm thưởng”
Chỉ vậy mà thôi !
Và bây giờ thì : Happy Birthday to… “tui” !
THÈM ĐI SAPA
(ảnh: H.Giang)
Lang thang trên net, nhìn ngắm hình ảnh về một SaPa chìm đắm trong băng giá mà thấy… thèm đi quá đỗi !
Ước chi giờ này được ngồi trên chuyến xe lửa cà rịch cà tang từ Hà Nội lên Lào Cai; nhâm nhi, nhậu nhẹt, bù khú trong khi tàu cứ chạy qua những ngọn núi, những cánh rừng nhập nhoè trong màn đêm; thảng hoặc những ánh đèn vàng vọt phát ra từ một ga xép nào đó khiến tự dưng lòng người bỗng nhói lên một cảm giác cô đơn cực kỳ dễ chịu, cực kỳ tiểu tư sản !
Ước chi giờ này được lang thang trên đỉnh núi mờ sương của SaPa, tay nắm cái trứng nướng hay bắp ngô nóng bõng lòng bàn tay.
LẠNH CẮT DA
Mười ngày bù đầu với DDVN. Tự nhiên thấy, những thành viên tham gia ai cũng... "thiên tài" cả ! He He He ! Có rất nhiều điều tưởng chừng không thể nhưng lại... có thể tất tật ! Và khi dịch chuyển trong vòng xoáy công việc, gặp gỡ người này, người nọ; chuyện này, chuyện kia so ra mới thấy đồng nghiệp, bằng hữu quanh mình đa phần dễ thương lạ lùng.
Chiều nay xem như tạm ổn ! Trưa nay, kéo chị K.C, Th.N, D.L đi Nhà hàng Món Huế. Uh ! Chỉ có ăn uống mới khiến cho mọi người giải tỏa stress và hồi phục tinh thần nhanh thôi ! Bí quyết đó nghen. Thêm một điều: ăn phải ngon, quán phải đẹp, bạn phải hiền ! Giống quảng cáo cái loại bia gì đó quá xá xà xa...
Cũng trong 10 ngày qua, tự nhiên chủ blog lập được một kỷ lục mới. Đi Hà Nội 2 chuyến, chuyến đầu đúng 24 tiếng đồng hồ, 10 giờ sáng ra sân bay TSN, 10 giờ sáng hôm sau có mặt lại rồi. Hôm qua còn kinh khủng hơn, 7g30 bay ra Nội Bài, đến 23h45 đã có mặt lại TSN, lại còn tranh thủ buổi trưa đi chụp hình Văn Miếu Quốc Tử Giám nữa chớ (đó là cách khỏi thuê khách sạn ở một mình có 2 tiếng đồng hồ một cách lãng nhách). Cả hai chuyến Hà Nội lạnh như cắt da cắt thịt 10 - 14 độ C. Chui vô Chả cá Lã Vọng xì xụp bên bếp than hoa nóng ấm, nhưng công việc dồn ứ khiến chẳng thấy ngon. Có điều ghi nhận chủ nhà bày trí bàn thờ quá đẹp với hoa đào, với quả phật thủ, với bưởi đỏ tươi căng bóng. Thấy không khí Tết nhất gì đâu.
Chiều ngày mai lại... bay ra Hà Nội !
Đi đến mức mình thấy ngán ! Không chảnh nghen bà con !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 15:55
RÈM CHE
Xe đã bấm còi. Thôi thì che rèm cửa lại thôi. Để lại bên ngoài chút nắng hanh vàng vọt, chút gió thổi qua bụi lau trễ nãi, níu kéo và cả đám cỏ xanh rì đến ngần ấy.
Một mai về lại, kéo rèm cửa ra, liệu cảm giác lúc đó sẽ ra sao !
Ngắt một cánh hoa cúc, hai cánh, ba cánh…
Được gì, mất gì, được gì…
Lạ là bây giờ cứ thấy lòng mình rỗng không…
Định viết một entry lúc chia tay. Định một đêm nhậu nhẹt với bằng hữu. Nhưng lại không thành. Đành hẹn vậy thôi !
Tạm khép lại. Hẹn nhé !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 10:36 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ tư, tháng tám 20, 2008
NHẤM NHÁP KÝ ỨC
Chiều, ngồi với bác K., bác Đ. Pha một bình trà, nhâm nhi kẹo bánh miền Trung. Thấy ngon lạ lùng. Bác K. bảo bởi nó là ký ức.
Lan man đến chuyện định một ngày nào đó để chia tay. Ôi chao, mới đó đã mười năm. Thời gian cứ như là một chớp mắt.
Biết bao là ký ức. Ngay cả giây phút hiện hữu thì mai này cũng là ký ức.
Rồi một ngày nào đó, ngồi bên một khung cửa sổ mới mình cũng sẽ… “kéo rèm cửa” tập 2 để nhấm nháp cái ký ức của hôm nay đây.
Ừ thì đến đó hẵng hay !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 17:54 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ năm, tháng tám 14, 2008
ĐI CHỢ ĐÔNG BA
Lần nào về Huế, cách chi thì tôi cũng phải đi chợ Đông Ba. Mà phải là chợ nhóm sát bờ sông, chứ không phải chợ dành cho du khách. Đi sớm một tí, độ chừng 6 giờ sáng. Lúc này hàng họ được mối lái chở ra từ các vùng quê, cứ tươi roi rói.
Nhìn rổ mướp đắng, xanh ngăn ngắt, những khía mướp sít rịt như vầy cũng đủ biết nó đắng – cái đắng Huế đặc trưng - đến chừng nào. Bởi vậy, cái tô canh mướp đắng nấu tôm nõn ở tiệm mụ Nhơn, bến xe Nguyễn Hoàng quyến rũ tôi đến vậy.
Hay là rổ măng này nè. Phụ chú một tí, măng này là măng luộc, dân Huế hay dùng để xào thịt, xào tôm hoặc là đem kho với thịt cho những ngày ăn mặn, kho tàu hủ cho những ngày ăn chay. Còn tô canh cá ở Huế thì phải nấu với măng chua, có màu trắng và đúng điệu hơn phải có dưa gang muối chua nữa. Thêm vài múi cà chua, vài lát thơm, nêm hành và rau răm, không nêm đường. Bí quyết tạo mùi đặc trưng là không phi mỡ tỏi, phải phi mỡ với… ớt bột mới đúng. Người xứ khác về làm dâu xứ Huế mà đứng cho mẹ chồng chỉ dạy nấu ăn chỉ có nước ho sặc, ho sụa.
Lâu lắm rồi mới thấy o bán môn nghen. Thấy cọng môn lòi cả củ dáo ra mà bắt thèm. Tinh mắt một tí sẽ thấy mấy cọng rau xanh ngắt ở mỗi mớ môn. Lá lốt đó chơ chi mà lạ. Nói canh rau môn Huế nếu thiếu vị lá lốt thì coi như bỏ đó nghen.
Cũng một thứ canh phải nêm lá lốt là canh mít. Nhưng phải là mít non. Cái non ở đây cũng vô chừng lắm. Non phải ở cỡ hột mít vừa tượng bột, có vị hơi bùi bùi. Non quá thì lạt thếch, hột mít nhão nhoẹt. Già quá thì bị bột. Hì hì … tui phải công nhận xứ tui ăn uống tinh tế thiệt đó !
Còn nhắc tới món ăn Huế mà không nói tới trái vả thì coi như thiếu sót lớn. Ngoài chợ Đông Ba bán sẵn vả luộc chín, gọt vỏ sẵn, mua về cứ xắt mỏng để trộn gỏi với tôm thịt. Khỏi muỗng đũa chi hết, cứ bẻ bánh tráng nướng xúc ăn thôi. Nhớ rắc tí mè lên dĩa gỏi. Còn vả sống ở hình dưới, cứ hợp cùng khế, chuối chát, dưa gang (kinh nghiệm của tui thì dưa gang ăn ngon hơn dưa leo gấp 100 lần) và một chén ruốc Huế. Nhớ đâm tỏi ớt thiệt nhiều nghen. Ăn quên thôi đó.
Nhìn lại mấy tấm hình thấy nhớ cái chợ Cầu Kho ngày xưa quá đỗi.
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 15:45 1 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ tư, tháng tám 13, 2008
RĂNG MÀ TRÙNG HỢP RỨA HÈ !
Cả tuần ko nét niếc, lốc liếc chi cả. Vậy chi khá ngạc nhiên khi vào một số bờ lốc thấy một số đồng nghiệp đều giống tui ở chỗ... xin đi nghỉ phép năm ráo trọi (!) Nhưng ngày vui nào mà chẳng ngắn ! Gạt bỏ tất cả để đối mặt với công việc thôi.
Cuộc sống thì vẫn tiếp diễn và luôn có những điều để mình sống, suy ngẫm.
Thôi không phiền não, tui đi kiếm diêm quẹt để đốt lửa đây ! Ai có cho tui xin một tí !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 17:21 1 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ ba, tháng tám 12, 2008
CHỦ BLOG ĐÃ VỀ NHÀ !
Vậy là chủ blog đã về nhà sau một tuần không báo chí, không internet. Bù lại đi đã đời. Thu lượm một đống hình và tất nhiên là một đống chuyện để 8.
Giờ thì mệt quá. Ngủ cái đã !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:24 1 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ bảy, tháng tám 02, 2008
VỀ QUÊ THÔI !
Thử tưởng tượng, chừ mà được ăn trái vả với dưa gang chấm mắm ruốc thì sướng biết mấy hè !
Mà tưởng tượng chi cho mệt. Ngày mốt là được ăn rồi. Sướng đã đời !
Nói về món Huế thì cái ông Trần Kiêm Đoàn viết là coi như... ngậm mà nghe. Chủ blog có lần muốn viết bài về bún bò Huế. Tới chừng đọc được bài của ông Đoàn thì có nước... buông viết chịu thua. Chừ thì tìm ra thêm một bài ông viết về mắm ruốc. Trích lên đây một đoạn thôi nghe.
Chào bà con. Tui xếp đồ lên máy bay đây.
Ký sự Mắm Ruốc
Trần Kiêm Đoàn
- Mẹ, con want some mắm, mẹ ơi!. Thằng Bờm 8 tuổi, sinh ra và lớn lên tại Mỹ nói với mẹ bằng một thứ tiếng “xôi đậu - Mỹ Việt đề huề” như thế đó. Tôi ngồi ăn cơm khách với người bạn học cùng lớp Đệ Thất 1, trưòng Hàm Nghi hơn 40 năm về trước, trong khi mẹ Bờm tìm trong tủ lạnh thẩu mắm của người bạn quê Thuận An mới cho tuần trước. Bờm ăn mắm với cơm cay xuýt xoa một cách ngon lành, rồi nói nhỏ nhẻ: - Mắm sounds giống Mom, mẹ hí! (Mắm nói nghe giống như mom, mẹ hí!) Gặp bạn cũ lâu ngày trên đất khách nói chuyện huyên thuyên “mi, tau” sướng quá tưởng quên mất chuyện mắm ruốc quê nhà, nào ngờ thằng bạn đã lên chức ông ngoại của tôi bỗng sáng mắt, lên tiếng phản đối: - Trời ơi! Có mắm cà cá cơm Thuận An mà lơ anh em đành đoạn rứa hè!?
Vừa nói, anh vừa nhào qua gắp mắm trực tiếp bỏ vào chén cơm, và, nhai ngấu ghiến. Âm thanh dậy lên như khúc nhạc ngũ cung. Tiếng hít hà như thổi kèn vừa dứt; tiếng răng cắn cà lóc cóc, tiếng nhai rau ráu dòn tan, tiếng mút đũa chút chíp, tiếng môi và lưỡi đưa gió qua kẻ răng chắp chắp, tiếng thở hơi mền mệt vì bụng căng như trống cơm đánh bằng cùi chỏ. Cái ăn khoái khẩu của Việt Nam là một hình ảnh đượm mùi văn hóa “chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa” và đầy tính dân tộc “chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon”!. Người Việt ăn ngon là cả một sự tổng hợp nhịp nhàng của âm thanh, mùi vị, màu sắc và dáng điệu. Nó khác xa kiểu ăn ngậm kín miệng mà nhai của người Âu, Mỹ. Kiểu ăn của họ là chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ để răng nghiền thức ăn như bò sữa gặm cỏ khô; đùi tránh lắc lư và tay càng ít tung hoành ngang dọc trên bàn càng quý phái. Bởi vậy cái tuyệt vời thống khoái bên nầy sẽ thành ra cái vụng về thô thiển ở phía bên kia. Anh bạn xua tay như đuổi tà khi chúng tôi khẩn khoản mời nhấm thêm chút thức ăn trên những dĩa đồ ăn ê hề thịt cá đã được chuẩn bị để đón khách quý từ cả tuần lễ trước. Nhìn ông bạn quý mồ hôi nhễ nhại vì cay, đơm cơm lia chia, tay múa thế liên hoàn giữa nồi cơm và thẩu mắm, ít nhất cũng hơn một lần nới lỏng dây nịt thắt lưng... mà thấy thân thương biết mấy và nhớ bâng khuâng mắm ruốc quê nhà. Vật lộn xong gần nửa thẩu mắm, ông khách quý phát biểu một cách thật thà nhưng gợi hình không thể tả: - Mắm ngon “sút quần” bây ơi! Dường như cảm thấy chia xẻ tâm tình chưa đã, ông bạn còn xoay qua phía Thằng Bờm: - Rứa con có biết ngon nhức răng, ngon dễ sợ, ngon ngậm mà nghe, ngon tản thần, ngon tuyệt cú mèo, ngon đáo để... là chi không? Thấy thằng nhỏ trơ mắt nai nhìn ngơ ngác, ông bác thông thái liền phụ đề Anh ngữ Giao Chỉ làm cho thẩu mắm trên bàn cũng rung rinh muốn cười: - Là yum yum! Yummy! Very, very yummy “mắm” a tề, biết không? Thằng nhỏ lắc đầu cười đáp lại và hô lên câu khẩu hiệu của cả nhà tôi: - Nói tiếng Việt! Everybody should nói tiếng Việt! Vừa hô khẩu hiệu, Bờm vừa lỉnh ra ngoài trong khi ông bác ba trợn còn cười toe sảng khoái, âu yếm nói với theo: - Cha mày, bộ tưởng bác mày nói tiếng “Xì Banh Nít” chắc! Bầu không khí như trầm hẳn lại khi tôi thấy viền mắt của người bạn cũ long lanh, ửng đỏ. Mắt anh cay vì mắm Thuận An nhiều ớt hay tại lòng anh đã chín vàng tâm sự? Anh chia xẻ nỗi lòng:
- Tao qua đây từ 75. Hai vợ chồng đi cày, gởi con vào nhà trẻ Mỹ. Nhìn con mỗi ngày một Mỹ hoá và câm dần tiếng Việt, lo thì có lo nhưng mỗi ngày vợ chồng tau tự an ủi nhau “ Thôi, ráng để cuối tuần rồi dạy tiếng Việt, nấu đồ ăn mắm ruốc cho mấy con ăn”. Nhưng hơn 20 năm rồi mà cái “cuối tuần” đầy hứa hẹn đó vẫn chưa đến. Chừ thì muộn rồi. Nghe mấy cháu đây còn nói được tiếng Việt, còn thích ăn mắm ruốc; nghĩ tới mấy cháu của tau chỉ thích ăn pizza, hamburger, chê cơm, chê mắm, suốt ngày “du, mi” toàn tiếng Mỹ mà tao thấy buồn chi lạ!
-
NHỚ CẦN THƠ QUÁ !
Bác Đính bảo chủ blog chỉ tự tin khi viết những entry về… món ăn (!). Về chuyện này thì chủ blog đã tự nhận như vậy từ lâu rồi. Mà đâu phải người khác không như vậy. Đôi lúc nhớ về một vùng đất nào đó, nhớ về những bằng hữu nào đó đến độ… cồn cào, mà nói ra lời thì… ngại ! (bác Đính ơi, bản chất… e ấp của con gái Huế còn y nguyên hè !). Thế nên, mượn món ăn để nói tùm lum thứ là tốt nhất !
Như bây giờ nè. Tự dưng nhớ… chú cua kềnh mua của bà Đáng ở chợ Xuân Khánh quá ! Và nhớ cả cái lẩu rắn hổ hành, nhúng kèm dĩa nấm mối bác Khoa Chiến đem từ Bến Tre qua quá chừng quá đỗi !
Hẹn ngày tái ngộ hoành tráng ở Tây Đô.
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:18 1 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ năm, tháng chín 25, 2008
CÓ AI RỦ MÌNH ĐI XEM PHIM !
Meryl Streep nè !
Nhìn bàn tay cũng dư biết anh Pierce Prosnan đẹp trai cỡ nào !
Cả mình và H.N đều cho rằng nếu một ai đó rủ đi xem phim Mamma Mia một lần nữa thì… sẵn sàng !
Lang thang trên mạng mới thấy 17 ca khúc trong phim nầy đã được Hãng Universal phát hành hồi tháng 7. Và với môi trường in tẹc nét Việt Nam vào loại… tân tiến nhất thế giới thì tất thảy mọi người đều có thể nghe chùa tại đây
http://phimanh.vnexpress.net/News/Tin-tuc/2008/08/3B9AFB88/
Giở lại đống hình tư liệu hôm đi Anh mới thấy mình đã… đi trước thiên hạ khi chọn ngay 2 diễn viên thích nhất trong phim nầy để chụp hình. Còn ai khác ngoài: Meryl Streep và Pierce Prosnan ! Đại lộ vinh danh diễn viên này nằm ở Leicester Square Gardens. Gần đó một chút là Twentieth Century Fox Film Co LTD. lừng danh.
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 15:30 0 nhận xét Các liên kết với bài này
CÓ ĐÁNG ĐỂ NHỚ KHÔNG !
Đây là món "còi biên mai" nướng ở quán ông Hai Vọng cổ, Ghềnh Dầu, Phú Quốc. Ông chủ quán có biệt tài bắt chước giọng ca của Minh Cảnh, Minh Vương, Minh Phụng, Thanh Sang, Trọng Hữu... Nhậu cũng số dzách luôn !
Món "lươn um nước cốt dừa" ở KS Victoria Châu Đốc. Tay bếp trưởng vốn xuất phát từ nghề... thợ hàn trên nhà hàng nổi Bến Bạch Đằng (!) Vậy mà lăn lộn vài chục năm qua, nay trở thành bếp trưởng KS 5 sao. Chủ blog đã được ổng dẫn đi nhậu lẩu rắn ở một quán cóc lèo nhèo ở Châu Đốc. Ổng bảo: ăn ở đây chắc ăn hơn... tui nấu (!)
Còn đây là "ếch nướng ống tre" ở nhà hàng Song Quê, thuộc group SaiGontourist
Món này ngon nghen "cà ri cua biển". Chỉ có ở Cà Mau mới hoàng tráng đến vậy thôi ! Ui, thèm quá !
"Cơm cháy, cá thát lát muối sả ớt chiên" ở Song Quê nè "
Đây mới là độc chiêu nè. "Chuột đồng quay lu". Thấy chuột miền Tây mập ú ụ chưa bà con ! Chuột nầy ăn lúa, ăn dừa hông đó. Yên tâm đi.
Ai mà yếu tim thì xơi tạm "cánh gà chiên nước mắm" vậy !
Hay là "cá lóc nướng trui". Thấy món nầy đẹp đẽ vậy nhưng nếu ăn vào thì vẫn thua xa con cá lóc nướng mà chủ blog đã ăn tại nhà bác Ba Phi, xứ Khánh Hải, Trần Văn Thời, Cà Mau. Nghe nói, ở xứ đó dứa trái rớt xuống ao, cá lóc há miệng lủm ngọt xớt. Thành thử thịt cá lóc béo ngậy luôn đó. Nấu cháo hổng cần bỏ nước cốt dừa. Tin nổi không trời !
Còn đây là "cá kèo nướng ống tre" xứ Bạc Liêu.
Còn đây là "bông điên điển xào tép". Mùa nước lũ lên, về Long Xuyên ăn món này là tuyệt cú mèo !
Bà con xem qua loạt hình nầy thì thấy có đáng để nhớ những nơi chốn mình đã đi qua không ! Và có đáng để chủ blog quảy ba lô lên vai đặng mà giang hồ hành hiệp !
Sếp ơi, làm sao để em trốn đi đâu đó bi giờ !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 14:47 4 nhận xét Các liên kết với bài này
NHỚ TÙM LUM THỨ !
Nhớ quê chưa !
Hà Giang được về quê 10 ngày, hắn tí tởn để lại trên blog một lô các món ăn phải “xử” trong thời gian nầy. Trời ơi, lướt qua thấy thèm quá đỗi. Này nghen: Bún nước lèo Huỳnh Long; Bún nước lèo Tòa án; Bún riêu ngang nhà thầy Phú; Bún riêu Tòa án; Bánh lọt ngã năm; Bánh tằm phường 2; Bún cà ry gà phường 4; Bánh khọt Hồ Thị Kỷ; Sâm bổ lượng Bán công; Đá đậu bến đò Rạch Rập; Chả lụa Hương Nam; Bánh bò xốp nước cốt dừa ngã năm; Bánh bông lan góc chợ; Mì khô Siêu thị; Mì nước Á Châu; Lẩu mắm Út ù; Bánh xèo Dì Cả; Canh chua Papa; Bánh canh cua Mámá…
Phải là dân Cà Mau chính hiệu mới hiểu hết phong vị của từng món ăn vừa nêu. Riêng mình thì mỗi một quán xá vừa lướt qua, lại gợi nhớ vô vàn kỷ niệm xưa. Còn nhớ cái cơ quan ban đầu của mình nằm trên đường Nguyễn Hữu Lễ, gần ngay cái ngã Năm có món bánh lọt gà bá chấy. Nhưng hồi đó, ai cũng nghèo hết trơn ah, lâu lâu có nhuận bút thì mới se sua bánh lọt gà. Còn thường niên, thì hủ tiếu bà Chín muôn năm. Bà Chín nầy cũng vén khéo ghê lắm, một tô hủ tiếu bèo nhưng vẫn đản bảo có 3 lát thịt, 1 lát gan, 1 cục xương. Có điều phải phụ chú: lát thịt nó mỏng tang như tời giấy cuốn thuốc lá, còn cục xương heo nó mỏng mảnh còn hơn cái tăm tre (!). Lâu lâu, bà Chín khỏe trong người, bán hết gánh hủ tiếu bả xoay ngang làm chuối nếp vắt nướng, chan nước cốt dừa bán cho vui. Trời ơi, mình thấy hổng có ai bán chuối nếp vắt ngon cho bằng bà Chín.
Thành thử đi đâu, ăn gì cũng có một nơi chốn để mình cồn cào nhớ. Vậy nên, chuyện ăn, đâu chỉ là chuyện ăn phải không ? Và rồi, chỉ khi đói bụng, con người ta mới hay gào lên – Trời ơi sao nhớ quê… quá chừng !
Nhớ xứ khác !
Mà cũng đâu chỉ chuyện nhớ món ăn quê nhà. Riêng mình, lúc nào buồn buồn thấy nhớ đủ thứ hết á ! Nhiều thứ có phải của quê mình đâu, mà sao mình cứ nhớ cồn cào !
Tỷ như, ngay lúc nầy đây thèm đi Phú Quốc kinh khủng khiếp. Nhớ bà Út Cuộc bán cá ở chợ Dương Đông; nhớ anh Phát Vườn Táo với món gỏi cá trích thần sầu; nhớ cái thuyền lênh đênh ra đảo Hòn Mây Rút với những cua, những cá nướng than hồng… Dẫn dây từ những món ăn nầy tự dưng lại mường tượng ra những “tửu tour” hoành tráng; những kỷ niệm cười đến đau bụng của nhóm “ăn chơi”.
Hay giả dụ giờ mà đi ra Sa Pa ăn một cái trứng vịt nướng nóng hôi hổi, một gói thắng cố đen thùi lùi, môt ve rượu rượu sán lùng thơm nức. Còn nhớ, một đêm uống rượu nhưng đứa nào đứa nấy tỉnh như sáo, tụm nhau lại… thi kể chuyện ma ! Căn phòng ngay đầu hồi nhà, đèn đóm tắt hết, lâu lâu một chiếc xe dưới triền dốc chậm chạp bò lên, quét ánh đèn vàng vọt liêu xiêu !
Hay lục tung đống hình trong thẻ nhớ lại nhớ những hàng quán ở… Paris, London quá đỗi (!) Quý xờ tộc chưa ?
Nói tóm lại, mình luôn nhớ đủ thứ, nhớ đủ xứ… và đang thèm lang thang quá chừng quá đỗi !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 14:46 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ hai, tháng chín 22, 2008
NGÀY MAI !
Giở sổ ra, "xủ một quẻ". Thấy ngày mai là ngày tốt ! Vậy thì ra mắt TNO thôi !
Hổm rày, bà con thử sức TNO quá xá xà xa. Lượng hit quá sức tưởng tượng. Hổng phải nổ nghen. Trời ơi ! ngày mai có vụ trúng thưởng laptop thì sao nữa đây !
Giới thiệu TNO chút xí nghen !
Báo Thanh Niên điện tử ra mắt phiên bản portal
Sau thời gian vận hành thử nghiệm, từ ngày 23.9.2008, Báo Thanh Niên điện tử (TNO) chính thức cho ra mắt phiên bản cổng thông tin (portal) được tăng cường nhiều tiện ích và tính năng để phục vụ bạn đọc tốt hơn.
Phiên bản portal của TNO sẽ thay thế cho phiên bản website đã hoạt động từ năm 2003 đến nay. TNO phát triển theo mô hình portal nhằm phục vụ tốt hơn yêu cầu ngày càng cao của độc giả về thông tin và tiện ích mà công nghệ website thông tin đơn thuần không còn đáp ứng được nữa.
TNO portal được phát triển trên nền tảng công nghệ hiện đại của Microsoft là Office SharePoint Server 2007 và ứng dụng các công nghệ mới về multimedia như Silverlight và Windows Media Services… Đây là các công nghệ đã được ứng dụng để phát triển portal về Olympic Bắc Kinh 2008 (www.nbcolympics.com) của hãng truyền hình Mỹ NBC với số lượt người truy cập mỗi ngày lên đến 4,3 triệu. TNO là portal báo điện tử đầu tiên ở Việt Nam ứng dụng các công nghệ mới nhất này.
Dự án TNO portal tuân thủ chặt chẽ bản quyền với toàn bộ giấy phép sử dụng (license) công nghệ được mua từ Microsoft và do đối tác Vàng của Microsoft là Công ty Tin học Vũ Thảo phát triển. Dự án còn có sự tham gia của đơn vị tư vấn giám sát độc lập là công ty TNHH Nhịp Sống Số.
Dịp này, TNO portal cũng cho ra mắt các chuyên trang chuyên đề thành viên như Cuộc Sống số, Sức khỏe, Địa ốc, thông tin Doanh nghiệp và sản phẩm...
Nhiều tiện ích mới, công cụ tìm kiếm mạnh
* Với tiêu chí đơn giản nhưng cung cấp đầy đủ thông tin cho bạn đọc nên giao diện của TNO portal được bố trí thoáng, giảm làm mỏi mắt người xem. Giao diện của TNO portal được thiết kế với màu sắc nhẹ nhàng và những khoảng trống thích hợp, không dày đặc chữ để người xem đỡ mỏi mắt.
Phiên bản mới của TNO có giao diện hiển thị tốt nhất trên màn hình từ 1024 pixels trở lên, kích cỡ phổ biến nhất hiện nay. Với kích cỡ này, bạn đọc sẽ xem ngay được nhiều thông tin, đỡ mất thời gian lật trang web. Kết quả thử nghiệm cho thấy TNO portal hoạt động ổn định và hiển thị chính xác trên hầu hết các trình duyệt web phổ biến hiện nay như Internet Explorer, Fifox, Opera và cả Chrome.
* Thông tin bố trí dễ tìm. Từ trang chính của portal, có thể đi ngay vào các site thành viên như Thanh Niên Tuần san, Thể thao, U.21, Duyên dáng Việt Nam, Cuộc Sống số, Việc làm, Rao vặt, thông tin Doanh nghiệp và Sản phẩm… Mỗi site thành viên có cấu trúc thông tin, giao diện và các tính năng đặc thù riêng của site chứ không phải là chuyên mục mở rộng theo bản sao cấu trúc trang chính.
* Công cụ tìm kiếm full text search mạnh mẽ. Bạn đọc cần tìm thông tin có thể tra cứu tìm ra cả các file tài liệu theo nhiều định dạng (PDF, Word, Text…) có liên quan đến từ khóa cần tìm (chẳng hạn như các file văn bản pháp quy, bài giải đề thi…) thay vì chỉ tìm thấy tin bài ở dạng trang web như hiện nay. Ngoài ra, độc giả còn có thể khoanh vùng kết quả tìm kiếm với chức năng chỉ tìm thông tin trong một site thành viên nào đó thay vì tìm trên toàn portal.
* Chức năng multimedia mạnh mẽ. Để đáp ứng tốt hơn nhu cầu thông tin dạng multimedia cho bạn đọc, TNO chú trọng phát triển thông tin dạng này thông qua các phóng sự ảnh, video clip, tin audio, âm nhạc, sách nói…
Chuyên trang Media trên TNO portal được phát triển trên nền tảng công nghệ Silverlight và Windows Media Services 2008 của Micorsoft, cung cấp video và audio chất lượng cao, giảm tình trạng đứng hình khi có nhiều người xem.
* Bổ sung nhiều tiện ích mới. Ngoài các tiện ích đã có như tra cứu điểm thi, rao vặt, lịch phát sóng truyền hình, thông tin tỉ giá, giá vàng, giá chứng khoán, kết quả xổ số… phiên bản TNO portal còn có thêm một số tính năng được tăng cường hay thêm mới. Cụ thể như thông tin dự báo thời tiết (từ nguồn MSN Weather) được cập nhật mỗi giờ, cũng như cung cấp thông tin dự báo trước thời tiết trong 2 ngày tiếp theo.
Chức năng phỏng vấn trực tuyến cũng được cải tiến rất nhiều. Trong cùng một thời điểm có thể có nhiều cuộc phỏng vấn trực tuyến khác nhau chứ không hạn chế chỉ một cuộc như phiên bản cũ. Trong phần trả lời còn có thể đính kèm file để cung cấp đầy đủ nhất thông tin cho độc giả (ví dụ kèm theo giải thích về luật sẽ cung cấp thêm các văn bản có liên quan).
Trên TNO portal còn có những tiện ích mới như công cụ tổ chức bình chọn (vote) và thực hiện khảo sát ý kiến (survey), cung cấp bản tin (newletters) hàng ngày.
Công nghệ quản lý và phát quảng cáo hiện đại
Không chỉ có công nghệ nền tảng của portal mà trong phiên bản mới, TNO cũng ứng dụng công nghệ quản lý và phát quảng cáo (ad management and delivery) hiện đại, đúng chuẩn quốc tế. Công nghệ quảng cáo mới mà TNO ứng dụng đang được triển khai tại nhiều tập đoàn báo chí lớn trên thế giới như Forbes, Hello, Vogue…
Ngoài ra, TNO portal còn cải tiến thêm các tính năng về quảng cáo như chuẩn hóa toàn bộ kích cỡ banner quảng cáo theo đúng chuẩn mà Tổ chức Quảng cáo Tương tác (IAB - Interactive Advertising Bureau) hướng dẫn. Ngoài ra, các banner quảng cáo còn có thêm những hiệu ứng hiển thị phong phú để thu hút người xem.
Để bảo đảm tốt nhất quyền lợi cho khách hàng, các banner trong cột quảng cáo trên TNO portal sẽ được luân chuyển tự động. Việc luân phiên vị trí hiển thị banner bảo đảm tất cả các banner trong cột quảng cáo đều lần lượt được hiển thị trên đầu cột quảng cáo, tránh được tình trạng khách hàng quảng cáo sau thiệt thòi vì banner bị xếp nằm ở vị trí dưới thấp…
“Đọc Thanhnien Online Trúng 20 Laptop”
Nhân dịp ra mắt chính thức TNO portal, từ ngày 23.09 đến 27.09.2008 Thanhnien Online tổ chức chương trình “Đọc Thanhnien Online Trúng 20 Laptop” dành cho tất cả bạn đọc truy cập vào báo Thanh Niên điện tử. Theo đó, trong khoảng thời gian này khi bạn đọc truy cập vào báo Thanh Niên điện tử sẽ nhận được bảng thông báo tham gia chương trình từ hệ thống website, bạn đọc điền đầy đủ và chính xác các thông tin cá nhân vào bảng đăng ký tham gia.
Nhấn nút Đăng ký trên bảng đăng ký để hoàn tất thủ tục đăng ký. Hệ thống báo Thanh Niên điện tử sẽ tự cập nhật và đánh số thứ tự bạn đọc đăng ký tham gia chương trình từ 00:00:01 đến 23:59:59 mỗi ngày. Bạn đọc có số đăng ký là: 99; 999; 9.999; 99.999 sẽ trúng thưởng. Một bạn đọc có thể đăng ký tham gia chương trình nhiều lần trong ngày, mỗi lần cách nhau ít nhất 30 phút. Tổng giá trị giải thưởng: 20 Laptop HP Model 6530s (FV357PA).
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:27 0 nhận xét Các liên kết với bài này
ĐI HUẾ VỀ !
Đi Huế lần thứ 3 trong mùa hè nầy. Nhiều chuyện vui trong chuyến đi. Gặp nhiều người hay. Một cô bé bé như cây kẹo rất hay !
Có nhiều nối kết mới cũng thấy hay luôn !
Chiều nay chat với V.Ph. Ph nói y như mình nghĩ - lôi kéo về TNO đi !
Hi hi. Có lẽ là vậy thôi !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:23 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ năm, tháng chín 11, 2008
THÈM ĐI GIANG HỒ HÀNH HIỆP QUÁ
Suốt ngày túi bụi với công việc. Chat với V.P ở Bangkok. Thấy nhịp điệu làm việc của V.P, của anh em các nơi dội về, tự dưng muốn... quảy túi lên đường... giang hồ hành hiệp quá xá. Đúng là tham lam quá đáng !
Chỉ muốn một ngày có thêm 10 tiếng đồng hồ nữa.
Mấy cuốn sách theo kế hoạch vẫn nằm ì đó. Dự án phim tài liệu cũng mốc meo luôn. Chợt nghĩ ngay cả blog cũng bỏ bê nói chi đến chuyện đại sự.
Có lần hứa kể chuyện London, nhưng thì giờ đâu ra.
Đặt cục gạch ở đây và thêm hai tấm ảnh để làm bằng chứng rằng tui có hạ quyết tâm nghen !
Thấy chủ blog chụp ảnh "lên tay" chưa ! Cho "nổ" một xí !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 15:31 2 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ tư, tháng chín 10, 2008
NHÀ TUI NÈ !
Nhưng cũng nói cho rõ là nhà nầy ở Cần Thơ nghen !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 20:53 0 nhận xét Các liên kết với bài này
GÓC NGỒI NHỎ XINH
Chiều nay S.G kẹt xe kinh khủng. Mà dường như chiều nào cũng vậy thôi. Mọi khi, hai con đường Nguyễn Thượng Hiền và Trương Định luôn là lối thoát cho mình. Nhưng giờ nó cũng đã ken đặc những xe là xe, khói là khói. Đôi khi, đi taxi, ngỡ là có một chút khoảnh khắc ngắn ngủi để ngắm nghía phố xá cây xanh sau khi vừa thoát khỏi những khối bê tông xám xịt. Ấy vậy mà bác tài nào cũng vậy, luôn bắt chuyện với khách chuyện kẹt xe, chuyện đào đường, chuyện xăng lên giá… Công nhận là dân trên này nhiều chuyện dễ sợ. Bỗng giật mình, khi thấy những chuyện tưởng là bực mình đến vậy lại lướt qua thật nhanh với mình. Hội nhập, hay vô cảm, hay thiếu trách nhiệm với… cảm xúc của bản thân ! Chẳng biết nữa !
Ngôi nhà nhỏ trong hẻm đình nầy có một góc ngồi rất dễ thương. Đó là bàn vi tính bên cửa sổ thoảng hương hoa nguyệt quế. Chỉ một cái view nhỏ thôi. Mà cũng đừng mơ mộng phóng ánh mắt về nơi xa xăm. Vì đó sẽ là… dây điện, cột điện, mái nhà, tầng lầu… của một ngõ ngách đặc trưng S.G. Một góc ngồi nhỏ chỉ dành cho một người, một tầm nhìn vừa vặn cho cảm xúc nhỏ xíu cũng của một người luôn. Bởi vậy, đôi khi cả nhà bật cười ha hả khi nghe nhỏ H.G gào lên rất loãng moạn: Ôi, nguyệt quế nồng nàn quá ! Nghe nó xa xỉ quá mức chưa ?
Lúc trước tụi nhỏ hay bàn tính chuyện đổi nhà. Nghe cũng phải. Vì chỉ trong một cái ngõ nhỏ nầy là cả một xã hội thu hẹp. Nhà bên trái lúc nào cũng đóng kín mít; nhà bên phải của bà già mập mạp, kỹ tính, khó chịu. Bên kia là tiệm uốn tóc của 2 vợ chồng nọ, bà vợ có cái tật nhiều chuyện; bả khoe – em quản lý chồng em bằng cách hổng thuê thợ phụ, dạy nghề cho ổng, giờ ổng làm thợ phụ cho em, khỏi lo cái vụ nhậu nhẹt hư thân ! Ah, bà này hay thiệt đó. Nhà đối diện thì lúc nào cũng đóng cửa im ỉm, của 2 vợ chồng nọ, làm nghề gì hổng biết chỉ biết đến khuy lắc, khuy lơ mới về; hôm nọ căn nhà của họ bắt lửa cháy, bà con xôn xao vì đây là cơ hội để mình… biết mặt hàng xóm, ai dè, cửa khóa, hàng xóm tự chữa cháy, tự khóa cửa, họ về cũng chẳng cám ơn, chẳng hốt hoảng hỏi thăm chi hết; và mình cũng hổng biết mặt họ luôn. Nhà kế đó của 2 vợ chồng công chức trẻ, chưa có con; sáng nào đi làm cô vợ cũng ghé ngang nhà mình mà kêu: Bách ơi, Bách à ! Nhà kế nữa thì toàn là dân anh chị, vào tù ra khám, hút thuốc, đánh đề, chưởi thề búa xua - nỗi lo khiến tụi nhỏ đòi đổi nhà. Vậy mà, chính gia đình ba búa nầy lại dễ thương hơn bao giờ hết. Riết rồi, cũng quen. Hổng nghe chuyện đổi chác nhà cửa nữa rồi.
Chồng mình hay nói với H.G: “Ở vậy mà sao chịu nổi. Làm sao mà tư duy”. Cả đám tròn mắt lên vì: “Trời tụi con thấy vui quá mà. Có gì đâu”. Nhớ lần lang thang ở London, một anh chàng là kiến trúc sư đang tu nghiệp tiến sĩ bên đó nói với mình: “Bên này tụi nó theo kiểu – sống tranh thủ”. Tỷ như, đi xe điện ngầm tranh thủ ngủ (không ngủ gà, ngủ gật như bên mình; vì tụi nó đã lên kế hoạch, nên đã ngủ là ngủ như chết và ngủ như cái máy; đến ga điện ngầm của mình là bật dậy ngay; cũng tài thiệt á); đi ăn cơm thì tranh thủ đi… toilet, đỡ tốn thời gian mà cũng đỡ tốn 1 Bảng Anh cho 1 lần đi nặng hoặc 2 lần đi nhẹ ở công cộng (hic)… Đại loại là vậy. Giờ thấy dân S.G sao mà y chang. Cứ như là lập trình.
Nhưng nghĩ lại thấy ai cũng dễ tính thiệt. Căng thẳng là vậy, chỉ cần cuối tuần đi đâu đó ngoại ô, hay vào rạp xem phim, xem kịch là đủ để líu lo thấy… cuộc đời đẹp lắm, cuộc đời ơi, cuộc đời ơi ! Chán mớ đời chưa !
Nghĩ ngợi lung tung phèo nãy giờ mà cũng chẳng định hình được cảm xúc của chính mình trong nhịp sống mới này đây !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 20:48 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ bảy, tháng chín 06, 2008
KHÔNG THỂ KÉO RÈM !
Phòng làm việc của mình nằm ở cuối dãy hành lang hun hút của lầu 1. Muốn vào có thể đi bằng 2 lối. Một lối băng qua phòng làm việc chung, với những gương mặt mới toanh... với mình, một lối vòng qua ngõ hành lang cuối. Nhưng điều mình quan tâm nhất vẫn là liệu nơi chốn mới này có cửa sổ hay không ? À ha, có đến 2 khung cửa sổ như mình thầm muốn.
Làm thử một động tác kèo rèm xem sao. Có thất vọng chưa ! Tất thảy những khung cửa đều lắp kính mờ mất rồi. Hoang mang quá, liệu rồi đây mình sẽ thả tầm mắt vào đâu, nắm níu vào đâu khi quá căng thẳng với bộn bề công việc !
Không nhìn thấy gì nhưng âm thanh của bên ngoài đường phố tấp nập vẫn thi thoảng lọt vào. Nghe và thử đoán. Có lẽ giờ nầy, xe cộ chen chúc, ngược xuôi trên cầu Ông Lãnh; có lẽ hơi xế một chút chuông nhà thờ sẽ ngân vang. Dòng kênh hôm nay vẫn lặng lờ như mọi khi. Những chiếc xe thồ phành phạch chở hàng dọc theo Bến Vân Đồn. Và nắng, và gió...
Tất thảy đều có thể hình dung được. Duy chỉ có gió, có nắng thì hình dung sao đây. Liệu có hanh hao, liệu có vàng vọt, liệu có trễ nãi như nơi chốn... mới đó đã là dấu xưa, mới đó đã là ký ức của mình !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 12:58 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ sáu, tháng chín 05, 2008
TỐI MẮT TỐI MŨI !
Tưởng chừng nhẹ nhàng, đơn giản, ai dè bận tối mắt, tối mũi với một đống công việc.
Lại thêm cái máy hay cái mạng gì đó thiệt là mắc dịch. Vô bất cứ trang nào cũng OK, riêng blogspot thì bật ra ngay tắp lự.
Kh hỏi, Tr tra vấn, Đ than vãn, K hoài nghi... về việc sao lâu rồi không thấy entry nào ráo trọi.
Thì nè, giờ tranh thủ ngồi ở một cái quán có wifi và nhảy vô được cái blogspot liền gõ vài dòng.
Cũng chỉ để thông báo với bè bạn gần xa - cho đến bi giờ thì chủ blog vẫn còn TỒN TẠI !
MAI ĐI HÀ NỘI
Ngày mai đi Hà Nội. Có ai nhắn gởi gì không ! Dứt khoát sẽ không ăn phở Bát Đàn. Vì phở Sướng này ngon hơn nhiều lần. Lại không chảnh chọe bắt xếp hàng như thời mậu dịch !
Quán này của bác Phạm Bằng đó nghen !
Quá xá... khêu gợi !
Dã man hơn nè !
Còn đây là nơi các người mẫu, diễn viên,... nói chung là người có tiếng hay ghé. Nước gạo rang nhưng một ly có giá 16 ngàn đồng. Đông nhất vào khoảng 11 giờ đêm.
Nhìn hình tự nhiên thương nhớ.... "kỷ niệm xưa" quá các chiến hữu ơi !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 16:22 0 nhận xét Các liên kết với bài này
NƠI CHỐN QUAY VỀ
Hai ngày cuối tuần nhót về Cần Thơ. Ngày nào cũng nghe bạn bè, đồng nghiệp rủ đi nhậu quá xá đỗi, với rất nhiều lý do mà thấy đều hợp lý cả. Nhưng rồi xin hai chữ… bình yên !
Ở nhà, đi chợ, tưới cây, dọn cái này, dẹp cái kia. Chẳng mấy chốc mà hai ngày trôi qua cái vèo.
Ra chợ Xuân Khánh, gặp bà Đáng bán tôm, cua. Bả la í ới: “Trời ơi, phải tui nhắc tiền, nhắc bạc đỡ quá hé. Hồi sáng có con cá cóc tươi nguyên, mới vừa nói với tụi nhỏ là phải chi có cô H ở đây”. Chủ blog nghe… mát rượi trong lòng, móc túi mua ngay… hai con cua to kềnh càng ! Qua gặp bà Đời (em cùng cha, khác mẹ của bà Đáng – nghe mấy bà Tám trong chợ kể là ba của bà Đáng có vợ bé, bị vợ cả đánh ghen quá xá mà hổng cãi lại được tiếng nào. Tới chừng vợ bé sanh con, ổng đặt luôn tên con mình là Đời, để lúc nào tức bà vợ lớn thì lẩm bẩm… Đáng Đời cho thỏa chí… nam nhi. Thắt cười thiệt đó). Bà Đời cũng ti toe y hệt chị mình: “Lâu dữ hôn. Ăn cá lóc đồng nghen. Ở Sài Gòn làm gì có cá đồng cô ơi”. Ừ, sợ gì mà hổng mua. Chơi luôn 5 con cá rô mập ú ụ. Rồi nào là dì Út bán thịt heo, nhỏ Ba bán rau, nhỏ Linh tạp hóa… Mà chủ blog thấy cứng cỏi vậy chớ là dân… “hảo ngọt”, nhẹ dạ, cả tin ! Vậy nên, cái tủ lạnh giờ này thì đầy nhóc thức ăn.
Mấy giò lan trước sân nhà nở tím ngắt. Hai, ba giò khác trên sân thượng cũng đã nhú chồi. Cũng mới hai tuần không về mà giờ này đã thấy mấy dây thằn lằn bò kín cả khung cửa sổ và đang leo lên cả tầng hai. Chậu môn đỏ kề bên hồ cá tươi xanh lạ lùng. Một khung cảnh bình yên, một không khí tĩmh mịch. Ngồi trên bộ salon mà gió cứ thổi nhẹ qua tóc, qua vai. Mọi chộn rộn sự đời của những ngày hôm qua đã được chủ blog đặt bên ngoài ngạch cửa. Những âu lo cho những ngày mai, chủ blog cũng hổng thèm nghĩ suy.
Tập an nhiên, tĩnh tại trong mỗi một phút giây hiện tại. Như lúc ướp con cá rô nè, một chút tiêu, một chút hành, một chút nước mắm… lại thấy hiện lên nét mặt “thương nhớ đồng quê” của Hùng. Như lúc luộc chú cua kềnh càng lại nhớ tiếng reo của ku Tâm. Như lúc nấu canh rau tập tàng lại nhớ mảnh vườn ở quê của bà má chồng.
Có người bạn hỏi mình. Có thấy nhớ Cần Thơ không ? Ủa, mình có bỏ nó mà đi đâu mà nói chuyện nhớ, chuyện quên ! Ráng giữ vẹn nguyên khoảng trời bồng bềnh mây đó, khoảng sân xanh ngắt dường kia, một chút lộng gió trên cao… Tất cả là nơi chốn quay về đấy thôi !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 16:20 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ năm, tháng mười 02, 2008
KHÔNG SỮA THÌ ĐÃ SAO !
Tối nay, đi Co-op Mart, khuân về một lô một lốc thức ăn, nhưng tuyệt nhiên không hề có sữa và bánh ! Dù đã đứng tần ngần rất lâu trước các quầy hàng; nhấc lên, bỏ xuống; căng mắt nhìn thành phần nguyên liệu, tìm nơi xuất xứ sản phẩm. Và không chỉ có mình mới vậy. Tự dưng ai cũng tặc lưỡi mà rằng, tạm ngưng một thời gian có chết chóc gì đâu. Tối nay, thằng con mình đòi đi mua hộp sữa đặc Vinamilk. Mình cản ra, nó bèn bảo mẹ bị khủng bố bởi thông tin báo chí (!) Ừ thì cho là vậy đi, cho chắc ăn phải không bà con.
Cũng liên quan đến sữa, có 2 thông tin trên báo tui khiến tui để ý kỹ.
Một là việc, Chính quyền bên TQ được đề nghị "ém" vụ sữa độc. Thông tin này từ Nhân Dân Nhật Báo của… bạn nghen. Họ cho biết, chính quyền thành phố Thạch Gia Trang cho hay Tập đoàn sữa Sanlu (Tam Lộc) đã gửi thư cầu cứu giới chức địa phương ém nhẹm vụ việc trước phản ứng của giới truyền thông sau khi trường hợp sữa nhiễm melamine lần đầu tiên được đề cập vào ngày 2.8. Người phát ngôn Vương Kiến Quốc thừa nhận không phải đến hôm 9.9 chính quyền mới biết thông tin về sữa nhiễm melamine. Cần chú ý điều ông Vương hé lộ: "Chúng tôi đã nhầm lẫn khi nghĩ rằng nếu áp dụng các biện pháp cần thiết và nâng cao chất lượng sản phẩm có thể làm giảm nhẹ tác động và hạn chế thiệt hại". Nói vậy, là mấy ổng định… ém thông tin rồi (!)
Trong khi đó, đồng nghiệp từ Thái lan lại cho hay, Chủ tịch công ty sữa Dutch Mill của Thái Lan Thirayuth Chaisawangwong đã kiên quyết trả lại 122 tấn bột sữa nhập khẩu cho nhà cung cấp ở Trung Quốc, cho dù kết quả xét nghiệm bột sữa cho kết quả dương tính hay âm tính với chất melamine. Công ty Dutch Mill nói họ muốn bảo vệ người tiêu dùng khỏi hoá chất độc hại và củng cố lòng tin của người tiêu dùng đối với sản phẩm của họ.
Hoan hô, mấy anh Thái Lan !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:31 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ tư, tháng mười 01, 2008
CƯỜI ĐAU BỤNG QUÁ !
Hổm rày giang hồ hành hiệp đồn thổi quá xá trời đất cái vụ Google mới bổ sung thêm khả năng hỗ trợ tiếng Việt cho công cụ chuyển đổi ngôn ngữ trực tuyến Google Translate.
Chủ blog nghe nói khi xài Google Translate, mình không chỉ có thể dịch từ, câu hay đoạn văn mà còn có thể dịch cả một trang web từ nhiều ngôn ngữ khác nhau sang tiếng Việt hoặc ngược lại từ tiếng Việt sang một tiếng nước ngoài khác bằng những cú nhấp chuột giản đơn.
Và tới giờ này, tổng số ngôn ngữ được Google Translate hỗ trợ lên đến con số 34. Toàn là ngôn ngữ “hoanh tráng” như: Anh, Pháp, Đức, Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga, Na Uy, Hà Lan, Ả Rập, Bungari, Croatia, Đan Mạch, Hy Lạp, Thụy Điển, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha…
Vậy là chủ blog sử dụng ngay công cụ.
Bằng hữu ở Mỹ thì vào đây nghen:
http://translate.google.com/translate?u=http%3A%2F%2Fdhhanh.blogspot.com%2F&hl=en&ie=UTF-8&sl=vi&tl=en
Bằng hữu ở Nhật thì vào đây nè:
http://translate.google.com/translate?u=http%3A%2F%2Fdhhanh.blogspot.com%2F&hl=en&ie=UTF-8&sl=vi&tl=ko
Chơi luôn tiếng Hindicho nó nổi:
http://translate.google.com/translate?u=http%3A%2F%2Fdhhanh.blogspot.com%2F&hl=en&ie=UTF-8&sl=vi&tl=hi
Anh Putin muốn biết tình hình chủ blog thì vô đây nghen:
http://translate.google.com/translate?u=http%3A%2F%2Fdhhanh.blogspot.com%2F&hl=en&ie=UTF-8&sl=vi&tl=ru
Còn anh Sarkozy lúc nào rãnh rỗi, hổng bận với công việc ở Elysee thì ghé qua tệ xá nghen
http://translate.google.com/translate?u=http%3A%2F%2Fdhhanh.blogspot.com%2F&hl=en&ie=UTF-8&sl=vi&tl=fr
Qua giây phút hồ hởi, phấn khởi ban đầu, khi xem lại những phiên bản mới thì chủ blog cười đến đau bụng luôn !
Này nghen, chỉ nhìn những nhan đề entry cũng đủ biết:
Nhớ Cần Thơ quá – Can Tho nho qua !
Có ai đó rủ mình đi xem phim – Who are getting ru minh view films !
Có đáng để nhớ không – Dang has not to nho !
Nhớ tùm lum thứ - Thu lum nho tum
Đi Huế về - Getting about Hue !
Thàm đi giang hồ hành hiệp quá – Getting them to agreement giang ho qua !
Nhà tui nè – Tui ne house !
Góc ngồi nhỏ xinh – Small corner ngoi xinh
Không thể kéo rèm – not the scissors rem !
Tối mắt tối mũi – Toi mui Top Secret
Bác K.Đ thì được phong chức mới… ông đốc tờ Đính ! Doctor Dinh; “nói tùm lum thứ” thành “say tumlum”, “lẩu rắn hổ hành” thành “the lau tigers, snakes”. Nhưng vẫn không tếu bằng “nỗi nhớ cồn cào” biến thành “Sometimes memory of a land that, remember the friendship that to do ... cào alcohol”, “nhậu số dách nghen” thành “Nhậu dzach always so well!”, “ăn ở đây chắc ăn hơn tui nấu” thành “eat here eat more sure ... tui nấu (!) cooking bags” !
Và nhiều nhiều nữa !
Bác H.K và K.Đ mới gởi lên cho mình bài thơ tiếng Anh, phiên bản của một bài thơ được tặng lâu rùi ! Định post lên cho bà con thưởng thức, nhưng thấy câu thơ cuối “Ma Hong Hanh bread cut his hair” là không đủ can đảm đem lên nữa rồi !
Đúng là... Bo hands colon com ! (có nghĩa là... bó tay chấm com đó !!!).
HỘI CHỨNG NHỚ QUÊ
ảnh Trương Công Khả
Còn không chừng 2 tháng nữa là tới Tết. Khoảng thời gian nầy cũng dễ làm cho những kẻ xa xứ mắc phải… hội chứng nhớ quê ! Dẫu cho đang ở nhà, hay đang ngồi trong một cái quán xá nào đó thì thể nào câu chuyện cũng dẫn dắt về… ngày xưa quê ngoại thế này, quê nội thế kia. Dẫu cho, phố xá Sài Gòn tưng bừng là thế, hào nhoáng là thế, những kẻ xa xứ vẫn quay quắt nhớ từng bờ kinh, từng bờ liếp có cỏ mọc xanh ngắt, có tán dừa mát rượi; có kẻ còn nhớ đến độ nói – sao quê tui xấu xí vậy mà tui nhớ quá chừng nè !
Mình có hai đứa cháu, đều là dân thành đạt, hiện đại, đủ mọi yếu tố của lớp trẻ bây giờ. Đứa theo ngành dược, đứa theo ngành tàu biển, toàn là làm cho công ty đa quốc gia, lương bổng đủ để tụi nó thi thoảng vài tháng lại quảy ba lô đi du lịch. Thằng con mới có 18 tháng tuổi cũng nhiễm máu giang hồ giống ba mẹ, đi tùm lum; từng ấy tháng tuổi mà đã biết đủ thứ Đà Lạt, Hà Nội, Lạng Sơn, Hạ Long. Vậy mà cái gia đình trẻ, hiện đại đó lại đang nhớ quay quắt nơi chốn khỉ ho cò gáy với cái tên nó quê không còn cái gì quê hơn – Tân Móc, Kinh Già Dong, xứ Cà Mau !
Tối qua, thằng chồng – dân tàu biển - hì hụi đến 2 giờ sáng, gõ gõ, đánh đánh. Sáng ra, đứa vợ vô blog của chồng đọc, và rồi nhắn tin tíu tít, khoe ầm ầm.
Mình cũng vô blog tụi nó. Đọc và tự nhiên giờ thấy nhớ quê không thể tưởng tượng được nữa rồi nè.
Đọc từ blog cu Bách:
Ông nội cu Bách "đánh dây thép" lên cho hay quê nội giờ điện nhà nước đã kéo tới tận nhà rồi...cha ù nghe thẫn thờ một chút rồi thở dài với mẹ G: "Vậy là hy vọng dẫn cu Bách về xứ mình mỗi hè cho biết ruộng đồng tiêu tan rồi em ơi". Cái xứ mình ở đây nào có xa xôi gì lắm đâu, nghe chừng đâu là cái ấp nghèo nhất của cái xã nghèo nhất ở cái huyện nghèo nhất trong cái tỉnh cũng nghèo nhất đó mà. Ở cái xứ nghèo quắt nghèo queo đó cách Cà Mau có hơn 20km thôi mà mỗi lần về quê phải khăn gói từ tờ mờ sáng, để rồi xuống bến tàu A - ko biết sao đặt chữ A, B ở đây nữa - nôn nao đợi đò chạy cả buổi sáng chỉ để đòi bằng được bà nội cho ăn ổ bánh mì xẻ bụng nhét cây cà rem vàng nghế mùi sầu riêng vô. Cảm giác ngòn ngọt đầu lưỡi, buôn buốc chân răng của que kem ít đường nhiều đá - dù sao cũng mang chút hơi hướm thị thành - chạy dần ra phía sau chiếc đò đang xình xịch khói để ùa đến mùi quê từ từ rõ nét ở phía mũi tàu. Mỗi khi chiếc đò chòng chành ghé lại ở mỗi ngôi nhà nào đó y như rằng một tốp con nít ùa ra, có đứa lóp ngóp bò lên từ dưới sông, có thằng lộn mèo từ đống rơm xuống, nhưng đều giống nhau ở chỗ đen nhẻm và trên tay cầm cái gì đó giống như khúc bánh mì ăn dở dang. Chúng xúm lại mừng mẹ hay cô, dì, thím, mợ gì đấy đi chợ về xem có được dăm ba trái bắp hay cái bánh cam, bánh còng nào không vì trái gòn non trên tay - nhìn sơ sơ tưởng khúc bánh mì - cạp tới ruột non đã biến màu nâu và chát ngấm. Chợt thấy ổ bánh mì kem sao quá đỗi giàu sang còn vị ngòn ngọt hồi nãy bay đâu mất tự hồi nào...
Lội bộ, giang xuồng, đi cầu khỉ thêm 2 tiếng đồng hồ nữa thì nhà ông cố con cũng trước mắt... Nếu mà alô ngay đầu kinh So Le rồi trong nhà chạy ra xuồng máy ra rước như bây giờ thì làm sao có được cảm giác hồi hộp nghe tiếng chó sủa dậy xóm khi thấy khách lạ ngang nhà, làm sao thấy được đồng chó ngáp - bởi lẽ toàn năng không à, chán quá phải ngáp chứ sao giờ ?! - làm sao thấy được cánh đồng cò bay thẳng cánh - ông Cậu hay nói vui là chứ không thẳng cánh ra bay té xuống đất chết ngắt hết rồi. Dọc đường quê rợp bóng mát của cây me, cây còng, cạnh trại xuồng lúc nào cũng là cây Gừa cổ thụ yên ả buông rễ dài như tấm màn phủ xuống mặt kinh nơi bầy vịt đang chúi đầu mò lũ tép mòng. Và 3 tháng hè cực kỳ đã bắt đầu...
Để coi nào, buổi sáng khi bình minh chưa ló dạng, cha ù đã chạy lon ton theo bác 3 Cường đi cuốn câu, dỡ lờ, thăm lợp... sướng nhất là từ đằng xa nghe chú lóc nào dính câu quậy ì đùng, nhưng cũng tiu nghỉu khi kéo lên cái lờ nhẹ tênh chẳng có anh sặc hay chị rô nào hết, vòng về sẵn tay vớt vài cu ốc bưu, ốc lác để buổi trưa có nồi luộc cơm mẻ nè. Về đến nhà khi bàn chân chưa hết sướng vì được quẹt lên đám cỏ thấm đẫm sương đêm thì một nồi cháo cá lóc ăn với rau đắng đất đã được cô Cầm dọn ra sẵn. Húp xong chén cháo thì lăn vào những trò chơi mà bây giờ cha ù lờ mờ nhận ra nó có nguy cơ tuyệt chủng ! Trời còn mát thì đi chặt bình bát, lựa cây đẹp nhất để đẽo kiếm khất hưng, trưa chút thì móc đất sét nắn tu na vỗ nghe bôm bốp, nắng quá thì vẹt đám cỏ sau nhà chơi trò gà quất, xế trưa thì bứt dây mây lấy trái chơi ống thụt... Sau khi chọc ổ kiến vàng lấy trứng câu cá rô tăm tích với bác Nha thì chặt luôn nguyên cây chuối nhảy xuống kinh Tăng Móc trước nhà mà tha hồ vùng vẫy ngày hè... Lên bờ thì cô Cẩm cũng chuẩn bị xong món kẹo bằng đường chảy kéo qua miếng bẹ chuối mà vị ngọt thanh kéo dài cho tới giấc ngủ trưa.
Đến giờ mà cha vẫn chưa quên được lúc sung sướng nhất trong những ngày hè về quê nội là trèo lên bộ ván ngựa bên chái nhà nằm cho bà cố con ru ngủ bằng cây quạt chằm lá dừa. Những ngày hè oi bức thì ngọn gió từ cây quạt tay này sao mà mát mẻ đến kì lạ. Nó không mang mùi rơm rạ như nhiều nhà văn viết, chẳng có mùi quay cốm vừa đập bùm ban sáng, cũng chẳng phải "lời ru có gió mùa thu" trong bài "Mẹ" của Trần Quốc Minh mà cha vừa học ở trường. Đơn giản chỉ là trưa hè yên ả, làn gió phe phẩy từ cây quạt nan như vỗ về giấc ngủ say sưa mặc cho ông bong bóng khua mái chèo dưới mé sông, mặc cho tiếng kèn kẹt của bụi tre gai xéo góc nhà và tiếng tắc kè nấc cục từng cơn khát nước...
Vậy là cây quạt nan cũng hiện diện trong nhà ta thay cho quạt máy để đêm đêm mẹ G vẫn phe phẩy giấc nồng cho cu Bách. Không phải vì tiết kiệm điện trong thời buổi bão giá này mà là tính tiện dụng không thể chối cãi của nó, mỗi khi với tay tìm remote của quạt bàn hay máy lạnh - mà cu Bách thường chọi lung tung vào góc nhà - thì lúc nào cũng gặp cây quạt nan liền. Con hay bệnh đường hô hấp phải hạn chế tối đa quạt điện, máy lạnh càng không, thế nên cây quạt tay lúc nào cũng ngay đầu nằm. Chuyện chỉ sử dụng cây quạt này để nhắc con nhớ về quê nội là điều không tưởng nhưng lại để có cớ kể chuyện ngày xửa ngày xưa có một thiết bị không hiện đại tí nào mà mỗi buổi trưa bà cố thường ru cha ngủ ở một vùng quê của cái ấp nghèo nhất trong cái xã nghèo nhất của cái.... Và cha sẽ dẫn con về nơi ấy. Nó không đẹp như những vùng đất con từng qua, nhưng là nơi chứa đựng đầy ắp tuổi thơ hồn nhiên với miền ký ức khó phai mờ, ở nơi ấy một thời cha bồng bềnh bay theo những giấc mơ đang lơ lửng ở ngọn tre làng...
Cuối cùng quê mình cũng có điện, đâu rồi những chiếc quạt nan khi quạt điện mỗi nhà 3 cái, đâu rồi những bó đuốc lá dừa bập bùng mỗi tối cuối tuần các cô các chị dắt dìu nhau ra đầu kinh xem Phạm Công Cúc Hoa, tìm đâu ra cảm giác khép mái chèo khi hai chiếc xuồng lướt qua nhau ở thời điểm xuồng máy, rồi xe honda chạy như mắc cửi trên đường quê hôm nào... Cha ù thẫn thờ tìm không thấy lấy đâu để chỉ cho con đây !?
Ngày nảy ngày nay, ở đất SG đèn ngọn xanh ngọn đỏ, khi đã dạo gần hết chiều dài đất nước và đạt hầu hết những giấc mơ lơ lửng ở lũy tre năm nào, có một ông cha ù đang hụt hẫng miệng lẩm bẩm : "Phải chi quê mình đừng có điện"
NỖI BUỒN TO ĐÙNG !
TRỜI ƠI, SAO MÀ BUỒN DỮ VẬY NÈ !
BUỒN MÀ KHÔNG NÓI ĐƯỢC !
BUỒN MÀ KHÔNG CÓ QUYỀN BÀY TỎ !
BUỒN MÀ KHÔNG BIẾT LÀM SAO GIẢI TỎA !
BUỒN...
BUỒN, BUỒN...
BUỒN, BUỒN, BUỒN...
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 11:58 6 nhận xét Các liên kết với bài này
"ĐỒNG CHÍ TÂM" CHIẾN THẮNG !
Nhan đề cho entry là vậy thay vì "Việt Nam chiến thắng" . Bởi một lẽ giản đơn... chủ blog hổng thích đội tuyển Việt Nam ! Mặc dù điều nầy khiến cho các thành viên của "đại bang" và "tiểu bang" phản ứng quá xá xà xa...
Hôm qua, có nhiều kẻ phấn khích ghê ! Điện thoại đổ về muốn cháy máy ! Và ai cũng... phản ứng, xỉ vả dữ dội khi nghe thấy cái giọng... thờ ơ của mình ! He he... Chủ blog có bao giờ che giấu cảm xúc được đâu.
Ku Tâm hôm qua ra Napoli ăn uống xem bóng đá mới bảnh chứ ! Nghe nói hắn đã la hét, lặng người, phấn khích... và cả rơm rớm vì đội tuyển Việt Nam. Chuyện không lạ vì tinh thần dân tộc của "đồng chí" nầy vốn vậy mừ ! Và đây là những tác phẩm khi "đồng chí" mình hòa vào tâm bão đêm qua.
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 08:45 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Chủ nhật, tháng mười hai 21, 2008
TỐI THỨ BẢY, SẾN NHƯ CON HẾN !
Đã định không làm gì hết, không công việc, không nhạc, không sách, không phim.
Để đầu óc rỗng không. Vậy mà có được đâu !
Nghe Richard Anthony với J"entends siffler le train vừa dứt lại nhảy cóc qua Whitney Houston với Saving all my love for you; bồi thêm Bryan Adams trong Please forgive me.
Nhặt mấy đoạn trong đó:
Anh còn nghe tiếng còi tàu
Anh nghĩ rằng tốt nhất bây giờ
Mình chia tay không lời từ biệt
Anh chẳng dám gặp em lần cuối
Nhưng vẫn nghe tiếng còi tàu ngân
Trong đêm sâu buồn bã từng hồi…
Anh như thấy mình em cô độc
Trên sân ga chật chội tiếng người
Còi tàu vang từng hồi buồn bã
Trong đêm sâu biền biệt khôn cùng…
Anh suýt nữa đã chạy về phía em
Suýt gọi tên mong Người quay trở lại
Nhưng em đi, đi về nơi xa mãi
Không khi nào ngoảnh nhìn nữa, đúng không?
Anh nghĩ rằng tốt nhất bây giờ
Mình chia tay không lời từ biệt
Và chợt hiểu thế là đã hết
Anh nghe thấy tiếng còi tàu ngân
Suốt cuộc đời, từng hồi buồn bã.
Gặp được nhau, và yêu nhau đã là một niềm hạnh ngộ lớn lao, một món quà của số phận rồi.
Có những điều không thể, và không nên níu kéo. Rồi cuối cùng cũng chẳng còn gì……ngoài nỗi nhớ, và tình yêu.
So if I love you a little more than I should.
Please forgive me I know not what I do
Please forgive me I can"t stop loving you
Anh có từng nghe một lời xin lỗi nào duyên dáng và đáng yêu đến thế chưa, người yêu dấu ? "Vì thế, nếu anh yêu em nhiều hơn mức cần thiết một chút, thì xin thứ lỗi cho anh, bởi anh không biết mình đang làm gì. Xin thứ lỗi cho anh, bởi anh không thể ngừng yêu em !"
Và bỗng nhiên tôi nhớ Chicago với Hard to Say I’m Sorry, cũng những lời dịu dàng có thể làm vỡ tim bất kỳ cô gái nhạy cảm nào "Thật khó để nói cùng em lời xin lỗi, vì anh không thể nào để em rời xa anh được, dù anh biết ngay cả tình nhân cũng thỉnh thoảng cần phải xa nhau để có những khoảng thời gian riêng tư".
Trời ơi, sao mà tự dưng mình sến như con hến vậy nè !
Đi ngủ thôi. Để bớt sến ! Hic hic !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 20:52 0 nhận xét Các liên kết với bài này
THẾ GIỚI VẪN HOÀI NGHI ĐẤY THÔI !
Nhặt trên internet một câu chuyện nhân mùa Giáng Sinh.
Cách đây trên 100 năm, một cô bé đã viết cho ông chủ báo bức thư như thế này:
“Thưa ngài chủ bút!
Em là một bé gái tám tuổi.
Vài người bạn của em cho rằng không có ông già Noel.
Ba nói với em rằng: “nếu con đọc thấy điều đó trên tờ The Sun thì nó đúng là như vậy”.
Vậy làm ơn cho em biết sự thật: có ông già Noel không?”.
Virginia O’Hanlon.”
Lá thư được gửi đi ngay trước Noel 1897. Trả lời thư cho bé Virginia là một bài báo viết vội ngay vào lúc tờ báo chuẩn bị lên khuôn cho số giáng sinh. Dưới tựa đề: “Có chứ, Virginia. Có ông già Noel” (Yes, Virginia, there is a Santa Claus). Bài báo viết:
“Virginia, những bạn bè nhỏ của em đã nói sai. Các bạn ấy đã bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa hoài nghi của một năm hoài nghi. Các bạn không tin trừ khi đã thấy. Các bạn nghĩ rằng không gì có thể bởi đầu óc nhỏ bé của các bạn không thấu lĩnh được. Tất cả mọi đầu óc, Virginia, dù là người lớn hay trẻ em, đều nhỏ bé. Trong vũ trụ rộng lớn này, trí óc con người chỉ là một côn trùng, một con kiến so với thế giới vô cùng bên ngoài nó, nhỏ bé như khả năng trí tuệ của con người trong nắm bắt toàn bộ sự thật và kiến thức.
Có chứ, Virginia, có ông già Noel. Ông hiện diện cũng chắc chắn như tình yêu, sự rộng lượng và lòng thành tâm đang tồn tại, và em biết rằng chúng đầy rẫy, sẽ mang cho đời sống của em cái đẹp và niềm vui cao quý nhất. Chao ôi, thế giới này sẽ ảm đạm biết bao nếu không có ông già Noel. Và thế giới cũng buồn như thế nếu không có những bé Virginia. Lúc đó sẽ không có niềm tin trẻ thơ, thơ ca và sự lãng mạn làm cho sự tồn tại này có thể chịu đựng được.
…Không ai thấy ông già Noel ra sao. Nhưng không có bằng chứng nào cho thấy không có ông già Noel cả. Những điều thật nhất trên thế giới này chính là những điều mà cả người lớn vả trẻ em đều không thể thấy. Có bao giờ em thấy những bà Tiên nhảy múa trên thảm cỏ xanh chưa? Dĩ nhiên, chưa, nhưng đó không phải là bằng chứng rằng họ không có mặt nơi đó. Không ai có thể nhận thức hoặc tưởng tượng ra được tất cả những điều kỳ diệu không thể thấy được trong thế giới này.
…Em phá tung cái lúc lắc trẻ thơ để tìm ra cái gì làm nên tiếng động bên trong nó, nhưng có một tấm mạng che thế giới chúng ta không thấy được mà không một người mạnh nhất hoặc thậm chí một sức mạnh liên kết của một nhóm những người mạnh nhất từng sống có thể xé tan nó được. Chỉ có lòng tin, trí tưởng tượng, thơ ca, tình yêu, sự lãng mạn có thể đặt qua một bên bức màn đó để chiêm ngưỡng và vẽ nên cái đẹp và sự huy hoàng bên ngoài nó. Liệu nó có thật hay không? Ôi, Virginia, trong cả thế giới này không có gì khác thật sự và vĩnh cửu. Không có ông già Noel. Nhưng, nhờ trời, ông sống, và sống mãi. Hàng nghìn năm tới nữa, không, Virginia, hàng chục lần của hàng nghìn năm sau nữa, ông vẫn sẽ tiếp tục là niềm vui của những trái tim trẻ thơ”.
Tác giả của lá thư tòa soạn trả lời bé Virginia là cây bút bình luận của tờ The Sun: Francis Pharcellus Church, lúc ấy 57 tuổi. Theo Bảo tàng Báo chí ở Arlington (bang Virginia): Bài viết này được in lại nhiều nhất trong lịch sử Báo chí Hoa Kỳ. Francis Pharcellus Church qua đời năm 1906, còn Virginia O’Hanlon Douglas cũng đã mất năm 1971 ở tuổi 81, sau một cuộc đời cống hiến cho trẻ tật nguyền. Hành trang cho sự nghiệp giáo dục của bà Virginia là lá thư phúc đáp của Church mà Bà cho biết đã mang theo mình suốt cả cuộc đời.
Hơn 100 năm đã trôi qua kể từ lá thư hoài nghi của cô bé Virginia, nhưng lý lẽ của Church vẫn tiếp tục sống. Bởi nó không chỉ là bài báo trả lời về việc có hay không ông già Noel. Trên tất cả, nó là thông điệp của lòng tin vào những giá trị nhân loại cao quý". (Theo PGĐC)
Đã trên 100 năm trôi qua, cái chủ nghĩa hoài nghi ấy vẫn ám ảnh chúng ta. Và đôi khi chúng ta không cảm nhận được hạnh phúc đang hiện diện đâu đó, mỗi ngày, quanh ta cũng chỉ vì hoài nghi đấy thôi !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 09:27 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ tư, tháng mười hai 17, 2008
VÀ UỐNG !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 10:33 0 nhận xét Các liên kết với bài này
ƯỚC GÌ ĐƯỢC ĐI LANG THANG
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 10:26 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ ba, tháng mười hai 16, 2008
GIÁNG SINH VỀ
Tối qua, H. rủ đi ăn cơm, mình bảo ra cơm Bà cả, Tôn Thất Thiệp đi. Chỉ để vòng vèo qua Lê Lợi, qua Nguyễn Huệ xem hơi hướm Giáng sinh nó như thế nào. H. bảo nhìn mấy dây đen xanh xanh, đỏ đỏ thấy mà ghê ! (thôi mà, đừng có khó tính vậy bạn ơi !). Mà đúng là Sài Gòn lúc nào cũng vậy, sặc sỡ một cách hồn nhiên.
Tối qua, trời mưa lâm râm. Nhờ vậy mà không bị chênh lệch nhiệt độ mấy khi bước xuống máy bay.
Những lúc trời lành lạnh như thế này lại muốn lang thang đâu đó. Mặc cho chỉ mới đây thôi mình vừa ngắm mây từ trên cao, và mình cũng vừa kéo vali thả bộ trên sảnh phi trường.
Thèm một chút không khí lạnh của nơi chốn càng xa càng tốt. Mặc dù biết đó là một ước muốn xa xỉ trong lúc kinh tế cả thế giới đang tuột dốc không phanh (nghe có vẻ chính trị toàn cầu gớm luôn đó).
Giở lại đống hình đi châu Âu hồi đầu năm. Lại ký ức giang hồ ùa về.
Tự dưng nhớ tay kiến trúc sư ở London. Hắn tự about me trên blog như thế này: “Kien Truc Su THAT NGHIEP (đang đi du học muh), song bang TRO CAP cua chinh phu Vietnam (hắn đi theo diện hưởng học bổng), KHONG thao nhieu ngoai ngu (nhưng mình biết hắn nói tiếng Anh như cháo, và đủ ma lanh để dẫn mình đi shoping ở khu chợ trời Camden Lock, trả giá búa xua), ngoai hinh KHA, THUC KHUYA tot, giao tiep OK, biet uong BIA, moi bo THUOC, yeu C(and G)AI DEP, thich DU THU (cái vụ nầy thì mình cũng chứng thực được, vì nhờ hắn mà biết vô số quán bia bọt ở London, rất là hay luôn).
Sáng nay vô blog của tên này. Thấy hắn viết khá thú vị. Đưa tạm lên blog mình một vài đoạn. London qua góc nhìn của hắn thật là khác !
“Sáng nay dậy sớm. Vừa đạp xe về trong bóng tối nhão nhọet lất phất mưa phùn. Vô bếp làm ly cà phê nghe tiếng xào xạc. Hình như là may thật, vừa vào nhà mưa đã quất vào cánh cửa, hình như thế...
Hôm nay thật siêng năng đạp xe qua Chợ Cổng Hóa Đơn (Billingsgate market) nằm giữa 2 Nhà ga Cây Bạch Dương và Bức Tường Đen. Không khí Tết mừng ngày Chúa giáng sinh thật rõ ràng bởi cả sự tấp nập chật chội bên trong lẫn kẹt xe bên ngòai chợ, cũng như việc giá cả tăng 50% kinh hồn như thị trường VN vào dịp xuân về.
Cái chợ hải sản bán sỉ này nằm ngay rìa khu tài chính mới của Luân Đôn, khu Bến Tàu Chim Bạch Yến (Canary wharf), mà có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng. Cái tên bến tàu nghe hay hay, cũng như tên Cầu tàu Chim Diệc (Heron quay) kế bên, gợi cảm, cổ kính trong gió lộng của chốn giang hồ đầy thuyền bè xa xưa giữa Đảo Chó (Isle of Dogs).
Cái cửa sổ phòng tớ (vừa nhắc ở trên) mở về hướng Tây, với 1 khỏang không thông thóang để có thể thấy được 1 vài điểm nhấn trong không gian đô thị Luân Đôn. Từ khi chuyển về cái căn hộ số Hai Hai, chung cư thấp tầng Theseus, Xóm Đông Ấn (East India), tớ có thói quen quay mặt ra cửa sổ 1 ngày vài chục lần khi làm việc.
Đập vào mắt ở cự li gần là các cao ốc (xấu hoắc, nhưng được quy họach quy củ tạo ra những không gian đô thị đẹp) trong khu tài chính Bến Tàu Chim Bạch Yến. Xa hơn 1 chút là tháp chuông của Nhà Thờ Tất Cả Các Vị Thánh (All Saints). Hơn 1 chút nữa, cái tháp đồng hồ của khu Chợ Trời Chrips (dek biết dịch ra tiếng Việt là gì) bán thượng vàng hạ cám những đồ còn rẻ hơn ở VN.
Xa xa khi mờ khi tỏ là tòa nhà Quả Dưa Chuột Gợi Tình (The Erotic Gherkin) do Ngài Norman Foster vẽ kiểu. Nhận xét về tòa nhà này, một thằng tớ quen người Ái Nhĩ Lan tên là Đa Mĩ Ẩn (Damian) khinh miệt gọi đó là một cái Dương Vật do 1 thằng cha đồng tính thiết kế. Nhưng dù gì, tớ cũng thích cái Linga này, cũng như tòa nhà Lloyd giống cái đít tủ lạnh ngay gần đấy (ở VN cũng có 1 cái nhà giống cái bếp dầu, hehe...).
Còn xa tít mù về phía tây, trong khuôn viên của Vùng đô thị số Sáu Luân Đôn chắc hẳn là Sân bay Hàng Thạch Nam (Heathrow, một lòai cây thuộc họ Đỗ Quyên, hehe, thông tin này biết được là nhờ Wikipedia), nơi tớ đặt chân đến nước Anh Cát Lợi vào ngày Thứ Năm Mùng Bảy Tháng Bảy Xui Xẻo cách nay hơn ba năm rưỡi. Nghe tên Hàng Thạch Nam nghe đầy tính lãng mạn này lại nhớ Hàng Xanh ở Saigon chói chang bụi bẩn.
Bạn bè tớ cũng ở về phía tây (so với nhà tớ đang ở), tất nhiên có thể nhích lên bắc hay xuôi xuống nam 1 tí . Họ sống ở những địa danh dân gian rất thú vị. Đó là Xóm Bức Tường Đen (nơi tớ tá túc 2 tháng), xa 1 chút là Phố Cũ (Old Street, nơi tớ sống gần 2 năm), Đường cao Camden (nơi tớ ở gần năm rưỡi), rồi Xóm Công Chúa Tháng Năm, khu Lâu Đài và Các Chú Voi, Cầu Tháp, Cây Thánh Giá của Đức Vua, Bẩy Bà Sơ, Nhà Nguyện Trắng, Vườn Đảo, Công Viên nữ Hòang, Đồi Rất nhiều chữ A (Avery, hehe, bịa thêm để có vẻ giống tiếng Việt)...
Viết đến đây, nhìn ra ngòai, trời đã hửng sáng, mưa nhơm nhớp như mồ hôi dầu. Hóa ra tiếng xào xạc hồi nãy là của 10kg cua, mực và tôm bò lổm nhổm, giẫy đành đạch và nhảy lách tách trong bao nilon.
Hehehe... tối nay bạn bè tụ tập nhà tớ party chia buồn vì ngày mai tớ già thêm 1 tuổi... huhuhu...”
Chúc mừng sinh nhật muộn nghen KTS. Khi nào về Sài Gòn thì nhớ hú đi nhậu nghen !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 12:35 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Chủ nhật, tháng mười hai 14, 2008
TỰ DƯNG NHỚ GA XÉP SAPA
Lần nào ra Hà Nội cũng ở đúng cái khách sạn nầy. Bởi lẽ, chỉ cần bước ra ngõ một tí thì phố cổ đã lồ lộ ra đấy. Một chút chật chội, một chút xô bồ, nhưng tinh ý một chút thi thoảng vẫn thấy những khoảnh lặng nhất định nào đó. Như con phố Hàng Điếu chẳng hạn. Khách bộ hành dễ bị hoa mắt bởi những cửa hiệu sáng choang, bởi những dãy ô mai, mơ, sấu bày ngun ngút; rồi thì những hàng chè, hàng bánh trôi Tàu; những cửa hiệu bún chả, miến lươn đặc trưng Hà Nội… Mỗi khi dạo trên những con phố như thế này mình lại khoái đem máy ảnh ra, chẳng có cái hình nào nghệ thuật cả (chuyện này thì Khả biết rõ hơn ai hết J). Nhưng những khuôn mặt, những món ăn, những cái lá rơi trên góc phố trong khung hình lại khiến cho một mai nào đấy khi giở ra xem thì ôi chao bao nhiêu là ký ức lại ùa vào. Trên con phố Hàng Điếu này, lần nào ra mình cũng ghé vào một cửa hàng be bé độ vài ba mét vuông bán đặc sản Thái Nguyên. Cửa hàng hình như không có biển hiệu, mà đôi lúc cũng có mà mình không để ý cũng nên. Cô bé bán hàng ở đây khá là dịu dàng. Ra độ đôi lần, mà cách nhau hàng nửa năm chứ chẳng chơi, vậy mà nhớ mặt. Mình thích cái không khí bàng bạc khi nói chuyện với cô ấy. Chuyện cũng chẳng đâu ra đâu. Như hồi tối chẳng hạn, chuyện cứ nhảy cóc từ hạt sen sấy không đường, sang hạt bí, rồi lần hồi đến chuyện mua sắm lễ vật ăn hỏi, cưới xin hồi nào chẳng hay. Hôm qua H. bảo với mình là hắn sợ cái xô bồ, nhộn nhạo, sợ cái tính nóng nảy, cục cằn của người dân Hà Nội quá ! Ừ, thì Hà Nội bây giờ nó vậy đấy. Thật may, đâu đó trên góc phố cũng còn sót lại một chút chi phong vị của ngày xưa, còn sót lại những “người muôn năm cũ” ấy. Đủ để chặc lưỡi mà nói “Thôi kệ” để bỏ qua những thất vọng như H. đã từng cảm nhận.
Tối nay, tự dưng khó ngủ quá. Có lẽ tại vì ly Espresso của quán Hapro ngoài Bờ Hồ. Và nhờ vậy mà nghe được tiếng còi tàu, tiếng bánh xe xình xịch nghiến trên đường ray xe lửa ở đầu ngõ phố Phùng Hưng. Lại nhớ, lần nào đấy, buổi tối lóc cóc ra ga để đáp tàu đi Sapa. Con tàu đen thủi, đường đi cũng hun hút, tối mịt mùng. Thi thoảng qua một vài ga xép nào đó, thấy ánh đèn vàng nhờ nhờ treo trên những thanh ghi, đằng sau là núi rừng chập chùng thì ngực mình lại ứ lên một cảm giác buồn hiu hắt mà chẳng rõ vì cơn cớ gì ! Mà cũng lạ kỳ là dẫu ở bất cứ cái ga xép nào thì mình cũng thấy cái bóng dáng của những ông gác dan đều giống nhau đến lạ lùng. Ở họ toát lên một sự cô độc, buồn nản đến lạ lùng. Dẫu tàu chỉ lướt qua, ánh đèn thì nhạt nhòa nhưng mình cứ mường tượng ra ánh mắt của họ. Không buồn, không vui, không mừng rỡ, không nuối tiếc. Không nắm níu vào đâu. Rỗng không. Và từ đó, mỗi khi nghe tiếng còi tàu, nhìn thấy những toa xe xình xịch chạy, dẫu cho lúc đó là giữa con đường Lê Văn Sỹ ken kín xe và người mình cũng bị lôi kéo về sự rỗng không, tĩnh lặng tuyệt đối của những ông gác dan ngày ấy. Ngay lúc này đây, lại nghe tiếng xe lửa xình xịch ngoài kia. Chẳng biết, chuyến tàu đấy đi về đâu. Lại thèm được ngồi trên một góc toa nhỏ bé nào đó, co ro vì lạnh và thả ánh mắt trôi tuột, không nắm níu vào khoảng không trước mắt.
Hà Nội lúc này lành lạnh một cách thú vị. Đủ để khoác áo đi ngoài đường. Đủ để co ro điệu đà một chút. Từ xa xăm, một người bạn điện thoại hỏi cái lạnh Hà Nội thế nào rồi. Ôi, lại suy nghĩ lan man, chuyện nọ nhảy cóc sang chuyện kia mất rồi ! Thôi chẳng thèm suy nghĩ nữa. Chỉ muốn đầu óc rỗng không ngay phút giây này đây.
(Viết tối 12.12, mạng miếc hết sức chuối nên giờ mới post lên được. Và giờ này cũng nghe tiếng còi tàu !)
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:51 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ ba, tháng mười hai 02, 2008
THÈM CHÚT THẢNH THƠI
Đôi lúc chỉ muốn được như ku Bách. Thảnh thơi nằm, thảnh thơi nhìn, chẳng lo nghĩ điều chi !
Rajiv Gandhi có nói: "Một người hạnh phúc là người có thể thu xếp toàn bộ cuộc sống mình gọn ghẽ trong một chiếc... vali!".
Chủ blog chỉ có một ước mơ thật... "tầm thường": Ước chi công việc có thể xếp gọn cất tạm vào ngăn kéo ha !
Vậy là hạnh phúc lắm lắm rồi đó !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:16 1 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ hai, tháng mười hai 01, 2008
BÀI BÁO XUÂN ĐÃ CŨ NHƯNG... HAY !
Mấy tấm hình này tất nhiên là... hổng đuợc đăng báo Xuân rồi ! Nhưng thấy nhà báo đi thực tế mà nhậu nhẹt kiểu này thì quá đã đời phải không ! Có cần cao sang gì đâu. Ông cầm ly rượu ngồi chính giữa là ông Ẩn, chúa đảo Hòn Mây Rút Trong. Ông cầm con cua là ông Phát Vườn Táo. Anh thanh niên trẻ trẻ là chủ tàu Quỳnh Thanh hoành tráng ở hậu cảnh. Chủ blog bao luôn con tàu to đùng chỉ để dành riêng cho chủ blog và một tay máy ảnh bán chuyên nghiệp (thạc sĩ dược nghen) đi lang thang các hòn đảo hoang ! Nghĩ lại thấy hồi đó mình... bảnh thiệt đó !
Câu chuyện “chúa đảo”
Nếu ai đó bảo rằng muốn thăm thú hết các đảo lớn nhỏ của vùng biển Tây Nam, tỉnh Kiên Giang thì e rằng đó là ước muốn không tưởng. Một con số thống kê cũ thì nơi này có đến 105 đảo thuộc 5 quần đảo, chiếm gần 53 ngàn hecta diện tích. Một con số đủ lập kỷ lục Việt Nam. Đã vậy, trong năm 2005 lại có thêm 35 hòn đảo lớn nhỏ khác vừa... nổi lên. Chưa có lời giải thích chính thức nào về hiện tượng địa lý này, có điều với một thực tế chỉ 43 đảo có cư dân sinh sống, gần 100 đảo còn lại vẫn là đảo hoang cũng đáng gợi trí tò mò.
1. “Chúa đảo” Hòn Mây:
Quả là một chuyến thám hiểm đã đời khi đoàn chúng tôi cưỡi “ngựa sắt” 3, 4 chục cây số từ Bãi Trường men theo đoạn đường nham nhở hố to, hố nhỏ của Bãi Đất Đỏ để đến Bãi Xếp tìm đường ra quần đảo An Thới (Phú Quốc). Bù lại con đường này có một cái view trên mức tuyệt vời. Biển xanh ngắt một màu và xa mù ngoài khơi lại thấy lấm chấm những hòn đảo hoang dã mời gọi.
Nguyễn Thanh Bá, thuyền trưởng tàu Quỳnh Thanh thông thạo vùng biển Kiên Giang như trong lòng bàn tay, nói tiếng một: “Chị muốn ghé đảo nào”. “Đảo nào càng ít người càng hay”. “Nè, tui chỉ cho nghen. Hòn Thơm có độ 200 nhà, Hòn Dõi đằng sau đó thì độ 20 nhà, còn chạy độ 1 tiếng đồng hồ ra Hòn Mây Rút Trong gặp 1 nhà, tạt qua Hòn Mây Rút Ngoài cũng có một nhà nữa. Mấy cha nội này hổng biết có… bị gì không mà ở ngoải một mình 5, 6 chục năm nay hổng thấy chán”.
“Bị” gì thì chưa biết, có điều cuộc đời ông Lê Ngọc Ẩn – “chúa đảo” Hòn Mây Rút Trong quả là ly kỳ. Ông nhớ, độ chừng năm 1963, cha mẹ ông – ông Lê Thành Tân và bà Đoàn Thị Tư - đã đóng bè bồng chống cả nhà ra đây, cũng định chỉ trú thân độ chừng vài ba năm để những đứa con của mình qua tuổi quân dịch. Lúc đó, nơi đây còn hoang vu lắm, lắm lúc cả mấy năm trời không thấy mặt người lạ nói chi biết đến tình hình chiến sự ác liệt đang diễn ra trong bờ. Chín người con của ông Tân đã vật lộn đơn độc với sóng và gió biển, rốt cùng chỉ có 4 người là tồn tại được với thiên nhiên khắc nghiệt hoang dã nhưng cũng chỉ có ông Ẩn trụ được tại đảo hoang đến giờ. Bà Tư qua đời cách đây vài chục năm trong một tai nạn thương tâm ngoài biển khơi. Năm đó, bà quá giang tàu cào vào đất liền mua sắm vật dụng cho gia đình, qua khỏi Hòn Nghệ đến Hòn Dung thì tàu phá sóng bị chìm. Cả tàu chỉ có một thằng bé thoát chết vì… cỡi được một chú heo còn hết thảy mất mạng với đại dương. Cũng sau cái chết của mẹ mình, ông Ẩn lại càng có lý do để ít vào đất liền hơn và rồi chết tên “chúa đảo”.
Ông Ẩn kể, hồi mới ra đảo hoang buồn không kể xiết, phần thì ở tuổi con trai mới lớn, phần thì đánh bắt cá tiền vô cũng bộn, vậy là ngơi việc ông lại chèo ghe vào An Thới “đập phá”. Một bận, thấy ông Ẩn say nằm ngủ dật dờ, bà Năm chủ quán thương tình bảo: “Mày coi trong đám cháu tao, ưng đứa nào tao gả đứa đó cho”. Ông Ẩn tỏ thiệt: “Vải thì để con vác nguyên ịn chớ con đâu đành xé manh, xé mún ra”. Bà Năm trề môi chưởi yêu: “Thằng quỷ” rồi dắt tay cô cháu Kim Liên trao cho ông Ẩn chở về đảo hoang. Động lòng trước cô gái dám dấn thân theo mình và biết cô ta sẽ ở đảo hoang không có ngày về, ông Ẩn chơi bạo bỏ ra 3 cây vàng bao giàn gánh hát cải lương làm một đám cưới linh đình 3 ngày 3 đêm ở An Thới (!). Mới đó mà nay “chúa đảo” đã ngót 60 niên với một đàn con tới 7 đứa, đứa nhỏ mới 5 tuổi. Hỏi đẻ gì mà dữ vậy, ông giả lả nói: “Hôm đó trên xã kêu tui vô Hòn Thơm họp phổ biến chính sách tới 2 cuộc lận. Một cái là “tăng gia sản xuất”, một cái “sanh đẻ có kế hoạch”. Hổng biết nghe ù ù cạc cạc sao mà tui về “phổ biến” lại với vợ là “tăng gia sanh đẻ”. Cô coi vậy có chết không chớ”. Hỏi ra mới biết, ông… nghỉ “gia tăng dân số” chỉ sau cái đận bà đẻ rớt trên Hòn Mây này. Hổng biết gặp ngày xấu, giờ hạn sao đó mà không chiếc ghe biển nào chịu cho vợ ông đang trở dạ quá giang qua Hòn Thơm để tìm bà mụ. Túng thế, chính “chúa đảo” đã ra tay đỡ cho vợ mình, cũng may là mẹ tròn con vuông.
Cái mạng sống thắt thỏm là vậy, cái kế sinh nhai lại càng chông chênh hơn nhưng lạ là gia đình “chúa đảo” luôn có một niềm tin tuyệt đối vào biển cả. Hỏi ông có nghe tin vụ sóng thần bên Thái Lan, rồi mấy vụ nứt gãy đáy đại dương khiến bà con trong đất liền xính vính vì dư chấn động đất. Ông Ẩn ối một tiếng: “Lo ăn muốn chết, còn hơi sức đâu mà sợ”. Quả là vậy. Trong 7 đứa con của ông Ẩn chỉ có một đứa học tới lớp 5 rồi vào bờ theo nghề uốn tóc. Ông bảo: “Con tui muốn học thì phải vượt biển cả tiếng đồng hồ vô Hòn Thơm xăng dầu đâu chịu cho thấu. Còn gởi tụi nó vô đó ở tui hổng dám, tui nghe họ nói tỷ lệ dân nhiễm HIV ở Hòn Thơm là cao nhất Việt Nam mà sợ quá”. Đám con “chúa đảo” mê nghề biển không kém cha mình. Trừ những ngày biển động còn thì họ lênh đênh suốt ngoài biển khơi. Không chỉ mưu sinh, họ nói quen sóng rồi lên bờ cứ thấy... chông chênh say sóng (!). Nhà “chúa đảo” giờ có thêm một cô con dâu, tất thảy nhờ vào hai chiếc ghe đánh cá mà biển giả thì không biết chừng độ. Có tháng nhà ông kiếm được 2,3 chục triệu, chia tiền cho bạn ghe, trả tiền xăng cũng còn độ mươi triệu. “Chúa đảo” giọng ngùi ngùi khi nhớ chuyện làm ăn mấy chục năm trước. Ông bảo, hồi đó đánh một mẻ được cả 3, 4 tấn, cá cam thì con nào con nấy nặng trùi trụi cả ký lô. Lần hồi người ta ham tiền đánh thuốc nổ, muốn tuyệt diệt hết thảy. Rồi chuyện, trước đây cả Phú Quốc chỉ có 50 ghe đánh cá cơm nay lên cả mấy trăm chiếc thì cá mú nào chịu nổi. Vậy mà “chúa đảo” vẫn lạc quan: “Coi vậy chớ tới mùa gió Nam, nhà tui đi lượm can mủ, phuy mủ, két mủ đựng cá cũng bộn. Mất thứ này trôi từ bên Thái qua đó cô. Cỡ này tui cân mủ 5 ngàn đồng/kg, dây cũng được 10 ngàn/kg. Tom góp bán một lần được cả bạc triệu đó”. “Chúa đảo” có một đức tin, có lòng thì biển không bạc với một ai.
2. Khi “nữ chúa” ra riêng:
Cuộc sống của “chúa đảo” cứ vậy mà bình lặng trôi qua. Mà đâu phải chỉ có ông sống vậy, ngay như bên Hòn Mây Rút Ngoài chuyện nhà ông Bảy Yên cũng vậy mà thôi. Ông già Bảy có lẽ cũng mang một nỗi niềm riêng nào đó để chọn lựa cuộc sống cô độc nơi này. Để rồi cũng có chuyện buồn, chuyện vui. Buồn nhất là chuyện ông Bảy mê nhậu đến mức... mù cả mắt. Ông Ẩn đặt cho biệt danh là “nhậu kẹo” vì ông Bảy chỉ cần vài cục kẹo là uống tù tì hàng mấy lít rượu thay cơm. Có điều vui, gia đình ông Bảy nay đã “nở nồi”, ba anh con trai của ông lần lượt lấy 3 chị em ruột của nhà nọ trong đất liền và chịu theo chồng ra đảo hoang này sống ráo trọi. Nghe nói họ cũng nhậu thần sầu quỷ khốc không kém cha mình nhưng nhờ vợ giựt dây nên có phần đỡ. Đó là tôi nghe ông Ẩn nói vậy.
Nhưng chuyện nhà ông Bảy Hòn Mây Rút Ngoài nổi danh trong giới giang hồ miệt biển là nhờ vào uy của... mấy cô con gái – cô Út tà lỏn và cô Tám tà lỏn. Chết danh “tà lỏn” cũng do mấy cô cứ... quần cụt làm tới hết năm này tháng nọ. Các trai tráng ngư phủ thì lè lưỡi chịu thua khi nhắc đến tài bơi lặn như rái cá của các “nữ chúa”, bắt cá thì hết chố chê. Bởi vậy chọc ghẹo chơi thì không dám, chỉ có... mê mẩn mà thôi. Nghe đâu cô Tám tà lỏn có mấy đời chồng vậy mà ghe bạn hàng đến cân cá hay bán tạp hóa cứ neo bến dập dìu. Chồng cô Tám nổi máu ghen bèn... bỏ lên núi ở để lại một bức thư dài 4 mặt giấy. Cô Tám phần thì lo chồng bị... cọp vồ trên đó, phần thì tò mò không biết thằng chả nói cái gì trong miếng giấy – cổ thất học mới khổ chớ. Cô Tám dong ghe qua Hòn Mây Rút Trong nhờ ông Ẩn đọc thư. Ông Ẩn cũng rắn mắt thêm thắt vào bức thư và nói: “Tám tà lỏn đừng có lo, nó lên đó có nước bẻ chuối cây, chuối chát mà sống, thèm cá, thèm mú mò xuống bây giờ. Mà thằng chả có dặn mấy câu độc lắm à nghen”. “Câu gì, câu gì vậy cha nội” – Tám hỏi dồn. “Nó nói, nó mà có chết thì Tám lấy chồng sớm sớm, không thôi Tết này gió bấc về... lạnh lắm à nghen”. “Nữ chúa” xí một tiếng rồi dong ghe đi về. Nghe nói, sau đận đó hai vợ chồng “nữ chúa” xin ông Bảy Yên được “ra riêng” làm rấy kiếm sống. Như một “lãnh chúa” giàu có ông Bảy ừ rất oai vệ và chia “giang sơn” cho con gái mình - Hòn Dơi – cũng là một hoang đảo mờ xa (!).
Lướt qua trang tư liệu mới thấy, ngay quần đảo mà tôi đang dong duổi đây là cả một hệ sinh thái đa dạng. Rạn san hộ nơi này là độc đáo nhất với 89 loài san hô cứng, 19 loài san hộ mềm, lại có thêm 125 loài cá khác nhau cộng 132 loài thân mềm như da gai, rong biển nữa chớ. Mấy tay du khách nước ngoài mê nhất thuê tàu ra đây để lặn ngắm đại dương. Mấy nhà khoa học thì bảo, chỉ tại nơi này mới còn: trai tai bò, ốc đụn cái, đồi mồi, bò biển... một số loài đang được bảo tồn nghiêm ngặt. Thầm nghĩ, “chúa đảo” “nữ chúa” sống trên cả đống vàng mà đâu có hay ! Mà cũng may là làn sóng du lịch chưa xâm thực đến nơi này - để “nữ chúa” vẫn hồn nhiên lặn ngụp, hồn nhiên sống bỗ bã như bản tính dân miền biển vốn vậy.
3. “Lãnh chúa” đồi sim:
Lại có chuyện cách đây mấy chục năm có một anh thanh niên quê xứ “Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu” bỏ chốn thị thành ra Phú Quốc lập nghiệp. Hồi đó, xứ đảo này còn cò ho khỉ gáy chứ chưa chảnh chọe là “khu du lịch sinh thái cao như bây giờ”. Tiếng là trai thành thị mà ông mê đất, mê vườn quá, cứ cắm cúi vỡ mấy mảnh đất hoang miệt Dương Tơ. Dân tình thấy chỉ lạ vì... đất ở đây như đồ bỏ hoang trên rừng, mê mới lạ à nghen. Có điều có cô thiếu nữ ở Đường Bào không thấy lạ chỉ thấy... mê. Họ nên vợ nên chồng từ mảnh đất hoang.
Nay mảnh đất đó đã là Khu Du lịch Vườn Táo rộng đến 6, 7 hecta ở Dương Đông. Lại nghe sau khi Thủ tướng công bố quy hoạch thì mảnh đất này nằm kề bên một sân bay quốc tế, một khu du lịch biển, một khu du lịch sinh thái nữa chớ. Nhiều tay “cò đất” hay tin... bay tá lả đến nhà ông bảo: “bán đất không, bán cất khách sạn đi ông bạn”. Ông chỉ lắc đầu mà bảo: “Đất này tui để trồng sim”. Mấy tay cò trợn mắt: “Bạc chục tỷ, trăm tỷ mà đem đi trồng sim, ông có... bị gì không vậy”.
Đó là chuyện mới nhất của ông Trịnh Công Phát, Chủ khu du lịch này. Mà coi bộ ông này mê cây thiệt. Đang khi người ta đổ xô làm nước mắm, nuôi chó Phú Quốc, trồng hồ tiêu - những đặc sản của xứ này – thì ông căm cụi kiếm đất hoang để trồng sim. Vợ ông thì nghiền ngẫm công thức pha chế rượu sim. Ông kể, trầy trật hư hao mấy mẻ mới thành công – bà Kim Sơn, vợ ông cười nhẹ “Hư mấy mẻ có nghĩa là mất mấy mùa sim của mấy năm trời đó cô”. Không chỉ nấu rượu thủ công, ông còn lặn lội vô gặp mấy thầy ở trường ĐH Cần Thơ học nghề, rồi khi “thấy được” ông lại tính đến chuyện đăng ký bản quyền, thương hiệu rồi làm website quảng bá nữa chớ.
Còn việc chết danh “lãnh chúa” đồi sim thì kể cũng đáng khi hiện tại năm nào ông cũng tiêu thụ hết vài chục tấn sim rừng. Những người dân cố cựu nơi này lại đi trồng sim giống ông Phát. Cũng lạ đời khi giá sim tươi có lúc lên đến 18 ngàn đồng/kg bằng giá... 1 kg tiêu sọ phơi khô. Công lao cũng nhờ “lãnh chúa”. Ông định trong 6 hecta hiện có sẽ dành hẳn 3 hecta để nhân giống sim. Ông đã lên hẳn một đề án để xin phép chính quyền cho ông thuê hẳn một ngọn núi hoang nào đó để ông trồng một rừng sim nguyên liệu mới thỏa chí làm ăn. Vợ ông thì toan tính xa xôi kiểu đàn bà hơn – làm nhiều mặt hàng từ sim hơn. Tỷ như: rượu sim, mật sim, vang sim, trà sim... nội như rượu sim lại có đến mấy loại: trái khô, trái tươi và cả búp hoa sim. Lại thấy bà Sơn xuống mấy xóm chài mua gom hải mã, hải long, mỏ quạ... để có thêm nhiều thứ rượu. làm tới đâu lại thấy hai vợ chồng “lãnh chúa” vượt biển đi đăng ký, quảng bá thương hiệu đến đó. Nhờ vậy mà nay rượu sim đã là đặc sản mới được du khách lùng mua. Và đã có người dân bắt chước làm thêm hàng chục lò nấu rượu sim ra đời, dù chất lượng các lò này còn phải bàn thêm. Vợ chồng ông Phát trù tính, tại khu vườn này sẽ xây dựng một khu nghỉ dưỡng cho những du khách tuổi cao muốn tìm một chút yên bình giữa khung cảnh hoang dã, tách bạch. Ở đó, sẽ có những túp lều tranh quay mặt vào đồi sim, quay lưng lại dòng suối phẳng lặng. Ông Đinh Khoa Toàn, Phó Chủ tịch UBND huyện Phú Quốc nói rằng: “Mô hình làm du lịch của ông Phát là rất đáng để học hỏi và chính quyền sẽ ủng hộ hết mức”.
“Lãnh chúa” thì tin con đường mình đã vạch ra là đúng. Vậy nên cả hai đứa con trai của ông đều theo học ngành du lịch. “Lãnh chúa” đã mua nhà ở TP.HCM nhưng chẳng đứa con nào chịu ở đất liền. Tư duy của Trí, con út “lãnh chúa” đơn giản chỉ là: “Từ nhà ở quận Tân Bình đến Vườn Táo này tụi em chỉ mất có 55 phút bay chớ mấy. Vậy gọi là xa hay là gần đây”.
***
Chợt nghĩ, những tư duy kiểu như Trịnh Công Trí đã khiến hoang đảo không còn là chốn xa xôi. Chợt nghĩ, biết đâu mai này có một lớp trẻ sẽ hăm hở tìm đến những hoang đảo như “lãnh địa” của ông Bảy Yên, của ông Ẩn, của “nữ chúa” Tám tà lỏn. Có điều, sẽ có những chuyện lớn lao hơn từ đó chứ nào đâu một vòng quẩn quanh như thế hệ ngày xưa. “Robinson” sẽ mỗi thời mỗi khác !
H.HẠNH
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 16:44 0 nhận xét Các liên kết với bài này
NHỚ ƠI LÀ NHỚ !
Lẩu hoa sim - món mới của ông chủ nhà hàng Vườn Tào nè bà con ! Ông chủ này không chỉ nấu ăn ngon mà cũng ... biết làm báo luôn. Cộng tác viên của chủ blog đó. Xí hàng công khai để sau này có ai chào mời ổng viết bài là chủ blog... oánh à nghen !
Món gỏi cá trích chỉ Vườn Táo làm ăn mới ngon. Mà ngon nhất là phải ăn ở ngoải. Tui ăn một tỷ lần rồi mà vẫn thèm nè !
Món bún kèn trứ danh của Phú Quốc, nấu bằng chà bông cá thu ! Nước mắm phải là nước mắm Phú Quốc. Ông chủ nhà hàng Vườn Táo nói ổng không đi đâu xa PQ được, hổng phải vì ổng nhớ vợ mà vì ổng không thể nào xa được... thùng nước mắm ! Có tin được không ? Ăn thử là tin lời ổng liền à !
Chẳng hiểu mắc cái chứng gì mà mới đầu tuần đã thèm đi đâu đó quá chừng chừng !
Tỷ như, bây giờ đặt vé máy bay. 6 giờ sáng mai đẩy vali bay cái vèo ra Phú Quốc.
Ừ mà tại sao lại là Phú Quốc vậy ta ! Thiệt tình là chưa có nơi nào mà mình lại muốn đi 1 lần, 2 lần, 3 lần, thậm chí đến… n lần như cái hòn đảo ngập nắng, ngập gió và miên man là nước nầy.
Cũng không nhớ đã đến nơi chốn nầy bao nhiêu lần. Đi một mình, đi hai mình, đi một… tá mình luôn ! Lần nào cũng vui, cũng thú vị theo một cách riêng. Hôm trước, đọc lại bài báo Xuân cũ, tự nhiên thấy nhớ ông Phát Vườn Táo, thấy nhớ cô Tám Tà Lỏn ở Hòn Mây Rút ghê !
Tuần trước, ông Phát nhắn tin đã đem nước mắm pha sẵn vô Sài Gòn rồi, nhớ ghé lấy ăn. Và ổng còn dặn dò thêm, hôm nào mà thèm ăn gỏi cá trích, cơm ghẹ, lẩu hoa sim thì ới một tiếng, ổng gởi máy bay vô cho. Nghe thì thích thiệt, nhưng nghĩ lại cái mình cần đâu chỉ là món ăn. Cái cần là không gian, là bầu không khí bạn hữu ở nơi chốn ấy. Giữa Sài Gòn làm sao mà hồi nhớ được. Tỷ như những lần gói miếng gỏi cá trích ở ngay giữa mảnh vườn mang tên Vườn Táo (nhưng nói rõ là không có cây táo nào, chỉ có ổi, và bưởi, và sim mà thôi !); như lần đi tàu ra Nam Đảo mua cá, mua hàu, mua bào ngư, ghé Hòn Mây Rút xin tí lửa nướng lên, nhậu khề khà; hoặc có lần ghé hòn đảo hoang nào đó (quên mất tên) vây bắt mực ống, nướng lên ăn ngon tái tê (nhưng lần đó cũng biết mùi, vì áo quần tím lịm lịm do bị … mực tấn công); hoặc có lần lén bơi qua hồ Dương Đông, trèo lên Thác Bảy Tầng gom củi khô nướng cá, nấu cháo gà ăn (vùng cấm du khách vào, nhưng mình quen với ông bảo vệ nên… vô tư). Và còn tỷ tỷ chuyện khác nữa. Như chuyện cả đám… spa trên bãi biển, bị bảo vệ rượt đuổi chạy có cờ. Hay như chuyện tập tành theo gout hoang dã của khách Tây, bì đặt bỏ ra ba bốn trăm đô thuê cái phòng trống huơ, trống hoác; đi dạo là phải tránh… phân bò ! Trời ơi, mới đó mà mọi chuyện cứ như mờ xa !
Nhớ ơi là nhớ !
Thèm đi ơi là thèm đi !
MÙNG 6 TẾT
Nghe nói hôm nay là ngày đẹp. Thiên hạ đua nhau xuất hành lấy hên. Phà Cần Thơ kẹt xe dài ngoằng. Nghe đâu mất cỡ 6, 7 tiếng mới được sang sông. Ku Tâm điện thoại bảo về tới S.G ngủ luôn ở nhà dì Ng. và còn biết hỏi mình ở nhà một mình buồn không ? Trời, đầu năm thắm thiết gớm.
Đã xuất hành ngày mùng 2, xuất hành lại ngày mùng 5. Xủ một quẻ. Thầy "điện tóan" bảo - ngày nào cũng đẹp hết ! Chao ơi, cám ơn "thầy" đã cho lòng mình tự thấy bình an !
Hôm này quả là ngày đẹp. Sáng thức dậy với một cái bụng đói cồn cào, cái đầu thì nhức kinh hoàng. Nếu không phải làm điểm báo thì đã không cố lết ra đầu đường sớm đến vậy. Cầm tờ báo, tạt vào Bún Quen. Quán xinh. Quán sạch. Quán rộng. Quán gần nhà. Nhưng tô bún riêu thì dở tệ !
Hí hóay vừa gõ cái bài điểm báo, vừa liếc ngang, liếc ngửa mấy trang web quen, lại thêm mấy ô chát chít. Hèn chi lính gọi í ới vì chờ bài của sếp đến mỏi mòn.
Thay được xống áo, make up một tí thì bạn bè đang ngồi chờ đã gọi điện mắng té tát vì cái tội chảnh ! Ừ, thì ngày đẹp muh. Cho chảnh một tí đi.
Tám chuyện nọ, chuyện kia. Cả câu chuyện về... Terrace ! Chiều bị nhỏ bạn áp tải đến nhà để nó "khai hóa văn minh" cho mình khi thấy cái Ipod Touch hiện đại nhường kia, cái bikini màu hồng điệu đà đến vậy mà trong ruột trống trơn. Hi hi, trong khi nó đánh vật với cái bikini hồng thì mình kịp lục lọi lấy được 3 cuốn sách, 1 dĩa phim và cả 1... hộp Nivea ! Công nhận ngày tốt thật ! Luôn cả chuyện lấy luôn số nhà của "anh" T.T.Sang để... gọi taxi cho nó tiện !
Chiều tạt lên nhà sếp. Khoe với sếp cây lan ngọc điểm của mình đã khai hoa sau 2 năm bỏ lăn bỏ lóc trên sân thượng. Sếp bảo, lan này còn có tên là Nghênh Xuân vì hoa chỉ nở vào mùa Xuân. Sếp còn bảo, hoa trắng như vậy là rất hiếm, rất may mắn, mùi hương rất đượm. Mình tí tởn khoe với sếp rằng quả tình hên thật vì hôm qua óanh bài ăn tiền quá trời. Sếp gầm lên - Mi chết với ta, sao dám bài bạc ! Hi hi. Tết nhất muh !
Tối, đi ăn món Huế với "bạn gái". Nghe hắn giải thích loằng ngoằng cái vụ không đâu vào đâu trước Tết. Chuyện đã qua rồi thì thôi đi.
Vẫn còn sớm. Lại đi mat-xa.
Tản bộ trên phố gần nhà. Thấy đường vắng tanh. Giá như S.G lúc nào cũng như vậy.
Ngày mùng 6 Tết trôi qua cái vèo.
Nhẹ nhõm !
Mà biết có nhẹ nhõm thật hay không !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 22:01 1 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ hai, tháng một 26, 2009
KHAI... MẠNG ĐẦU NĂM !
Bài vừa đăng trên Tết Việt (www.thanhnien.com.vn/TetKysuu)
MỘT NGÀY KHÁM PHÁ HÀ NỘI ĐỂ HOÀI NHỚ CHUYỆN XƯA
(TNO) Những ngày giáp Tết, một người bạn nhắn cho tôi một tin nhắn đầy cảm xúc: “Ra Hà Nội đi. Tiết trời đang se lạnh, nắng lúc vàng hanh hao, lúc lại sóng sánh như mật. Cái màu hồng của hoa đào trong sân bảo tàng chiến tranh có quán cafe Highland đẹp nhất Việt Nam chứ không phải là riêng Hà Nội nữa đang he hé nụ. Nắng ươm vàng. Trong vắt. Ly Espresso thơm phức. Mình phát hiện thêm 1 quán chả cá mới ngon khủng khiếp; buổi trưa lại ngồi ở cafe Ống. Hà Nội làm cho mình ăn ngon miệng, hạnh phúc, xinh đẹp và dễ chịu ! Ra nhé !”.
Chợt nhớ, trong một lần trò chuyện cũng một số người bạn trong ngành du lịch, ai cũng mơ màng về ý tưởng viết mới một bản đồ du lịch, ở đó nơi chốn du khách đến không phải là tên đất, tên miền. Thay vào đó, lại là những hàng quán be bé, xinh xinh nép mình bên một hiên phố hay một mái che. Thử ngẫm nghĩ, ta thả bước chân lang thang, nhẩn nha từng miếng bánh, ly chè mà như thấy hiển hiện cả một hồn phố, hồn quê.
Lại nhớ nôn nao áng văn xưa của nhà văn Vũ Bằng. Dường như ông đã viết như thế này về hàng quán, phố xá Hà Nội xưa trong những ngày giáp Tết:
“Đường phố vắng hẳn người đi lại. Nằm ở trong nhà nhìn ra bên ngoài thấy cái cảnh đêm của phố phường tự nhiên mình cảm giác thấy cái nắng cũng có vẻ nên thơ, tiếng giun, tiếng dế nghe cũng có một cái gì thú vị, mà ngay đến sự uể oải của người ta cũng là thứ uể oải phong lưu chứ không phải vì quá lao tâm khổ trí mà thành ra kiệt sức. Hầu hết mọi người, ngoài thì giờ bôn ba tranh đấu sự sống còn ra, vẫn có một chút thì giờ để pha một ấm trà ngon nhắm nhót, cao hứng ngâm một vài câu thơ để mình lại nghe với mình, xong rồi tìm những đường phố mát thủng thỉnh đi chơi, xem cây thế, ngắm giò lan và nếu cao hứng hơn chút nữa thì đi tìm hàng mằn thắn gia dụng đậu ở đền Vũ Thạch ăn một tô, hay rẽ xuống chợ Hôm tìm hàng bánh cuốn ngon nhất thưởng thức vài miếng, rồi tráng miệng một chén chè hạt sen long nhãn. Ta cứ phải thành thực nhận rằng ở Hà Nội, vào những buổi chiều “đứng gió” người sang kẻ hèn đều có thể tự tạo một cái thú vô cùng thanh lịch mà ít đồng tiền: ấy là ăn bánh tôm ở trên hai bờ cỏ đường Cổ Ngư. Bánh đây là bánh tôm – nhưng kỳ lạ lắm cô Năm à: nói cô đừng buồn, chớ thực quả là tôi thấy cái bánh tôm chiên bán ở tiệm, ở quán, ở chợ trong mười một quận đô thành Sài Gòn nó vẫn thế nào, chớ không như cái bánh tôm ở đường Cổ Ngư, Hà Nội. Cái bánh tôm chính cống ở Hà Nội không có khoai lang tẩm bột đánh với trứng vịt rắc lên trên, mà là thứ bánh chỉ hoàn toàn có bột và tôm thôi, ăn vào không ngán mà lại thấm, chấm với xì dầu, giấm ớt, ngon không chịu được. Anh muốn ăn chiên già hay chiên non, tuỳ ý; nhưng chiên già hay chiên non cũng vậy, ăn cái bánh ấy, tôi đố người nào lại không da diết nhớ lại lúc còn đi học, kẹp cái cặp vào hai đùi, đứng ăn hai ba xu bánh tôm như thế và húp xì dầu giấm bao nhiêu cũng chưa thấy “đã”. Cái bánh tôm ấy, ăn không cần kèm các thứ rau, đã ngon rồi. Bánh tôm ở trên đường Cổ Ngư chính là thứ bánh ăn theo kiểu đó - mà chưa biết chừng lại thú hơn vì nhiều lẽ khác: vừa ăn bánh mình lại vừa được trời quạt cho khỏi nóng; thêm vào đó, sóng nước lại rì rào đập vào bờ như hát ru bao nhiêu cái nõn nà của biết bao nhiêu người. Ối, vào những buổi chiều như thế thì nam thanh nữ tú thiếu gì chẳng sợ anh nhìn không xuể. Mà thương nhất là mắt cô nào cũng như mơ, nhìn anh mà anh biết ngay là thương yêu anh thực sự, y như thể mẹ thương con, em gái thương anh trai vậy”.
Như thế đó ! Hầu như mỗi một món ăn ở đất Hà Nội đều như chứa đựng cả một nỗi hoài nhớ xa xăm. Chẳng thế mà khi nghe tôi bày tỏ ý định tìm một hàng quán buổi sáng để bắt đầu cho một ngày khám phá thú vui ẩm thực thì đã nhận không biết bao nhiêu lời khuyên, bao nhiêu lời bàn. Này nhé, một cô bạn đồng nghiệp thì bảo: “Đến bún đậu mắm tôm ở ngõ Phất Lộc, Hàng Bè đi bạn ! Thử nghĩ, buổi sáng Hà Nội lạnh như thế này, bày biện vào chén một con bún trắng nõn, một vài lá rau kinh giới, tía tô, thêm một tí rau mùi. Bảo chị bán hàng cắt cho một bìa đậu phụ non rán vàng vừa tới. Sang trọng thì thêm một miếng chả trộn lẫn cốm xanh ngắt nóng hôi hổi. Chan lên một thìa mắm tôm nâu hồng. Đã thấy bao nhiêu là sắc màu xung quanh hội tụ vào bát bún rồi !”. Một ông cụ ngồi gần đấy, nghe chuyện lại góp lời: “Khách ở trong Nam ra thì phải ăn xôi chứ. Này, các cháu cứ đến xôi Yến nhá. Ăn xong quá bộ đến café Lâm gần đấy làm một ly đen nóng là nhất đấy”. Nghe ra cũng có lý vì tôi cũng đã đôi lần đến hàng xôi ấy. Thôi thì cơ man là xôi. Nào là xôi ngô, xôi xéo, xôi trắng. Đi kèm theo đó phải kể đến nào là gà luộc, gà xào nấm, xá xíu, thịt kho Tầu, Ba Tê, lạp sườn, giò bò, giò lụa, chả quế, chả cốm, chả mỡ… Mới nghe qua thôi cũng đủ để đánh gục mọi giác quan của khách phương xa. Nhưng nếu nói vậy thì vẫn còn nhiều hàng quán lắm. Còn cả xôi chả cua Hàng Điếu, nằm đối diện chợ Hàng Da này; còn cả bún mọc Bát Sứ này… Biết chọn món nào đây !
Nghĩ vậy, tôi đã tạm đặt sang một bên tất cả những món ăn, những quán xá vô cùng thú vị đấy để bắt đầu cho một ngày giáp Tết Hà Nội bằng một bát phở. Nhiều người đã bảo rằng, ra Hà Nội mà không ăn phở cũng giống như đến Huế mà không ăn bún bò, hay vào Hội An mà không ăn một tô cao lầu hay mì Quảng vậy. Phở thì có nhiều loại phở. Như là phở bò, phở gà… rồi lại phở xào, phở áp chảo, phở khô…Thế nhưng những loại phở tôi vừa nêu cũng chỉ là biến tấu của phở mà thôi. Người ta ăn chỉ để khám phá một tí, thay đổi khẩu vị một tí cho đỡ nhàm chán mà thôi. Thường thì đã vào quán phở Hà Nội phải kêu ngay một bát phở bò, rồi thì tùy ý thích mỗi người mà gọi theo đó tái, nạm, gân, gàu, vè… Có một điều khác biệt với các hàng phở ở Sài Gòn là bát phở Hà Nội thì không bao giờ có giá, có chanh và lại càng không kèm theo đó rau ngò gai, quế, ngò om như tô phở Nam. Một bát phở đạt yêu cầu thì bánh phở phải mềm, nước dùng phải trong, thịt phải vừa chín tới, không dai; đã là miếng tái phải mềm dai, miếng nạm phải mềm cắn ngập chân răng, miếng gân phải nhai nghe sần sật… Pha vào đó một tí tương, tí giấm và bẻ vào vài miếng quẩy. Mỗi lần ra Hà Nội tôi thích ghé vào quán phở Sướng ở 24, phố Trung Yên. Một con ngõ be bé, ngay bên cạnh bàn ăn là sờ ngay được những gánh hàng rong đặc trưng của Hà Nội; là thấy ngay một chiếc thúng be bé, ấm nồng của bà cụ bán nước chè vối.
Nhưng dường như, đa phần khách phương xa đều hay đến với quán phở 49, Bát Đàn. Nơi có treo tấm biển do khách hàng tặng cho với dòng chữ: “Thiên hạ Hà Thành đệ nhất phở”. Nơi mà mọi khách hàng đều phải đứng xếp hàng khi muốn ăn phở. Từ một ông tướng, ông tá, cho đến một ông quan chức cỡ Thứ trưởng, vụ trưởng chứ chẳng chơi, cho đến một anh doanh nghiệp, hay một bác bán hàng rong. Tất cả đều bình đẳng như nhau. Lý do để họ đến với Bát Đàn cũng khá là thú vị. Đạo diễn Phạm Lộc cho tôi biết: “Tôi là một trong những người Hà Nội lâu năm, tôi sinh ra và lớn lên ở đây. Và ngay từ nhỏ tôi đã thấy quán phở này rồi. Được biết, ông cụ gia truyền lại cho ông anh ở bên Hàng Đồng gần Bát Sứ còn cô em thì ở Bát Đàn. Phở nơi đây rất đặc biệt vì nó có một gu riêng; mà ăn phở ở đây thì nhớ rất là lâu. Ở Hà Nôi xóa bỏ bao cấp đã từ lâu rồi, nhưng người ta vẫn tự xếp hàng, tự bưng phở, tự lấy giấy ăn. Muốn thêm các đồ dùng gia vị thì đấy anh tự phục vụ nhé. Vậy mà quán phở vẫn rất đông. Nước phở nơi này rất ngon, chủ yếu họ ninh xương lấy nước ngọt, không dùng một chút mì chính nào. Thành ra để lại cái hương vị, cái mà người ta hoài nhớ là khá ấn tượng. Cho dù lâu lâu mới ăn hay ăn thường xuyên thì người ta vẫn nhớ, mà nhớ thì lại đến đây thôi chị ạ”.
Một anh đồng nghiệp đáng kính khác của tôi thì xuân thu nhị kỳ đều chọn phở Bát Đàn để mở đầu cho ngày mới. Một tháng thì anh đã đến hàng phở này dễ có đến 25 ngày. Lâu dần thành khách quen nhưng anh chẳng lấy đó làm lợi thế. Mỗi sáng anh vẫn xếp hàng như bao người khác, nếu có cậu chàng nào nóng ruột chen ngang anh vẫn không lấy đó làm phiền. Khách trong Nam ra, anh bảo, ngồi đấy tớ xếp hàng cho, vừa xếp hàng anh vừa nghêu ngao hát bài Xe đạp ơi mới là thú vị chứ. Mà đụng tới phở thì anh nói rất hăng. Anh Quốc Phong tâm sự như thế này: “Người ta hay dò tìm nguồn gốc phở đi ra từ Làng Cồ Cử, Nam Định. Nay một bát phở ở đó cũng chỉ có độ dăm, mười nghìn vì gốc gác làng quê ấy vẫn rất nghèo và chưa hẳn đã ngon như ở Hà Nội. Nhưng danh tiếng thì vẫn lưu truyền. Theo tôi thì gốc gác phở có hàng trăm năm nay, khi người Pháp đặt chân đến Việt Nam. Họ thường sử dụng nhiều thịt bò trong mỗi bữa ăn nhưng cũng chỉ dùng thịt mà thôi chứ không ăn xương. Người Việt ta thấy xương bò bỏ phí liền đem về ninh lấy nước dùng và suy nghĩ, chế biến từ hạt gạo làm ra bánh phở để dùng chung. Nói đến Hà Nội là nói đến phở, mà theo tôi phở Hà Nội thì Bát Đàn đây là nhất”. Tôi chợt nghĩ, đi ăn không chỉ để ăn mà còn để khám phá ra biết bao điều thú vị khác mà ta chưa có dịp biết. Thế nên, chẳng trách mà các chàng trai, cô gái da trắng, tóc vàng đều không ngại mà ngồi ngay vỉa hè phố Tạ Hiền để sì sụp một bát phở trên gánh hàng rong. Vừa lóng ngóng dùng đũa họ vừa ra hiệu với tôi: “Phơ Việt Nam rất ngon”.
Để bàn cho ra cái ngon của phở thì có mà đến tận cùng ! Tỷ dụ như cũng chỉ là phở thôi mà nào là nhà văn Vũ Bằng viết, lại cụ Nguyễn Tuân và cả Thạch Lam. Toàn những bậc cự phách mà thôi. Nhà văn Thạch Lam cho rằng: “Phở là một thứ quà đặc biệt của Hà Nội, không phải chỉ riêng Hà Nội mới có, nhưng chính là vì chỉ ở Hà Nội mới ngon. Phở ngon phải là phở "cổ điển", nấu bằng thịt bò,"nước dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà không nát, thịt mỡ gầu giòn chứ không dai, chanh ớt với hành tây đủ cả", "rau thơm tươi, hồ tiêu bắc, giọt chanh cốm gắt, lại điểm thêm một ít cà cuống, thoảng nhẹ như một nghi ngờ”. Ấy vậy mà các cụ ngày xưa cũng chẳng ai chịu ai đâu nhé. Tôi nhớ cụ Nguyễn Tuân vốn nổi tiếng khó tính đã gay gắt với cả Thạch Lam: “Hình như Thạch Lam trước đây cũng có bàn về phở, nhưng còn phiến diện. Thạch Lam có nhắc đến vấn đề cải lương ở Hà Nội văn vật. Đầu năm 1928, ở Phố Mới, cái phố trước đây mang tên thực dân Đồ phổ Nghĩa, có một hàng phở cho cả húng lìu, cả đầu vừng, đậu phụ. Nhưng những cái lối tìm tòi ấy không thọ, vì trình độ nhận thức của quần chúng phở không sa đoạ như người chế tạo. Quần chúng vẫn đòi hỏi những cái cố hữu của phở. Ngày nay cũng còn có người cho cả tương tầu lạp chíu chương vào phở, nhưng đây là cái quyền của người có tiền, ai muốn bày vẽ ra thế nào, nhà hàng cũng chiều trong phạm vi có thể của phở. Nhiều người bảo nên ăn phở tái thì bổ hơn phở thịt chín. Có thể là như thế đấy . Nếu cần bổ thì cũng có thể uống Pan-tô-cờ-rin Liên xô hoặc làm tễ thuốc Bắc, còn kết quả trông thấy rõ hơn là ăn phở tái . Thật ra, ăn phở cho đúng, đúng cái " gu " của phở, phải ăn thịt chín. Thịt chín thơm hơn thịt tái, mùi thơm miếng thịt chín mới biểu hiện đúng cái tâm hồn của phở”.
Bàn đến vậy thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Loanh quanh trong phố cổ cứ như bước vào một mê cung đầy hương sắc, thanh âm. Đi một đỗi, rẽ ngang, rẽ dọc thế nào chúng tôi lại bước đến phố Tạ Hiền, gọi là phố nhưng cứ như một con hẻm nhỏ trong Nam. Những căn nhà be bé san sát nhau, phố không có vỉa hè. Những thúng đựng lạc rang húng lìu gia truyền bày cả dưới lòng đường. Những viên lạc mẩy căng, còn nguyên cả vỏ, thơm lừng mùi thuốc Bắc. Những quán ăn ở phố nầy chuyên bán những món ngon Hà Nội xưa. Nhà báo Trương Cộng Hòa, Đài Tiếng nói Việt Nam, cũng là một người khá sành về ẩm thực Hà Nội đã mách tôi đến phố nầy. Anh bảo, hàng quán nơi này nấu khá giống người Hà Nội xưa. Mà muốn đánh giá nấu đúng hay không thì phải dùng qua món canh thịt bò hành răm hay là thịt gà luộc rắc lá chanh chẳng hạn. Thế nhưng, món mà chúng tôi đã chọn cho ngày khám phá ẩm thực lại sang trọng, cầu kỳ hơn một chút. Đó là chim bồ câu quay, cua rang me, tôm rang me. Quả thực là tôm, cua không phải là đặc sản của Hà Nội. Ấy vậy mà khi làm 2 món rang me – tưởng chừng là độc quyền của xứ miền Tây nắng nóng xa xôi – thì lại mang một phong vị khác hẳn. Những con cua chắc lụi, tôm tươi xanh phủ lên một lớp sốt me nâu óng. Nếu sốt me của miền Tây Nam bộ thường ngọt lừ thì ở đây lại mặn một chút, chua một chút và hàng quán thường để luôn cả hạt me vào xào chung. Quán ăn Thịnh Vượng ở số 13, phố Tạ Hiền vốn nổi danh từ lâu với các món vừa nêu. Quán do mấy chị em cùng cai quản và phục vụ. Họ cũng không định mở thêm chi nhánh ở nơi nào khác. Bởi lẽ họ quan niệm, giữ cho được cái chất truyền thống ngày xưa để giữ khách mới là khó, biết mở mang thêm rồi mình có quản nỗi hay không. Nghe đâu các người đẹp miền Nam như Tăng Thanh Hà, như Thanh Hằng, như Kim Hiền mỗi khi ra Hà Nội đều ghé đây thưởng thức và cả mua vào Sài Gòn cho người thân, bạn bè. Hỏi bí quyết làm thế nào mà da chim bồ câu ở đây nó giòn đến vậy, và cái hay là chỉ cần cắn nhẹ lớp da giòn ngấu đấy là ta đã chạm khẽ vào lớp thịt nâu mềm tiếp theo đấy rồi ? Anh Bùi Kim Thành, chủ quán Thịnh Vượng chỉ cười cười nói: “Đấy là bí quyết gia truyền chị ạ. Hương vị thì ăn thua do mình gia giảm tí hồi, tí quế”.
Ăn trưa thì chỉ cần dĩa cua rang me, hoặc tôm rang me cộng thêm tô canh bò hành răm là tưởng chừng ngấm cả hương vị Bắc rồi đó. Nhưng cũng có người xa xứ trở về cầu kỳ, muốn hoài nhớ ngày xưa bà mình, mẹ mình đã nấu như thế nào liền kêu lên cơ man nào là ba ba om chuối đậu, rồi cả cá bỏ lò, hay sườn om chua ngọt… Vừa ăn ngon đấy, vui đấy với bạn bè mà sao mắt người phương xa, đang lạc bước phố phường Hà Nội cứ cay sè lên vì một nỗi nhớ quê da diết đến tận cùng. Mặc cho ngoài phố đã ồn ào, náo nhiệt lên những thanh âm người ta đi mua sắm Tết.
Vậy là người lữ khách lại lạc bước giữa phố phường Hà Nội, dẫu chẳng mua sắm gì nhưng cứ nhìn biển hiệu xưa lắc xưa lơ với những dòng chữ mà chắc gì lớp trẻ bây giờ đã hiểu. Tỷ như “Thuốc Cam Hàng Bạc gia truyền” chẳng hạn. Rồi những cửa hiệu vàng bạc với lời rao: “Bạc ta tốt. Vòng ngọc. Chuỗi ngọc”. Chỉ thế thôi đã thấy cái hồn vía của Hà Nội ba sáu phố phường ngày xưa.
Chẳng mấy chốc mà trời đã sẩm tối. Lang thang tự nãy giờ thì bụng cũng đã lưng lửng cồn cào. Món ăn, hàng quán buổi chiều thì còn nhiều lắm. Nào là Bánh cuốn Hàng Bồ, kề bên Báo Lao động; hay là phở cuốn, ngan nướng phố Trúc Bạch; hoặc giả bún riêu cua Phan Bội Châu hoặc lòng heo chiên Lò Sũ…Nhưng thôi, với tâm thế như là người mới đến Hà Nội lần đầu, chúng tôi đã chọn món Chả cá Lã Vọng lừng danh. Có đến hai chi nhánh chả cá Lã Vọng, một ở 14, phố Chả Cá vốn là quán thủy tổ đã gần 140 năm nay; một quán mới do gia đình mở thêm từ khoảng 12 năm nay ở 107, Nguyễn Trường Tộ. Tuy nhiên để khám phá cho đến ngọn nguồn thì ngồi ở quán xưa mới là thích. Đấy là một căn nhà hai tầng bằng gỗ đặc trưng của phố cổ, lối lên cũng bằng thang gác gỗ, ngay bậu cửa sổ ngay tầm mắt đã thấy mái ngói lô xô. Thích nhất là những vật dụng cổ xưa nơi này, và cả gian thờ rất đặc trưng. Một nhành đào đỏ thắm, những quả phật thủ vàng ươm, hương trầm nghi ngút. Cứ như thể ta về mái nhà xưa chứ nào đâu phải hàng quán xa lạ dọc đường lang thang. Chỉ một loáng chốc mà đã có một lò than hoa ấm sực đặt lên bàn. Trên chiếc chảo mỡ vàng óng màu củ nghệ, củ riềng là những lát cá trắng tinh mềm mại, để vào chảo mỡ ấy một ít hành lá, thì là, kinh giới, rau mùi. Hãy vắt tí chanh vào bát mắm tôm, đánh cho sủi mịn đều lên. Bỏ vào bát một ít bún, ít cá, ít rau, chan thêm tí mỡ, một ít lạc rang và tất nhiên là không thể thiếu mắm tôm. Chỉ vậy thôi mà quanh tôi khách Tây, khách Ta ai nấy đều chăm chú, cẩn trọng cứ như là bắt đầu một cuộc khám phá mới vậy.
Tôi nhớ nhà văn Vũ Bằng đã bàn về chả cá khá hay, và cũng chẳng hiểu cái quán chả cá của ông ngồi hồi đầu thế kỷ trước có phải là quán của chúng tôi ngồi hôm nay đây không. Hãy xem ông viết: “Có ai cùng với người bạn thiết, một đêm, trèo lên một căn gác cũ, ngồi vào một chiếc bàn con, vừa nhắm nhót chả cá mà lại vừa nhìn xuống con đường mưa bay mà xem người ta đi lại như trong một cái đèn kéo quân tháng Tám, mới có thể biết rằng ăn chả cá ở hiệu thú vị đến chừng nào. Ăn ở nhà, nó tẻ mà ít khi ngon thật sự. Tôi không hiểu các ông Tàu nhiễu sự, mua chả cá ở Hà Nội rồi đóng bồ, cùng với mắm tôm và các thứ rau, đi tàu bay để đem về Hương Cảng chén với bà con bên đó thì phong vị chả cá ra thế nào ? Riêng tôi thì thấy có một cái thú riêng được thưởng thức chả cá trên căn lầu một cửa hiệu cũ kỹ - mà cửa hiệu đó phải là ở phố hàng Chả Cá - chật chội, tối tăm, thấp bé, mà bàn ghế thì mộc mạc và ám khói - nếu không muốn nói là không lấy gì làm sạch lắm. Có lẽ đó chỉ là một cách nại tính, cũng như người ăn thuốc quen tiệm mà thôi; nhưng tôi nghiệm thấy rằng chả cá mà bán ở chợ hay là bán ở một phố khác phố Chả Cá, đều là không “thọ”, hay là được rất ít người biết đến. Từ các bàn ăn khói bốc lên nghi ngút, những trông đã đủ ấm rồi. Đưa cay một cốc mai quế lộ nhấm nháp với lạc rang, ta ngồi đợi chả mà như cảm thấy có bàn tay bé nhỏ cù vào tim. Đời người đẹp quá… Rượu đã ngà ngà rồi, ông đảo mắt nhìn chung quanh gian gác mờ mờ trong bóng tối, mỗi bàn có khói xanh nghi ngút bốc lên cao rồi nhẹ tỏa trên những cái xà nhà vàng thẫm màu bồ hóng mà nước vôi trắng không thể che lấp được, ông tưởng tượng mình là một nhân vật trong chuyện Tầu xưa, ngồi nhắm rượu trên một tầng lầu của một thứ Bồng Lai quán”.
Bà chủ quán đã tâm sự với chúng tôi như thế này: “Chả cá nhà cô đã được 139 năm rồi. Đến đời của cô đã là thế hệ thứ 5. Ông cụ để nghề lại cho con cháu. Có 5 loại cá để làm nên chả cá: cá quả, cá lăng, cá nheo, cá chiên, cá ngạnh. Nhưng thường thì cá lăng chỉ có vào tầm tháng 10 đến tháng 12 là hết rồi. Nhưng đó là chuyện ngày xưa, chứ từ khi ngăn dòng làm thủy điện sông Đà thì hầu như cá lăng đã bị tuyệt chủng. Nay cũng có người nuôi cá lăng, nhưng cá lăng nuôi thường thịt không ngon, khi chế biến thớ cá bị đen. Nay chủ yếu là cá quả và cá nheo khi vào mùa từ tháng 5 đến tháng 8 mà thôi. Cứ gọi là mùa nào thức ấy. Bí quyết của chả cá phải tính đến gia vị mà quan trọng nhất là phải dùng chính mỡ cá để có hương vị. Tuy nhiên, liều lượng như thế nào lại là do mắt, do đầu, do bàn tay của người chế biến. Phải kết hợp cả 3 phía thì mới có mùi vị đặc trưng. Cô may mắn được mẹ chồng truyền nghề và hàng ngày tôi vẫn phải đích than đứng ra pha chế, thái thịt, nêm nếm gia vị. Cô nghiệm ra muốn giữ được nghề thì phải yêu nghề trước đã”.
Tình cờ chúng tôi gặp hai du khách Úc đang say mê thưởng thức món chả cá ở bàn bên. Cô gái thì xuýt xoa bảo: “Thật tuyệt vời. Rất ngon. Tôi rất thích cách các bạn nấu món ăn ngay tại bàn, với một cái lò nóng, thật thích hợp trong thời tiết lạnh như thế này. Chúng tôi đến nơi này vì món ăn này được giới thiệu trong cẩm nang du lịch và tôi thấy thật thú vị”. Chàng trai phụ họa thêm: “Rất ngon, rất khác biệt. Khi các bạn đến nhà hàng khác thì người ta phục vụ rất nhiều món ăn, còn ở đây thì độc nhất một món, rất dễ chọn lựa, và cũng rất đặc biệt, rất ngon. Đây là lần đầu tiên tôi đến Hà Nội và cũng là ngày đầu tiên tôi ở đây. Thật là một thành phố tuyệt đẹp. Tôi rất thích nơi này”. Tôi chợt nghiệm ra rằng, chính những món ăn, những thú vui ẩm thực lại chính là sứ giả văn hóa kéo những người bạn ở nhiều nền văn hóa khác nhau đến gần nhau hơn. Một cuộc nối kết thật thú vị.
Lò than hồng vừa tàn thì đêm cũng đã quá nửa. Đường phố Hà Nội như sâu hơn, lạnh hơn. Những phố nhỏ, ngõ nhỏ cứ hun hút, loang loáng ánh đèn. Chúng tôi co ro vì chưa quen cái giá lạnh phương Bắc. Chợt nghĩ, giá như lúc này có một cốc cà phê đen sóng sánh thì thích biết chừng nào. Lạc bước qua Hàng Gai, tại số nhà 11, thấy một cái cửa bé tí bên cạnh “Feeling Galery”. Lại nhớ một người bạn mách rằng, ở đấy có một quán cà phê hay lắm. Thế thì tại sao chúng ta không thử khám phá. Một lối đi hẹp vừa đủ để dắt chiếc xe máy, tối tù mù. Vào đến sâu trong đã thấy hai cô cậu phục vụ bảo rằng - Anh chị uống gì kêu luôn cho chúng em ạ ! Vẫn chẳng thấy bàn ghế đâu. Hóa ra, khách phải leo lên một cầu thang lộ thiên, ngang qua gian thờ của gia chủ, lại phải leo lên tiếp một cầu thang xoắn ốc nữa. Và rồi một khoảnh sân thượng be bé xinh xinh hiện ra. Chỉ đủ để dăm ba cái bàn. Nhưng ngồi đây đã thấy hiển hiện ra một góc phố phường Hà Nội. Thấy ánh đèn Bờ Hồ, thấy cầu Thê Húc, thấy cả quán café Highland, quán gà rán Kentucky hào nhoáng. Nhưng chỉ cần thu tầm mắt lại đã thấy ấm áp với ánh nhìn người thân, tưởng chừng như cái giá lạnh của Hà Nội đã vơi đi phần nào. Một ly cà phê trứng là sự lựa chọn tốt nhất cho một buổi tối như thế này. Một thức uống nghe thật lạ với người phương Nam thế nhưng ẩn đằng sau đó là cả một giai đoạn lịch sử của Hà Nội thời khốn khó. Nghe đâu, những tháng ngày bao cấp, kiếm ra được một lon sữa đặc đã là vô cùng khó, trong khi người Hà Nội vốn có cái thú ẩm thực cầu kỳ. Một ai đó đã nghĩ ra việc lấy trứng gà đánh cho tơi bông lên với đường rồi rót vào ly cà phê đen nóng. Ngấp một ngụm cà phê, đã thấy trên môi cái hương vị béo ngậy, thơm phức của trứng, của đường. Rất đặc trưng Hà Nội. Chẳng thế mà, dù bây giờ trên menu các quán xá đã có nào là Capuchino, nào là Espresso, rồi cả… cà phê Sài Gòn, thế nhưng ly cà phê trứng vẫn tồn tại theo dòng thời gian. Để hôm nay có một người phương xa, nhấp một ngụm vừa để khám phá một vùng đất mới, mà lại vừa như bị dẫn dụ về một nơi xa lắm, xa lắc, xa lơ nhưng lại gần gũi vô cùng. Buổi tối Hà Nội của tôi đã kết thúc như thế !
Một ngày loanh quanh phố xá Hà Nội của tôi chỉ là thế. Nhưng cũng đủ để làm ta nôn nao, đủ để làm ta hoài nhớ dù ta vẫn còn loanh quanh trong phố cổ đấy thôi.
HỒNG HẠNH
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 17:46 0 nhận xét Các liên kết với bài này
NĂM MỚI NHẸ NHÀNG !
Một năm mới lại đến !
Trở về với ngôi nhà và mảnh vườn thân quen. Giò hoa lan (mình nhớ đã mua của một bà cụ người Khmer hay ngồi bên vệ đường Nhà thiếu nhi cách đây chừng 2 năm) vừa nở bông hoa đầu tiên. Trắng muốt, tinh khôi ! Về nhà muộn hôm 29 Tết. Cố ý đi ngang vệ đường đó, nghiêng ngó tìm bà già năm cũ nhưng không thấy. Hy vọng, bà đã bán hết những giò lan rừng hoang dại và đang có một cái Tết quê đầm ấm.
Ghé chợ hoa. Mua rất nhiều chậu hoa cúc vàng. Tự dưng thích màu hoa vàng này chi lạ. Rực rỡ. Nồng nàn. Đầy tin yêu vào cuộc sống. Không nỡ cắt hoa cắm vào bình. Xới lại vuông đất trước sân nhà. Vậy là có một thảm hoa vàng lung linh đón Tết.
Vào Google gõ tìm ý nghĩa loài hoa - Àh, Google hôm nay có biểu tượng trâu xinh ra phết ! Nhưng trang Tết Việt thì lại xinh hơn nhiều ! Google mách rằng hoa cúc đại đoá biểu trưng cho lạc quan và niềm vui. Hoa lan biểu thị tôi luôn thành thật với các bạn và một tình yêu tha thiết đang ấp ủ trong tôi !
Ôi, chọn tuỳ hứng mà lại ra ý nghĩa như vậy đó !
Vậy thì gởi đến tất cả những người thân yêu những đoá hoa rực rỡ nhường kia và chúc mọi người một năm mới thật an bình và thật nhẹ nhàng nghen !
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 13:21 1 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ hai, tháng một 19, 2009
TẾT NHẤT MÀ BÙ ĐẦU BÙ CỔ
Bù đầu bù cổ vì TẾT VIỆT nè !
http://www.thanhnien.com.vn/tetkysuu/pages/default.aspx
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 17:58 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ ba, tháng một 13, 2009
LẠI NHỚ QUÊ NỮA RỒI
Tối nay, cả nhà lại ì xèo bàn chuyện vè quê ăn Tết. Đứa cho biết về ngày này, đứa lại bảo về ngày kia; nhưng lạ là chưa thấy đứa nào cho biết ngày lên Sài Gòn cả (!).
Mấy đứa hỏi sao chưa thấy Hạnh viết một entry nào về chuyện nhớ quê vậy ta ! Mở máy vào blog của Hà Giang, thấy nhỏ có một entry mới toanh. Tủm tỉm nhận ra, nhỏ và mình cùng ở Sài Gòn (nói đúng hơn là cùng một nhà !), Tết cùng về một quê, và cái không khí nhộn nhạo mùng 2 Tết trong entry của nhỏ cũng có mình can dự trong đó !
He he, vậy nên xem như entry của nhỏ đã nói hộ lòng mình nghen
TỪ BLOG CỦA HÀ GIANG:
TẾT LÀ GÌ HẢ MẸ ?
Tết là cha mẹ í ới xem ngày mấy về quê
Tết là ông bà nôn nao chờ đến ngày tụi nhỏ trở về
tết là Bà ngoại cho tiền và hối đi mua "đồ tết"
tết là dọn lại cái nhà sơn lại cái cửa, (chủ yếu là Ông ngoại và cậu út, còn cậu 3 chỉ lảng vảng rồi...biến ;) )
tết là dì hai Ngôn và Út ù dọn lại bàn thờ Ông Bà Cố
rồi mẹ và cậu sẽ xếp "quần áo" (tượng trưng) sắp dọc lên hai bên bàn thờ, là dọn cái ly hương cho trống để thắp toàn hương mới
tết là nghe tiếng bầm thịt phía sau bếp để Út ù làm món hủ qua hầm, vào tay của út nước hầm sẽ trong veo, đẹp tuyệt
tết là Bà ngoại phụ trách 1 nồi thịt kho tàu thật to
tết là Út ù đi tìm cho được mảng cầu gai và khóm còn hơi sống để về làm mứt (vậy thì mứt mới chua chua ngon ngon chứ ko ngọt lịm như chợ bán)
là Bà ngoại sẽ đi mua dưa hấu trữ trong nhà, năm nào ngoại cũng mua nhiều mua dư (để giúp người ta và để cho nhà mình "đỏ" nữa, ngoại nói)
tết là mẹ sẽ cắm 1 bình hoa và chưng 1 dĩa trái cây đủ loại Cầu-Dừa-Đủ-Xoài (để nói lên ước nguyện Cầu vừa đủ xài cho suốt cả năm sau)
tết là mẹ và cậu sẽ mua 2 chậu Vạn thọ để trước cửa nhà để chúc thọ cho Ông Bà
là Cha ủ sẽ chọn 1 chậu mai với thế thật đẹp tặng Bà ngoại, ý chúc bà may mắn
tết là cả nhà thức tới giao thừa, cùng nhau thắp nhang khấn vái nhận tuổi mới
tết là cùng nhau uống 1 ly trà trong cái không khí đặc biệt của những khoảnh chắc đầu tiên của ngày đầu tiên
tết là kéo nhau lên sân thượng xem pháo hoa
tết là Chúc tết và nhận lì xì từ Ông Bà vào sáng mùng một (Ngoại gọi đó là "tiền cái" vì hy vọng từ đó sẽ sản sinh ra nhiều nhiều hơn)
tết là cùng nhau khui sâm banh và ăn uống mừng năm mới rồi cả nhà sẽ khởi hành đi thăm hỏi bạn bè
tết là về nhà Ông Bà cố vào mùng hai, rồi tham dự không khí có một không hai của cái gọi là đoàn tụ (ở đó có Ông Bà cố, có Bà dì cả, Bà dì ba, Ông cậu tư, Bà mợ Tư, Ông dượng ba, Ông cậu Thắng, Ông cậu Út, Cậu Phong, Cậu Tòng, cậu Hiếu, dì Thiện, Cậu Khánh, dì Quyên, Cậu Lạc...tất cả tất cả cười nói râm ran tay bắt mặt mừng...)
ở đó, bên cạnh những đặc sản đặc trưng ngày tết, sẽ chắc chắn có một nồi cơm nấu bằng bếp củi và chắt lấy nước cơm, rồi 1 mẻ cá đồng kho quẹt và 1 dĩa rau ruộng luộc để làm vừa lòng những kẻ xa quê (Bà mợ tư nấu thì nước cơm đặc quẹo và nồi cá kho quẹt "đánh thức giác quan" ko gì tả nỗi)
là Cậu Phong sẽ lẳng lặng leo dừa để chọn cho tụi nó những trái ngon ngọt nhứt
là Mẹ sẽ ẳm Bách ra sau vườn và cho Bách nằm trên cái võng ở cái chòi canh ao cá của Ông cậu tư để mẹ khoe với Bách cái tú điền viên
để nghe tiếng cá búng lách tách dưới ao, để biết xao xác gió thổi từ mảnh ruộng
là trở về CM và hẹn năm sau, mùng hai tụi con sẽ lại về
....
(360.yahoo.com/nvquangcm)
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 20:52 0 nhận xét Các liên kết với bài này
Thứ ba, tháng một 06, 2009
XUẤT HÀNH ĐẦU NĂM
Quét điệp lên giấy dó tại làng tranh Đông Hồ, Bắc Ninh
Con gái cụ Chế phơi tranh Đông Hồ
Chạm bản in tranh Đông Hồ
Một góc nhà Thái Học, Văn miếu Quốc tử giám, Hà Nội
Một góc Vịnh Hạ Long
Làng quất Nhật Tân, Hà Nội
Đào Nhật Tân
Tết đến rồi đó !
Đẹp ơi là đẹp !
Làng cổ Đường Lâm, Hà Tây
Bà cụ bán quán ở đình làng Mông Phụ, Đường Lâm
Chùa Mía, Hà Tây
nhà chùa phơi tương Bần
ngồi ở Hàm cá mập ngắm phố phường
Với ngần ấy nỗi buồn, với nỗi sợ khi vào T.S không còn thấy hình ảnh quen thuộc của s. quyết định kéo vali ra sân bay lang thang đất Bắc ngay ngày đầu năm mới.
Đi Hà Tây, ra Hạ Long, về Bắc Ninh, lang thang ngóc ngách Hà Nội. Làm được nhiều nhiều việc.
Chiều qua s. gọi. Vẫn "lửa" như mọi khi. Vậy là mình yên tâm. Và tiếp tục mạch sống như trước.
Chào năm mới nhé !
No comments:
Post a Comment