Wednesday, February 2, 2011

Lại ra Huế

RA HUẾ ĐỂ... ĂN !
Lại ra Huế đúng mùa festival, nhưng những ồn ào của lễ hội lại khó để thu hút tâm trí của những đứa xa xứ về như tôi. Mà hình như như ai cũng vậy cả. Tỷ như chuyện bác Quý. Từ khi gặp ở sân bay Tân Sơn Nhất cho đến lúc ngồi trên chuyến xe từ Phú Bài về khách sạn, bác Q. cứ điện thoại la í ới chuyện ăn ở đâu, uống cà phê chốn nào, chứ tuyệt nhiên không bàn chi đến chuyện lễ hội. Về đến khách sạn Morin lại thấy rủ nhau đi ăn bún dấm nuốt, đi ăn bánh canh cá lóc… Không phải tâm hồn ăn uống gì đâu. Chỉ để nhớ quê thôi mà !

Tối thứ Sáu, chị Ánh Tuyết điện thoại rủ ra bến xe Nguyễn Hoàng ăn cơm bụi. Ghé quán Kim Liên. Thấy đủ thứ món mình thích. Thịt phay kèm tôm chua, cá ngừ kho, canh mướp đắng nấu tôm. Chao ơi là miếng mướp đắng, vừa đúng một khoanh với những khía, những múi nhỏ xíu xiu. Cái đắng của mướp, cái ngọt của miếng tôm đập dập nghe mới thanh tao gì đâu. Trái khổ qua to, bự múi nở nang, thẳng thớm của miền Nam thua đứt cái vị đắng này đây. Mà hình như cũng lâu lắm rồi mới thấy lại miếng mướp ngày xưa. Ăn xong bữa cơm bụi mới thấm thía một điều rằng, muốn tìm lại hương vị ngày xưa cứ tìm tới mấy tiệm cơm tôi vừa ghé. Cái cách pha đồ màu, cách nấu nướng, bày biện thô mộc đó chính là bữa cơm ngày xưa của nhà mình đó thôi. Đôi lúc, ghé mấy nhà hàng Ngự Viên, Hương Giang… thấy món Huế ngon thiệt đó, kiểu cách thiệt đó nhưng mới xa ngái làm sao.

Hôm sau tôi lại lóc cóc ra bến xe Nguyễn Hoàng. Lần nầy thì ghé thử tiệm Mụ Nhơn. Nghe bạn bè chỉ cho tiệm cơm này. Ban đầu cũng không muốn đi, chỉ vì dị ứng cái chữ… Mụ ! Tôi nhớ hồi nhỏ, nhà tôi sống trong cái xóm Tịnh Xá Ngọc Kinh. Cái xóm bây chừ thấy nhỏ xíu nhưng hồi đó đối với tôi thì nó mênh mông, bí hiểm vô kể. Nhà tôi sống ở lưng chừng xóm. Đầu xóm trên toàn là nhà có công ăn việc làm có chút tiếng tăm. Nhà thì có con là bác sĩ, là giáo sư, là huấn luyện viên bóng bàn… Tệ lắm thì cũng là nhà có lò làm bánh in, thơm nức mũi. Nửa xóm dưới, có cái bến sông thì họ mưu sinh bằng những nghề thấp hơn một xí (hồi đó mình nghĩ vậy, nhưng chừ nghĩ lại cao thấp gì đâu mấy cái chuyện này). Nhà thì trồng rau muống, nhà đi đặt tôm, đặt tép, nhà thì đi ở đợ (cái từ ni nghe nặng dễ sợ, nhưng người ta quen gọi là vậy). Trong số đó có nhà Mụ Lại. O Sáu không thích mụ ni. O nói mụ ni nhiều chuyện, chuyên để ý chuyện nhà người khác. O Sáu nhà cũng ở xóm dưới nhưng chuyên làm nghề giữ con nít. Từ nhỏ tới lúc lên lớp 1 tôi sống với o Sáu. O thương tôi lắm. Thế nên chuyện chi o không thích thì tôi cũng không thích luôn. Tôi ác cảm với chữ Mụ có nguyên do là vậy !

Trở lại với chuyện quán cơm Mụ Nhơn. Mụ ni giàu thiệt nghen. Vòng cổ, vòng tay đeo cẩm thạch thấy sợ luôn nhưng bù lại mụ cười thiệt là hệch hạc, phúc hậu. Tôi gọi cá kho, canh, rau muống luộc. Tô canh cá mó thiệt là ngậm mà nghe. Nhìn tô canh mà hình dung ra cách nấu. Phi tí mỡ, bỏ vô trái ớt đỏ đập dập, tra nước vô. Chừng nước sôi bỏ tô cá đã ướp với tiêu, hành mắm muối vô. Cá vừa chín liền cho vào đó một ít thơm, cà và nhất là măng chua, dưa gang chua vào. Nhắc xuống nêm tí hành lá, rau răm. Nói thêm một tí về con cá mó. Không giống con cá mó nặng mấy ký lô ở Phú Quốc, con cá xứ tôi chỉ nhỏ bằng hai ba ngón tay. Da cá màu đó mỏng tang, miếng thịt bên trong trắng ngần, dai, béo ngậy. Người xứ khác mà ăn miếng canh xứ Huế nếu không khéo thì sẽ ho sặc sụa vì cái cay của ớt tao. Lại nói về miếng cá ngừ kho thấm tới bên trong, cá màu nâu mộc nhưng nước kho thì trong veo, ánh chút mỡ vàng óng thanh tao, kèm theo hai trái ớt xanh kho nẫu ra. Gọi thêm dĩa rau muống xanh lục chấm nước kho thì không còn vui thú gì hơn. Gắp đũa rau muống mà tôi như nhớ lại những năm 75 thiệt là khó khắn. Lúc đó, tôi nhỏ nhất nhà. Không đi bán cà rem như mấy ông anh, không đi trồng khoai, trồng sắn trên Chín Hầm như ba, không xắt khoai, xắt sắn như mạ… Tôi chỉ kham chuyện xếp hàng mua… rau muống ở HTX Thuận Lộc. Bữa thì mua rau ngang, bữa thì mua được rau đọt. Đem về bữa thì luộc, bữa thì chẻ ra bóp rau sống. Có tháng khó khăn ngặt nghèo, phải nấu cháo cầm hơi thì lại thấy mạ xắt rau muống bỏ vô (!) Đôi khi mình nghĩ, nồi cháo tụi tôi ăn chỉ khác cháo heo ở chỗ, gạo được vo sạch hơn, rau được nhặt rửa sạch sẽ, lại tra thêm một ít mắm ruốc. Cũng may mà cái đận khó khăn ấy qua đi và tôi cũng còn quá nhỏ để bị ám ảnh một điều gì. Quên đi và biết bỏ qua mọi chuyện là cách để mình sống an lạc hơn. Thầy Nhất Hạnh có nói một điều mà mình rất thích – Quá khứ thì đã qua đi. Tương lai thì chưa đến. Chỉ có biết sống an lạc trong phút giây hiện tại là quý nhất. Biết là vậy, nhưng sao và miếng cơm mà tôi như nghe nghẹn đắng, mắt cay cay. Cứ nghĩ giá như ba mình còn sống để mình có thể nấu cho ba một món ăn xứ Huế.

Ghé thăm mạ anh Quyền. Anh Q. đi Đà Nẵng, nhắn cho mình một tin: Em ghé thăm mạ anh đi. Nếu em rảnh nói mạ anh nấu cho ăn. Mạ anh nấu món Huế ngon lắm đó ! Nghe ấm lòng quá. Nghe bà cụ nói chuyện còn ấm lòng hơn. Hai bác cháu kể lể từ chuyện ngày xưa đi chùa ăn chay, cho đến chuyện nữ công gia chánh. Lâu lắm rồi mới tìm ra một không gian Huế đến vậy !

(Còn tiếp – Tình hình là về đến Cần Thơ, kho một nồi mắm kho Nam bộ rặt ri. Đợi chừng nào phai hết mùi mắm tui viết tiếp. Kiểu ni chắc phải ăn hết gói mè xửng quá !)
Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 17:17
GÓC NHÌN CỦA KHẢ

Chân dung trên đây là của hắn. Phụ chú một tí, vì thiếu nhân vật nên hắn cải trang để chụp hình đưa vô phóng sự, định qua mặt sếp. Vì khó tính và cũng vì lúc đó... hình ảnh, tin bài quá nhiều nên chi thẳng tay cho vô... "Bài không sử dụng". Giờ thì: "Hẻo tin bài ảnh quá Khả ơi. Mi có hồi cố hương hay không thì bảo" !
Chiều nay, ngồi uống cà phê Làng Báo, tự dưng nhớ tới T.C.Khả. Hầu như đồng nghiệp nào cũng cùng một ý nghĩ rằng, hắn đi rồi để lại một khoảng trống quá lớn cho làng ảnh đồng bằng. Góc nhìn rất thời sự, nhanh lẹ và nhất nhất là có lòng với tất thảy anh em, với tất thảy làng báo. Dù đôi lúc, cái tính hay giúp người, dễ xiêu lòng đó lại bị người không hiểu, hoặc người không có lòng nghĩ rằng hắn là tay chạy sô kiếm tiền (!). Đôi khi hắn cũng nghe được người ta nói vậy, thế nhưng không bao giờ hắn để bụng, chỉ cười xuề xoà.

Hồi nãy anh Thái Nguyên nhắc: “Thằng Khả hay lắm. Nể nhứt cái vụ hắn chụp hình thu hoạch lúa trên Cờ Đỏ. Mới thấy hắn kêu người ta cười tươi ôm thúng lúa, chụp lách tách mấy chục kiểu. Lại nghe hắn biểu họ cũng ôm thúng lúa nọ nhưng… xụ mặt, làm mặt buồn. Anh em hỏi mày làm vậy chi vậy Khả. Hắn toe toét cười thú thiệt - Rủi lỡ mai mốt lúa xuống giá, toà soạn kiếm hình thì có cái đưa chớ mấy ông”. Bó tay cho hắn ! Huy Phong, báo Sài Gòn Giải Phóng thì nhắc vụ đi tác nghiệp chung hôm khai trương cửa khẩu Xà Xía – “Chị biết không, khi hai ông tỉnh trưởng Tà Keo, Kiên Giang bắt tay nhau để khánh thành, cánh làm báo chen lấn nhau chụp hình, chỗ đứng thì chật, nhà báo thì đông, chưởi nhau loạn xị. Em thấy ông Khả cười cười hổng chụp gì hết. Tới chừng, lễ xong, ai nấy tản đi hết mới thấy ổng ngoắc… hai ông tỉnh trưởng lại dàn dựng cảnh bắt tay để tha hồ mà chụp. Hôm sau chỉ có hình trên Thanh Niên là hoành tráng”. Chuyện này thì không lạ. Nhớ có lần hắn chụp hình căng dây cáp cầu Cần Thơ để minh hoạ cho tin trang 2, Lưu Quang Phổ từ Hà Nội phải gọi điện vào la chỏi lỏi: “Trời ơi, ông chụp hình thời sự mà sao nghệ thuật vậy hả”.

Đại khái là vậy. Ai cũng có chuyện để kể về hắn.

Hôm trước viết bài về chú Sáu Dân, tìm ảnh tư liệu muốn khùng mà không ra. Điện cho một đồng nghiệp – cũng là tay ảnh có tiếng ở C.T – ra chiều quan trọng anh ta bảo ngay, khó lắm em ơi, mai nghe, giờ này tối rồi. Tôi liếc nhìn đồng hồ, trời đất mới có 8 giờ tối chứ mấy. Điện cho 2 đồng nghiệp khác ở C.M và H.G, có hình ngay, có điều để như ý thì khó quá ! Lúc đó, tự nhiện quạu ngang và lầm bầm chưởi… hắn ! Hổng biết, ở bên kia nửa vòng trái đất hắn có bị nhảy mũi (!).

Lục trong thư mục “BÀI KHÔNG SỬ DỤNG” thấy một folder phóng sự ảnh về chợ hoa Tết Cần Thơ của hắn. Nhìn và thấy một góc nhìn hết sức nhân bản của hắn. Nói trước là trong vấn đề tác nghiệp thì tôi hết sức khó tính với hắn, thế nên những tấm hình như vậy mà hổng được đăng là chuyện… thường tình !
THỜI SỰ GIA ĐÌNH

Hổm rày, cả hai nhà, một ở Cần Thơ, một ở Sài Gòn ồn ào, nhộn nhạo bà con dưới quê lên. Mùa sĩ tử lai kinh ứng thí mừ ! Có điều 1 sĩ tử lại “cõng” thêm nào ông bố, bà mẹ và cả… bà nội, bà ngoại (!). Phố phường đông đúc, chật như nêm. Nhà ở phố thì có dịp vui như… Tết. Hổng tốn công về quê mà tự dưng có một không khí quê nhà quá xá.

Câu chuyện quanh bàn ăn cứ liên tục nhảy cóc từ chủ đề này sang chủ đề khác. Tỷ như, sáng nay, chế Hai và bà nội T. Tâm đáp xe từ Cà Mau lên để cổ vũ tinh thần cho T. Giang. Mới lên xe mà chế Hai đã điện thoại nhắn nhe mình nhớ mua sẵn bột để nấu bánh canh cua gạch son Cà Mau chắc nụi. Lại thêm có bọc dưa bồn bồn, hợp cùng bọc cá kèo cô Năm ở Sóc Trăng gởi cho. Tin truyền nhanh như chớp lên Sài Gòn khiến H.Giang la chỏi lỏi - Nhớ để dành cho… thằng Bách (!). Hắn mà nghe bà ngoại dặn dò nêm nếm ra làm sao, để nước cốt dừa cỡ nào, thể nào cũng vù về Cần Thơ ngay. Chế Hai thì cười ha ha khi nghe biết mình làm một nồi thịt kho nước dừa mà không để hột vịt vô vì… kiêng ! Hai thằng nhóc đòi chiều nay làm một nồi xôi đậu xanh sầu riêng – yếu tố “đậu xanh” thì đã rõ rồi, muốn thi đậu mừ; còn “sầu riêng” là sao đây, hổng kiêng hả; mới nghe mình hỏi dò, hai thằng nhóc để cục kê liền – Thôi nghen, kiêng ít ít thôi, ngay mùa sầu riêng hột lép mà không ăn coi không đặng nghen ! Đúng là… “tham ăn”. Hèn chi thằng nào, thằng nấy to bằng… con voi !

Viết đến đây lại nhớ chuyện ngày xưa. Mới đó mà mau quá. Hồi đó, chuyện cho T.Tâm ăn là cả một cực hình. T.Tâm nhà mình vốn dị ứng với sữa, thấy ly sữa, bình sữa là lắc đầu nguầy nguậy. Mà thời bao cấp để có tiền mua hộp sữa là cả một vấn đề. Thử nghĩ, cha đi chụp hình thuê, mẹ viết báo cáo mướn, góp nhóp tiền bạc vác về cho hắn hộp sữa Dumex 1kg to vật vã; vừa đi vừa nghĩ hắn uống hết hộp này thì cao phải biết, mập phải biết, còn thông minh thì… vốn sẵn tính Trời rồi ! Vậy mà, thằng con không chịu cảm thông với ước mơ của ba mẹ, cứ phun vèo vèo và sữa mẹ làm tới ! Đến chuyện cho ăn cũng vậy thôi. Chịu hết xiết phải gởi nhà trẻ lúc 18 tháng. Không phải đi nhà trẻ là tự nhiên từ một đứa hổng chịu ăn thành đứa ăn rào rào ngay được. Ít ra được cái “liệu pháp tinh thần” khi nghe tên lớp học của con mình – “lớp cháo”, “lớp cơm nát”, “lớp cơm nhão”… Nghe thấy ớn chè đậu chưa ! Mình nhớ hồi đó, mỗi khi chở T.Tâm vô nhà chế Hai, thể nào Út Hoàng cũng nhăn nhó – Hai vợ chồng mày nuôi thằng nhỏ vậy đó hả. Hổng chịu ép nó ăn gì hết trơn hà. Mình nhăn răng cười trừ, nhưng thấy cảnh Út Hoàng ép T.Giang ăn mà thấy oải quá. Ăn nhiều thiệt đó, nhưng mập mạp để làm gì mà mặt mũi cu Trường cứ vừa ăn, vừa lườm lườm, rất chi là hình sự. Cả nhà cứ vật vã, ồn ào quanh chuyện ăn của tụi nhỏ. Trong khi đó, Hoàng Giang, Hà Giang thì mê nhất vẫn là… cơm trắng chan nước trà và không ăn được nước mắm ! Trường Giang thì chỉ ăn thức ăn riêng và ăn cái ào tô cơm trắng sau cùng. Cả nhà rất sợ sau này hắn ở ký túc xá, vì ăn thức ăn trước thì sợ… “chảy máu cam” vì mấy thằng bạn; nhưng ăn cơm trắng trước thì biết một lát lấy thức ăn gì để ăn !

Những chuyện ngày xưa đó, nay lại hiển hiện ở một thế hệ khác. Tỷ như, “thời sự gia đình” hiện nay lại không phải là chuyện thi đại học của Trường, của Tỷ, của Bé Ngoan, hay là chuyện chuyển trường của T.Tâm. Nóng bỏng, gây cấn, hồi hộp, bi hài nhất vẫn là chuyện… cu Bách ! Lịch sử đã lập lại khi cu Bách nhà ta cũng “đặc biệt dị ứng” với sữa bột. Từ khi sanh ra đến giờ, Hà Giang đã thử bằng mọi cách, từ việc mua cả một tá núm vú cao su, uống bình không được thì xoay qua uống ly, không uống dạng nước thì pha vô bột. Nhưng cu Bách nhà ta đã vô hiệu hoá tất cả. Đến nỗi, hãng sữa đến tận nhà với một chú gấu - người rối - to đùng múa may quay cuồng. Ha ha, thấy cái nhãn Nestle trên ngực chú gấu là Bách ta khóc ầm rồi !

Mà nào chỉ chuyện uống sữa, chuyện ăn cũng thê thảm không kém. Mỗi bữa ăn là cả nhà cứ như một gánh hát bù tèo. Gõ vào bất cứ cái gì gõ được để đút một muỗng. Mà cu Bách nhà ta thì thiệt là chảnh. Mỗi vật chỉ gõ một lần, gõ lần thứ hai trên cùng một vật dụng, hắn phát hiện liền và… không ăn. Mà đồ chơi thì có hạn, nắp song nồi cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Ăn được một muỗng lại đưa mắt làm mặt thảm và giơ tay cầu cứu mình ẵm hắn thoát khỏi “ách kìm kẹp” của Hà Giang; không đáp ứng thì hắn giở chiêu quay đầu vèo vèo mỗi khi thấy cái muỗng bột trước mặt; quay mỏi cổ thì giở đến chiêu… mắc tiểu; tiểu xong rồi hết cớ lại đến màn… giả bộ ngủ gục. Cha mẹ hắn tưởng thiệt, dẹp tô bột rón rén, nhẹ nhàng ẵm hắn lên võng để ru ngủ, chỉ cần vậy hắn… bật dậy cười toe toét, giỡn rầm trời !

Lại nói về mẹ của hắn. Kể từ khi hắn ra đời là bao nhiêu chuyện thường đọc được trên báo lại xảy ra trong ngôi nhà nhỏ này. Tỷ như, chuyện lâu lâu bà ngoại lên thăm ẵm thằng nhỏ ra đình chơi, cho đi chân không, thể nào mẹ hắn cũng la um trời. Bà ngoại lén lén cho uống miếng nước đá cũng thành chuyện lớn. Bà ngoại cho ăn cháo trắng – vì cu Bách nhà ta chỉ khoái khẩu món này, nuốt lịm lịm, có gen di truyền mừ - mẹ hắn càu nhàu tợn. Mẹ hắn buộc hắn phải ăn những tô bột dinh dưỡng. Tỷ như, màu đỏ đích thị có cà chua, màu cam có cà rốt, màu xanh có rau cải, màu tía có rau dền. (Nhưng nói nào ngay chỉ đáp ứng nhu cầu “nhìn” như một liệu pháp tinh thần là chính. Vì cu Bách ăn rất ít và nhiều khi ép ăn gần hết sau gần 2 tiếng làm trò thì lại… ói ra cái ào !). Tự dưng mình thấy “mẹ hắn” của “mẹ hắn” buồn xo mà không dám nói. Người ta hay nói có sinh con ra rồi mới biết mẹ mình thương mình ra sao. Nhưng rồi mình phải bổ sung thêm một ý là: khi sinh con ra rồi mình lại dễ quên mất mẹ mình đã nuôi mình ra sao, đã lo cho mình ra sao ? Viết đến đây mình lại hình dung, một ngày nào đó cu Tâm có vợ, có con, liệu vợ hắn có để cho mình rớ tới thằng con dù rằng mình tự nhận… rồi mai này mình sẽ là một bà nội rất chi là “mô đần”, rất chi là “xì tin”. Chồng mình xì một tiếng và nói mình đừng có mà mơ mộng !

Nhân chuyện cu Bách lại nói về Osin. Từ khi cu Bách ra đời đến giờ đã trải qua 4 đời Osin. Thích nhất vẫn là bé Diện, người Khmer nhưng mặn mòi, lam làm. Chế Cả biết gia đình của nó, ở đâu Kinh Ngay, Kinh Đứng gì đó ở xứ Bác Ba Phi. Bé Diện thương cu Bách và cũng rất chịu khó làm, muốn làm lâu dài để kiếm chút đỉnh tiền. Ở đâu chừng 3 tháng thì mẹ nó đòi đem nó về để đi làm công nhân hay lấy chồng xứ xa gì hổng biết. Bà nội cu Bách thấy vậy đưa lên một người bà con xa. Chèn ơi, bà này có một cái nhìn quả ác đạn, vẻ mặt đã không tươi cười lại thêm cặp mắt lườm lườm, môi thì trề ra. Quang ù cứ trấn an cả nhà – Ráng chịu đựng, miễn là có người giúp việc. Nhưng chịu đựng sao nổi khi thấy mỗi khi đi đâu, gởi cu Bách cho bả giữ một ngày, khi về là thấy cu Bách mừng rỡ lạ thường. Lại hoài nghi - ở nhà giữ cháu mình hổng biết con mẻ có như Quản Thị Kim Hoa ở Biên Hoà không đây ta ! Thấy thằng nhỏ có vết bầm trên trán, mới đưa tay lên xoa, chưa kịp nói gì, bà ta đã… lườm một cái và chặn họng mình ngay – hổng phải tui nghen (!). Để đỡ mất công hoài nghi, thôi thì tống tiễn bà ta về quê phứt. Trong lúc lu bù như vậy, một bà Osin khác cũng ở trong xóm Đình Chí Hoà giới thiệu cho một bà Osin ở dưới Gò Quau, miệt rừng U Minh Thượng. Bà Tư này là được nhứt. Không ai mà vừa biết nấu ăn, vừa ru cu Bách ngủ, tắm cho nó và lại biết đút ăn - điều hệ trọng nhứt. Cười nhất là bà Tư trốn nhà đi làm, được vài bữa thì đứa con gái phăng được số điện thoại kiếm, bà Tư giả giọng nói "Lộn số rồi cô ơi". Bà Tư quay qua kể lể: “Con gái tui đi dạy học. Nó thấy tui đi mần thuê sợ mất thể diện với lối xóm mới điện kêu tui về. Nhưng ở quê, tìm đâu ra công ăn chuyện mần để có một triệu ba tháng như bây giờ”. Hai hôm sau, lại nghe chuông điện thoại reo, bà Tư cũng giả giọng nhưng đầu giây bên kia ông chồng của bả nhận ra ngay, ổng mếu máo nói: “Bà đó hả bà !”. Nghe thảm quá, Hà Giang cho tiền bà Tư về quê thăm chồng. Rửa cho bà Tư thêm mấy tấm hình hôm đi Đà Lạt để bả về quê khoe lối xóm. Lần đi Đà Lạt là lần đi xa nhất trong đời của bà Tư. Nhớ chuyện bà Tư nhìn mấy cây thông rồi trầm trồ - Chèn ơi, chừng vài năm nữa, hạ mấy cây này xuống xẻ ra là có bộ ván hết biết nghen - cả nhà ôm bụng cười lăn. Tưởng là tình thương mến thương như vậy sẽ giữ chân bả được lâu. Ai dè, mới đây bả lại khăn gói về quê. Mấy hôm đó, không ở trển nên không biết nguyên do cơn cớ là sao ? Nghĩ lại thấy tiếc ghê. Osin thứ Tư mới là ghê chứ ! Bà này do Chế Hai tuyển lên. Nhớ lại, mới tảng sáng ngủ thức dậy, mắt nhắm mắt mở thấy một con mẹ to lù lù trước cửa, mập ú, trắng bạch, tóc nhuộm vàng hoe, son phấn bóng lưỡng ! Cả mình, cả Hà Giang, cả T.Tâm bật ngửa – Osin mà vầy đây hả ? Chưa sốc bằng chuyện bả tự giới thiệu như một tràng laphan – Kêu chế bằng Út nghen. Trời ơi Út khổ lắm, bị chồng đánh mới lên đây nè. Chưa dứt câu, cái mông bả… rung lên phần phật và kêu ò í e. Chèn ơi ! Bả có di động ! Vừa rút cái xoạch là mẻ nói cái ào: “Tao nè mày. Tao lên rồi. Bộ mày hổng biết hả. Thằng chả oánh tao quá trời tao mới đi ở đợ nè”. Lên buổi sáng, đến buổi trưa là mẻ ngang nhiên vô phòng ngủ của Hà Giang nằm vì… “Nằm trên này có máy lạnh mát, nằm dưới vừa nóng, vừa ồn quá Út chịu hổng nổi”. Nghe mà tin nổi chưa. Bả còn dặn Hà Giang mỗi khi có khách tới nhớ cho bà biết là ai, bà con ra sao để tiện đối xử. Thì đây, cu Tỷ lên ở nhờ thi đại học, vừa giặt đồ ra là mẻ gào lên: “Mày đem đi phơi liền nghe chưa, tao hổng ở không mà hầu mày nghen”. Gặp T.Tâm thì bả nể hơn nên mới năn nỉ: "Con đi ăn cơm đi, để... nhường võng cho Út nằm. Út mỏi lưng quá !". Cả nhà chợt ngộ ra tại sao mình cứ phải chịu đựng con mẻ một cách căng thẳng như vậy ! Thôi thì tống tiễn con mẻ và cả nhà ra nghị quyết: “Cùng nhau làm việc. Không thuê Osin”. Trưa nay dặn T.Tâm – “Con nhớ tiếp làm công chuyện nhà. Còn hổng chịu làm là mẹ rước mẻ Út lên à” !

Bó tay !
THỜI SỰ GIA ĐÌNH TẬP 2

Hoá ra entry “Thời sự gia đình” được mọi người hưởng ứng quá thể. Tối nay, bữa ăn kéo dài đến tận 8 giờ tối cũng chỉ xoay quanh chuyện ăn của mấy thằng nhỏ. Bắt nguồn cũng từ nồi lẩu mà Chế Hai dành nấu. Hừm, biết gọi tên là lẩu gì bây giờ, chỉ biết có tôm, có mực, có thịt bò, có rau tá lả. Nồi nước súp thì hơi mặn mặn, hổng ngọt, hổng chua (!). Nhưng… “tinh thần gia đình” muôn năm ! Thế nên, ai nấy đều húp sì sụp, ra điều ngon lắm. Chế Hai thấy vậy nở nụ cười mãn nguyện và nói – Mai tao tiếp tục đi chợ nấu ăn cho – hai thằng nhỏ méo mặt mà… cười. Riêng ta thì ngay mai đi Bến Tre rùi, hai nhỏ cố gắng “thưởng thức” tiếp nghen. :( :( :(

Nhân đà, Chế Hai nói: “Hổng nhờ tao nấu cháo trắng tập cho thì đừng mong cu Bách mập mạp, khôn lớn cỡ này”. Tiện thể, T.Tâm thú thiệt: “Cô Hai ơi, mấy lần hổng có chế, con lén lén cho thằng Bách liếm sô cô la với liếm kem đó cô Hai. Còn hôm trước, chế hổng cho nó gặm đồ chơi vì sợ dơ, thấy vậy con đưa… ngón tay của con cho nó gặm luôn”. Ặc Ặc. Hà Giang ơi, Hạnh đang cười muốn nghiêng ngả ! Nghe tiếp nghen, cô Hai nghe T. Tâm nói liền… cười rạng rỡ dặn thêm: “Lần sau con ăn cái gì mà cu Bách đòi thì con cứ đút nó ăn cho cô Hai. Nó thiếu cái gì thì mới đòi cái đó. Vậy chớ bà nội thằng Trường có ăn bột dinh dưỡng gì đâu mà cũng sống tới 95 tuổi” ! Cười tiếp tục !

Nguy to rồi. Chuyện nuôi cu Bách đang có nguy cơ đi từ thái cực này sang thái cực khác mất thôi. Cứ cái đà này thì chỉ 3 tuần nữa thôi, đảm bảo sẽ có một entry hấp dẫn, lâm ly. Chờ nghen !
(chú thích ảnh: bà cố và bà ngoại cu Bách đang gỡ cua nấu bánh canh cho hai cậu)
CÂU ĐỘ VÌ SỢ... BLOG Ế KHÁCH !
Tui có ghé vô cửa hàng Sex 4, Camden Lock rồi. He he... bán đủ thứ bà con ơi !

Nhìn vô là biết hết "tính cách" các quốc gia. Tiếc là hổng có hình... Việt Nam !

Nhiều bạn bè biết mặt và cả… chưa biết mặt – nhưng hay ghé thăm tệ xá nhỏ nhoi này - đều nhắn nhe rằng: sao chủ blog không đưa lên những câu chuyện, những tấm hình hôm đi Pháp, đi Anh. Mọi người cũng đồn đãi rằng, những chuyến đi ấy nghe nói có nhiều chuyện khá… “hay” ! Người này nói thế này, người nọ nói thế kia. Một ông bạn già lại còn tìm đâu đó trên mạng tấm hình một em nào đó thật… bốc lửa, mặc bikini giữa trời Tây và bảo rằng đó là… chủ blog (!). Chèn ơi, chủ blog mà có thân hình “ngon cơm” cỡ đó thì tội tình gì đi làm báo cho mệt. He he he !

Sự thể là vầy. Chủ blog đang làm một cuốn sách mới. Nếu “Dấu xưa Nam bộ” là những gì hoài cổ, tìm kiếm những gì xưa lắc xưa lơ, thì đây sẽ là những câu chuyện giang hồ thời hiện đại với góc nhìn của một kẻ lang thang nơi xứ người. Đang viết về Anh, Pháp, Trung Quốc, Thái Lan, Sing, Cam… nói chung là đủ món ăn chơi ở xứ… thực dân, đế quốc, thuộc địa… Chỉ còn thiếu… phát xít nữa là đủ lệ bộ ! Định làm một chuyến Mỹ, Nhật nữa cho tập sách nó hoành tráng. Ước mơ là vậy mà hổng biết sao đây. Đợi mua sách nghe bà con.

Đưa lên đây cho bà con chiêm ngưỡng hai tấm hình ở cửa hàng Sex 4, Camden Lock - một khu ăn chơi thứ thiệt của London. Đã là dân giang hồ thì phải đến khu này.
MƯỜI XIỀM LÊN SÀI GÒN

Sinh nhật Hiền Nhi, hỏi con thích đi ăn ở đâu. Câu trả lời là – Bánh xèo Mười Xiềm. Sực nhớ, hổm rày dân Sài Gòn cứ xôn xao chuyện bà Mười mở quán ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa (xéo góc Coop Mart Nguyễn Đình Chiểu). Nhưng hổng phải sau khi đi Mỹ về thì bà Mười giàu đến mức có thể bôn ba lên Sài Gòn nghen bà con. Nghe nói một doanh nghiệp nọ mời bà Mười lên với một mức lương hậu hĩnh, trả tiền bản quyền thương hiệu hẳn hỏi chứ chẳng chơi. Nghĩ chuyện xưa, bà Mười đã quá lận đận, hớ hênh với một doanh nghiệp nọ, nên chi chủ blog cũng chẳng mấy mặn mà để điện thoại hỏi thăm điều chi ở bà Mười. Trong bụng chỉ mong bà “gá nghĩa” đúng nơi, đúng chốn mà thôi.

Trở lại chuyện đi ăn bánh xèo. Ô là la ! Quán quá xá đông. Hai chị em Hiền Nhi, Yên Nhi đến trước 20 phút – đủ thời gian để... xếp hàng và xí chỗ với thiên hạ ! Trong quán, thiên hạ ngồi như nêm. Một điều quá ấn tượng là quán trình bày rất có gout. Một màu xanh chủ đạo. Và trên tất cả vật dụng từ khăn lót bánh, bao tăm, bao đũa muỗng, khăn ăn… cho đến quầy tiếp tân đều chỉ độc một hàng chữ giản dị “Bánh xèo Mười Xiềm – Since 1953”. Ngay cổng vào, để một chiếc cối xay bột với dòng phụ chú: “Chiếc cối xay bột này tương tự chiếc cối xay bà Mười đã đem qua Mỹ để trình diễn cho thiên hạ coi chơi” (!). Một cái chậu rửa tay cho thực khách cũng tương tự chiếc cối đá. Thiên hạ mua bánh xèo đem về có ngay một cái hộp đẹp kinh, rau bỏ sẵn vào túi nilon. Xem ra cái món Pizza Miền Tây này ăn đứt Pizza Tây rồi ! Nhìn vào menu thấy đủ cả. Cả nhà kêu loạn xị: 1 cái bánh xèo truyền thống với nhân tôm, thịt, giá, đậu; 2 cái bánh xèo hải sản với nhân nấm kim châm; 1 cái bánh xèo nhân thịt vịt, măng tuơi; 8 chén bánh ít trần nhân thịt chan nước cốt dừa; 1 dĩa gỏi cuốn; 1 dĩa đu đủ khô bò; 3 chén soup… Tính tiền hết hai trăm mấy. Mà thấy đáng đồng tiền bát gạo. Chỉ tội tụi nhỏ hổng được gặp bà Mười. Hổng chừng bả về quê thăm ông Mười cũng nên.

Cũng có người nói rằng bánh xèo bà Mười đâu có gì xuất sắc, thậm chí còn… tầm thường nữa, vậy sao nhà báo bơm bả quá xá vậy – Cái vụ nầy hổng chừng bà con chê ngay… chủ blog rồi, bởi vì chủ blog dành cho bà Mười tới 3 bài hoành tráng, bài nào cũng nguyên trang, giựt tít trang bìa không hà ! Nói nào ngay, trong các bài báo đã viết thì chủ blog đã nói rất rõ là: chuyện bánh trái bà Mười làm thật ra cũng giản đơn, chân chất mà ai cũng làm được. Cái bánh của bà Mười hổng sang cả gì đâu, y hệt như bánh bà ngoại, hay má mình làm vậy đó. Nhưng cái cách bà Mười làm, cách bà Mười nói chuyện lại có nét duyên Nam Bộ. Đặc biệt là ăn vô thấy nhớ quê ngay tức khắc. Vậy là thành công rồi. Cũng có người nói: làm bánh vậy mà cũng đi Mỹ (!). Chủ blog cười – thằng Mỹ nó cần cái “dân gian” mà. Thì dân gian là vậy đó !

Hôm trước, nói chuyện với bác Minh, bác cứ nhắc hoài chuyện thèm ăn một ổ mì xíu Huế. Ngay tức khắc chủ blog nhớ ngay mùi vị của nó – mà có gì đâu, một ổ bánh mì chan một ít nước thịt kho, có hành; chỉ nước kho thôi nghe, vì mì thịt dành cho người giàu rồi. Đôi khi khách đông, bà bán hàng chan vội, chan vàng lẫn vô ổ bánh mì một miếng da heo hay một tí tóp mỡ là thấy sướng cả ngày (!). Người khác nghe kể mới xì một tiếng vì… có thấy ngon gì đâu. Mình cũng chẳng lấy đó để giận trong bụng. Bởi lẽ, đôi khi mình thấy chồng mình thèm ăn món lãng xẹt hà; tỷ như đường mật mía (còn gọi là đường chảy) thắng lên thành kẹo, lấy cây đũa tre quay quay vài vòng và… mút ! Nghe nói mẹ chồng tôi hồi đó, đẻ năm một, nhà trong quê, thời chiến tranh, thành ra chồng tôi và anh chị em chồng toàn uống nước cơm pha đường, hay ăn “kẹo” đường cho nó có chất ! Và chồng tôi thấy nó ngon gấp mấy lần mấy thứ chocolate mà tôi chất đầy tủ lạnh cho con tôi.

Vậy đó, ăn một món ăn gì đó với một chút hoài niệm, một chút ký ức thì ngon gấp bội phần. Ăn một cái gì đó với tấm lòng bao dung, hồn hậu và biết ơn người làm ra cũng ngon hơn rất nhiều lần. Cái ngon không nằm ở món ăn vật chất. Cái ngon không nằm ở đầu lưỡi của mình.

Cũng như tối nay vậy thôi. Cái bánh xèo làm ra ở một cái tiệm thật pro, có máy lạnh vẫn không sao so được với cái bánh bà Mười đổ cho tôi ăn ở cái quán xập xệ ven đường làng Bình Thủy năm xưa. Nhưng tôi cũng thấy ngon.

Thiệt tình là mừng cho bà Mười hết sức. Và phục cho ông chủ đứng đằng sau “Bánh xèo Mười Xiềm”. Một cách “ăn theo” bà Mười quá khôn và có tình ! Mong cho mối lương duyên này bền lâu !

Được đăng bởi HONG HANH vào lúc 10:36 0 nhận xét Các liên kết với bài này

No comments:

Post a Comment