Hãy sát vai cùng các blogger tự do đang ở Việt nam
Mon, 01/31/2011 - 08:00 — Kami
Kami
-
(Mến tặng Trương Duy Nhất và các bạn nhà báo của tôi đang còn lưỡng lự …)
Cách đây chưa lâu, nhà báo-blogger Trương Duy Nhất đã thông cáo cùng cộng đồng blog rằng Trương Duy Nhất đã “Nghỉ báo viết blog“, Trương Duy Nhất đã trả thẻ nhà báo để từ nay trở thành một blogger hoàn chỉnh, để có thể viết ra những điều mà vốn lâu nay vẫn đau đáu trong tâm mà chưa có điều kiện viết ra hết vì còn nhiều nỗi lo. Tới hôm nay sau chỉ vài ngày, cũng nhà báo Trương Duy Nhất đã thẳng thắn lên tiếng không chút e dè “Đừng đọc báo, hãy đọc blog!” và kêu gọi các nhà quản lý báo chí hãy đừng bảo thủ đến mức đi phân rạch báo chí chính thống chính thống với báo chí ngoài luồng.
Nghề báo ở Việt nam ta nhiều chục năm nay là như vậy, hẳn những ai đã từng là nhà báo hay viết báo dưới chế độ hiện nay đều rõ, muốn an tâm để coi nghề báo là một nghề kiếm sống, nuôi vợ con thì hãy viết những điều mà lãnh đạo tòa báo họ muốn, còn nếu ai muốn viết theo tâm của mình, hay viết vì độc giả, vì sự tiến bộ xã hội thì đó là việc chỉ dành cho mấy tay nhà báo “bất mãn” hay có tư tưởng chống đối như đánh giá của mấy vị làm công tác quản lý báo chí. Mà giả sử có ai viết như vậy thì họ cũng biết chắc bài viết sẽ bị biên tập cắt sửa cho đến khi hết nhẵn những ý của người viết cố cài vào thì họ mới chịu, để rồi cuối cùng khi bài viết xong xuôi được lên trang để đến với bạn đọc thì khi đó nó được ví như món đồ gỗ xộc xệch bởi một ông thợ mộc tay nghề dở sẽ làm mất công chửi của mấy bạn đọc nóng tính. Tóm lại, sau mỗi bài viết kiểu như vậy thì cả người viết và người đọc đều có cảm giác chung là chán, bực mình kiểu như vừa bị lừa, vừa bị coi thường. Tất cả cánh nhà báo ai rất hiểu rõ điều này, nhưng cuối cùng họ cũng vì miếng cơm, manh áo của bả thân và vợ con thì ai cũng đành tặc lưỡi, nhắm mắt viết cho xong, viết theo yêu cầu của lãnh đạo để đảm bảo kế hoạch công tác.
Chắc đó cũng chính là lý do buộc nhà báo Trương Duy Nhất phải nghỉ viết báo để quay sang viết blog với suy nghĩ “ Trong thời buổi bạn đọc tẩy chay báo, chính người làm báo cũng không thèm đọc báo, mọi giới mọi ngành mọi người mọi nhà, từ gã thường dân đến quan chức hàng nguyên thủ, trung ương ủy viên… ai nấy đều quay sang đọc blog đến nghẽn mạng- Thế thì tại sao lại không nói không với báo, nghỉ làm báo để viết blog? “. Suy nghĩ đó cũng là tâm trạng chung của mỗi nhà báo còn có chút lương tâm của chính mình và còn biết phân biệt lẽ phải, đó là những người còn giữ được chút đạo đức nghề nghiệp của người làm báo, người cầm bút.
Chuyện kiểm soát, kiểm duyệt khắt khe và không cho tự do báo chí là điều thường xảy ra của một chế độ xã hội cai trị theo kiểu độc tài như ở Việt nam, mà ở đó những kẻ cầm quyền không có sự tin tưởng vào khả năng cai trị và sự tồn tại của chính họ, khi mà trong mắt họ thì lực lượng nhà báo có tính cách đối lập, thích động chạm đến sự thật và lẽ phải là lực lượng nguy hiểm, có khả năng gây bất ổn cho chính quyền. Các nhà độc tài cảm giác những ngòi bút của lực lượng nhà báo đó là những cái đòn bẩy có thể dùng để xoay hay lật đổ cả một chế độ như nhà thơ Sóng Hồng đã mô tả trong hai câu thơ:
” … Dùng ngòi bút làm đòn xoay chế độ.
Mỗi vần thơ, bom đạn phá cường quyền…”
Với suy nghĩ như vậy của các nhà cầm quyền độc tài thì đó chính là cách suy nghĩ hoàn toàn sai lầm, thiển cận dẫn tới họ có các phản ứng bằng cách làm ngược, thay vì phải lắng nghe và quản lý báo chí bằng luật, phải coi báo chí là cơ quan quyền lực thứ tư, có vai trò tham gia giúp cho chính quyền trong việc quản lý và thúc đẩy sự phát triển của xã hội theo tính chất tích cực vốn có của báo chí. Từ sợ báo chí, tới không biết quản lý báo chí để tận dụng mặt tích cực của nó thì họ lại dùng cách cấm đoán tới mức triệt để, bất kể điều đó vi phạm Luật báo chí hay Hiến pháp của đất nước.
So với tôi về tuổi đời thì Trương Duy Nhất ít tuổi hơn, tuy không nhiều, tôi từng có suy nghĩ như kiểu hôm nay của Trương Duy Nhất từ rất lâu, cũng từng lo lắng về cuộc sống không chỉ của cá nhân mà của cả vợ con và người thân vì luôn vướng víu chuyện không biết là nếu bỏ nghề viết “thuê”, không có nhuận bút thì sẽ làm gì để sinh nhai, nhưng quan trọng hơn cả thời ấy cái hành động bỏ việc cơ quan nhà nước ra ngoài làm tự do dưới con mắt mọi người hình như nó rất xấu thì phải. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã vượt qua được và quyết định hành động như Trương Duy Nhất đã vừa mới làm, đó là trả lại tấm Thẻ Nhà báo, cái vốn là chiếc cần câu cơm của cá nhân mình, của gia đình mình từ rất lâu rồi.
Sau quyết định đó cuộc sống cũng có chút đảo lộn, xong mọi thứ đời thường rồi cũng đâu vào đấy, cuộc sống dần ổn định nhanh chóng và cũng ngày một tốt hơn, nhất là về mặt tư tưởng và tinh thần, viết lách cũng thoải mái vì được và dám viết ra những điều mình bức xúc về đời sống, con người và xã hội. Mà mãi đến sau này mới rút ra một điều nay muốn nói lại với mọi người rằng, tạo hóa đã sinh ra con người, đã sinh ra mình thì tạo hóa cũng cho con người cái bản năng sinh tồn rất mãnh liệt, chết được cũng không phải chuyện dễ. Nhất là con người Việt nam ta thường có bản năng “Đói thì đầu gối phải bò” để sinh tồn, rất dễ sống và tóm lại chẳng có lý do gì để sợ mà người cầm bút không dám dứt bỏ cái sợi xích vô hình đang bó buộc tâm hồn mình mà mình không còn thích. Nói ra điều đó để nhắn nhủ mọi người, nhất là những người đang cầm bút phải hiểu và lấy đó làm tôn chỉ cho mình khi cầm bút viết báo, không thể vì miếng cơm, manh áo của cá nhân vợ con mình mà bẻ cong ngòi bút, viết những điều họ (kẻ thuê mình) muốn mình viết bất kể đúng sai, chân lý kể cả chà đạp lên nhân phẩm của người khác như một số nhà báo đã và đang bị biến thành lũ bồi bút, hiện đang ngồi ở các tòa báo vốn là cái loa tuyên truyền của đảng CSVN như CAND, QĐND v.v… mà không biết xấu hổ, điều mà làm cho bạn đọc phải hứng chịu cái cảm giác đó lẫn sự bực mình khi đọc qua những bài viết của họ.
Tôi luôn luôn muốn mỗi một người cầm bút chúng ta, hãy là những nhà báo chân chính và xin hãy nhớ và làm theo như nhà thơ Phùng Quán đã viết trong bài thơ “Lời mẹ dặn” rằng:
“… Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.“
Những điều đó phải được coi như tuyên ngôn của những nhà báo chân chính có lòng với đất nước và dân tộc. Nếu mỗi chúng ta làm được như vậy, trước hết chúng ta sẽ không phải cảm thấy hổ thẹn đối với bản thân ta, bạn bè ta và vợ con ta. Quan trọng hơn là chúng ta sẽ được bạn bè trong cộng đồng tôn trọng vị nể với cái nhìn thiện cảm hơn.
Nhưng chắc chắn dù viết báo hay viết blog thì Trương Duy Nhất, cũng như tôi chắc sẽ có cùng chung quan điểm là phải có trách nhiệm viết ra những suy nghĩ của mình vì một tương lai tốt đẹp hơn cho tổ quốc Việt nam bằng cách dùng ngòi bút của mình thông qua các loại phương tiện truyền thông để nâng cao dân trí xã hội, trên cơ sơ đảm bảo đạo đức, lương tâm người làm báo và tôn trọng sự thật, lẽ phải và sự công bằng. Chỉ có điều, với tôi đã là người cầm bút thì ở bất kỳ mặt trận nào, dù là viết báo hay blog thì chúng ta cũng chỉ có viết vì lẽ phải và sự trung thực, nhưng đừng nóng vội, bốc đồng, đặc biệt là không bao giờ nên sợ hãi hay tỏ ra mệt mỏi.
Đường xa mới biết ngựa hay, con người ta nói chung hay các bloggers cũng vậy, đích mà chúng ta đã và đang hướng tới không chỉ một thời gian ngắn mà có thể đạt được, nó là một quá trình lâu dài, mà vai trò của mỗi chúng ta, mỗi blogger là cùng góp sức nhỏ bé của mình để cải tạo những cái còn chưa đúng, còn chưa tốt, còn chưa công bằng của xã hội hiện tại. Mọi người chúng ta xin đừng quên rằng, một nền truyền thông đối lập, hoàn chỉnh và hiệu quả chưa chắc đã có khả năng lật đổ được một chế độ độc tài, nhưng chắc chắn một điều không có một hệ thống truyền thông tốt thì khó mà làm được việc đó. Bởi vậy, không chỉ các bloggers lề bên trái mà phải là toàn thể những người Việt nam đã và đang cổ vũ, ủng hộ cho cuộc đấu tranh vì sự dân chủ và tự do của dân tộc, mỗi chúng ta đều phải có trách nhiệm chung tay, bằng mọi cách, dưới mọi hình thức có thể.
Bạn hãy thử hình dung xem, với thực tế hiện tại của nền báo chí quốc doanh, khi mà như nhà báo Trương Duy Nhất nói “ Trong thời buổi bạn đọc tẩy chay báo, chính người làm báo cũng không thèm đọc báo, mọi giới mọi ngành mọi người mọi nhà, từ gã thường dân đến quan chức hàng nguyên thủ, trung ương ủy viên… ai nấy đều quay sang đọc blog đến nghẽn mạng”. Nếu như chúng ta tạo điều kiện để vài chục, hay vài trăm nhà báo có tâm huyết với đất nước, với dân tộc đang ở trong nước sẽ làm theo Trương Duy Nhất đã làm, đó là trả thẻ nhà báo, không hợp tác để viết sai sự thật, trái lương tâm, viết theo sự chỉ đạo thì thử hỏi nền báo chí trong nước vốn quá nhàm chán sẽ còn lại những gì?
Xin đề nghị các tổ chức, các cá nhân hay các hội đoàn, các doanh nghiệp v.v… trong và ngoài nước hãy ủng hộ họ, thông qua các web site, các blog của cá nhân họ dưới mọi hình thức để các blogger sống và viết những điều họ muốn. Sự giúp đỡ đó có thể là dưói dạng đặt quảng cáo cho sản phẩm hay doanh nghiệp của mình, ủng hộ tài chính hay chỉ dù tối thiểu là những lần ta ghé thăm thường xuyên trang blog của họ nó cũng mang lại cho họ chút niềm vui và sự tin tưởng về tương lai của họ. Chúng ta không cần giúp họ để làm giàu nhưng phải giúp cho họ và gia đình đủ sống đàng hoàng, còn về phía họ, những nhà báo đó họ sẽ tự biết họ sẽ phải làm gì, viết gì mà không bị chính quyền sờ gáy, hoặc gây khó khăn cho gia đình và bản thân. Thế là đủ, nếu làm được việc đó là ta đã bắn một mũi tên trúng hai, ba đích, vừa tiêu hao sinh lực của đội bạn, vừa kích thích những tiếng nói đối lập dám lên tiếng. Nếu làm được điều đó, chắc chắn chỉ một thời gian ngắn số lượng các bloggers trong nước tham gia sẽ có số lượng không nhỏ, khi đó cái gì sẽ xảy ra?
Chắc chắn, chúng ta sẽ phá vỡ và làm càng suy yếu thế độc quyền của nền báo chí độc tôn của chính quyền, đó là một việc làm cần thiết và cấp bách. Được gác lại những nỗi âu lo về cơm áo, gạo tiền để có thể dám viết ra những điều mình trăn trở, đây là điều mà các blogger tự do trong nước vốn rất nặng lòng suy tư, xong vì hai chữ thể diện và danh dự của mình mà họ đã rất ngại không dám nói ra nhưng suy nghĩ như vậy.
Các bạn đã sẵn sàng dành sự ủng hộ của mình cho những bloggers tự do đang ở Việt nam, đang mong muốn được viết những điều họ còn nhiều trăn trở về đất nước, xã hội và cuộc sống hiện tại một cách tự do mà không bị chút bó buộc nào như blogger Trương Duy Nhất hay chưa?
Xuân đỉnh, 29 tháng Chạp - ngày giáp Tết Tân Mão
© Kami
© 2011 Radio Free Asia
• Kami's blog
• Add new comment
Comments
Tue, 02/01/2011 - 16:23 —
Huy An
Những việc làm của bác Kamin và những blogger khác sẽ góp phần đặt nền móng cho một xã hội Việt Nam dân chủ trong tương lai.
Chúc các bác một mùa xuân mới an khang thịnh vượng.
• reply
Tue, 02/01/2011 - 02:38 —
xin chia sẻ
Rất mến phục quyết định can đảm của Kami và TDN. Nhưng cũng thấy lo lo cho hai bạn.
Mong là hai bạn bảo trọng trước cường quyền.
thân ái
Long
• reply
Mon, 01/31/2011 - 21:07 —
Bloggers' fund ?
Toi rat tan thanh y kien cua Kami.
Voi suc luc cua nhieu trieu nguoi Viet nam tai hai ngoai, toi nghi chung ta phai co kha nang ung ho tinh than, va cu the hon la vat chat cho nhung bloggers tai Viet Nam, nhung nguoi tien phong trong phong trao dan chu tai Vietnam.
Ung ho vat chat cu the va lau dai cho nhung bloggers va nhung nha dau tranh dan chu tai VN la can thiet.
Xin hoi anh Kami, co co quan , to chuc nao co uy tin lon, co the dam nhiem viec nay? Chung ta co the de nghi lap mot "bloggers's fund" duoc khong?
Toi nghi se co mot so lon manh thuong quan san sang truc tiep giup do nhung nguoi anh hung ay.
THan kinh.
Chinh Danh.
• reply
Mon, 01/31/2011 - 14:52 —
Vẫn biết vậy nhưng vấn đề áo
Vẫn biết vậy nhưng vấn đề áo cơm vẫn là sợi dây hữu hình buộc chặt nhiều người, không dễn dì dứt bỏ được. Cảm ơn Kami
• reply
Mon, 01/31/2011 - 14:17 —
Khai Trí
Đâm vào tử huyệt của CS là sự bưng bít thông tin, sự đầu độc tư tưởng, sự dốt nát... tất yếu sẽ có những cuộc nổi dậy ngoạn mục.
• reply
Xin chào blog rfavietnam, căn nhà mới của Kami
Mon, 01/31/2011 - 02:07 — Kami
Kami
-
Mới đây mấy hôm, nhà báo bloogger Trương Duy Nhất tuyên bố bỏ viết báo để viết blog thì cũng là chuyện hơi lạ trong giới blogger và các bạn đọc, xong hôm nay bạn sẽ nghĩ sao khi Kami blogger thân thiện của các bạn đọc yêu quý xin tuyên bố bỏ blog cá nhân nguoiduatinkami này của mình? Đây là chuyện thật đã được cá nhân tôi quyết định , đang và sẽ xảy ra trong thời điểm khi bạn đang đọc bài viết này, bài viết cuối cùng của Kami. Xin nói trước lý do của nó không liên quan tới vấn đề sức khỏe của cá nhân hay sự bức ép do một áp lực nào đấy đối với Kami. Xin thưa hoàn toàn không phải như vậy, mà nguyên nhân là do:
Nhận lời mời của Đài Á Châu tự do (RFA), kể từ hôm nay, Kami sẽ nhận trách nhiệm viết bài cho blog của trang RFA, tại địa chỉ www.rfavietnam.com. Và cũng bắt đầu kể từ đây mọi bài viết của Kami là tài sản thuộc sở hữu của Đài Á Châu tự do, do vậy việc đăng tải các bài viết của Kami trên blog cũ này chỉ là việc copy bài viết từ blog chính của Kami trên trang của RFA về trang blog cũ này cũng có lẽ đến với bạn đọc chậm trễ hơn thông thường. Nhân dịp này Kami cũng hy vọng và xin mời bạn đọc vốn là fan của Kami sẽ tiếp tục tìm đến địa chỉ trang chính tại để đọc bài về nhiều vấn đề liên quan khác trên trang tin của Đài Á Châu tự do. Việc tạm dừng blog cá nhân của Kami để tập trung cho blog trên trang của Đài Á Châu tự do cũng xuất phát từ mong muốn rằng thông là qua trang RFA, một trang thông tin tầm cỡ thế giới mà rất nhiều người Việt nam biết tới, có lẽ sẽ tạo điều kiện lan tỏa những suy nghĩ của Kami thông qua các bài viết của mình, góp phần cho sự thúc đẩy tiến bộ của dân trí và xã hội của người Việt nam trên toàn cầu nói chung và đặc biệt là đối với bà con trong nước trong nước nói riêng trên tinh thần hòa hợp và hòa giải, xóa đi ranh giới cách biệt bên nọ bên kia vốn còn hằn rất sâu trong suy nghĩ của hai phe quân ta và quân mình trong cộng đồng người Việt.
Việc Kami nhận lời viết bài cho trang blog của RFA cũng không đơn giản, đó là một quyết định khó khăn đối với tôi một blogger đang sống tại Việt nam, vì bản thân Kami có nhiều nỗi bận tâm về sự an toàn của cá nhân và gia đình mình. Biết vậy, nhưng tôi vẫn nghĩ cũng như nhiều người nói rằng mình không lên tiếng, mình không viết thì ai sẽ làm thay? Chính vì lẽ đó mà Kami đã sẵn sàng chấp nhận mọi trở ngại có thể đến với cá nhân mình để đảm bảo có quyền lên tiếng, đồng thời nghĩ rằng đây cũng là dịp để Kami chứng tỏ với các đồng nghiệp blogger khác rằng, cộng đồng blog của người Việt mình hiện tại cũng còn có đất cho bloggers được viết ra những điều mình muốn nói với mọi người mà không hề lo sợ kiểm duyệt. Quan trọng nhất những gì mình viết ra phải đảm bảo sự trung thực, tính công bằng và quan trọng nhất là giữ được đạo đức của một nhà báo chân chính, chỉ cần thế là đủ. Vậy thử hỏi các vị lãnh đạo báo chí truyền thông của nhà nước Việt nam lý do gì mà hàng vạn nhà báo trong nước lại không có cái quyền tối thiểu đó?
Vì mong muốn lớn nhất của Kami là được đồng hành cùng các bạn đọc của mình, nay có thêm trang web RFA sẽ chắp cánh trong việc truyền tải các bài viết với mục đích duy nhất vì một nước Việt nam mới, độc lập, dân chủ , tự do và thịnh vượng một cách thực sự tới bạn đọc trên toàn cầu. Chính vì vậy nên cũng mong các bạn đọc vốn là fan của Kami từ lâu nay, xin hãy hiểu và thông cảm cho sự bất tiện nhỏ này. Đồng thời cũng xin kêu gọi mọi người hãy đọc và giới thiệu cho mọi người cùng đọc để cổ vũ cho trang web RFA của Đài Á Châu tự do không ngừng phát triển.
Xin chào bạn đọc cũ và mới của Kami trên www.rfavietnam.com, Kami đã và đang đến với các bạn từ hôm nay. Chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu đọc và viết các bài viết trên trang blog mới này, những bài viết vì một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước, dân tộc Việt nam của tôi, của bạn và của chung tất cả mọi người chúng ta. Chúng ta luôn hiểu và khẳng định rằng Tổ quốc này là của chung của 89 triệu người mang dòng máu Việt nam, nó không của riêng nhóm người nào hay đảng phái nào hết.
Xin đừng quên bất kỳ đảng phái nào cũng chỉ đại diện cho lợi ích một nhóm người, mà chỉ có Tổ quốc và dân tộc mới đại diện chung cho mỗi chúng ta, và cái đó sẽ trường tồn mãi mãi với thời gian.
Kami luôn khắc sâu suy nghĩ đó và luôn coi nó là mệnh lệnh của trái tim tôi, một người Việt nam bình thường nhưng xin được dùng cây bút làm vũ khí để tranh đấu cho sự công bằng và lẽ phải.
Điều đó Kami đã đang và mãi mãi sẽ viết cho mọi người vì sự tự do, vì một nền dân chủ, công bằng sẽ phải hiện hữu trên tổ quốc Việt nam của chúng ta.
Xin gửi lời chúc mừng Xuân mới, Xuân Tân Mão tới mọi nhà, mọi người Việt nam trên toàn thế giới nói chung và bạn đọc của Kami nói riêng. Chúc tất cả mọi người một năm mới an khang và thịnh vượng.
30/01/2011
© Kami
© 2011 Radio Free Asia
• Kami's blog
• Add new comment
Comments
Tue, 02/01/2011 - 03:00 —
Thích nhất câu này
Xin đừng quên bất kỳ đảng phái nào cũng chỉ đại diện cho lợi ích một nhóm người, mà chỉ có Tổ quốc và dân tộc mới đại diện chung cho mỗi chúng ta, và cái đó sẽ trường tồn mãi mãi với thời gian.
• reply
Tue, 02/01/2011 - 02:59 —
welcome to rfa, anti phản
welcome to rfa, anti phản động :D
• reply
Mon, 01/31/2011 - 17:14 —
Chào mừng Kami!
Xin chúc mừng Kami trong căn nhà mới "RFA Blog"! Mong rằng Kami có nhiều bài hay, bổ ích, không phụ lòng tin và yêu mến của bạn đọc!
• reply
Mon, 01/31/2011 - 14:09 —
Rất vui khi đọc những lời tâm
Rất vui khi đọc những lời tâm huyết này của blogger Kami.
Đất nước này đâu phải của riêng ai
Công tiền nhân bao đời khó nhọc
Gầy dựng nên giang sơn gấm vóc
Cùng bao lần đánh đuổi giặc ngoại xâm
Đất nước là của toàn dân
Không phải của một nhóm người nhỏ bé
Mạo danh xưng ngọn cờ dân tộc
Đã bao năm bách hại dân lành
Đất nước này sẽ phải được tự do
Hoa dân chủ sẽ được cùng nở rộ
Người dân sẽ thực sự là người chủ
Để Tổ Quốc rồi sẽ được thăng hoa…
Phi Vũ
No comments:
Post a Comment