Wednesday, March 2, 2011

Kiên trì công thức giáo điều

Nghị quyết TW 7: Kiên trì công thức giáo điều
• Tác Giả: Bùi Tín
• Đăng ngày 18.07.08
• Chính trị Việt Nam
• Xếp hạng:
Bùi Tín

View all articles by Bùi Tín
* kiêng nói đến khủng hoảng - * lờ tịt quyền sở hữu ruộng đất - * lưỡi gỗ thành cố tật - * lại một nghị quyết để nằm im trong hồ sơ

Hội nghị ban chấp hành trung ương 7 khóa X đảng CS đã bế mạc chiều 17-7-2008 sau 9 ngày làm việc '' đã thành công tốt đẹp '', như bản thông cáo ghi rõ, y như các bản thông cáo cũ, thành công thức cho mỗi cuộc họp.
Hội nghị thông qua 3 bản Nghị quyết cũng giáo điều như nhau với nhan đề :
1- Nghị quyết về '' Tăng cường sự lãnh đạo của đảng, đối với công tác thanh niên thời kỳ đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa '',
2- Nghị quyết về '' Xây dựng đội ngũ trí thức trong thời kỳ đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước '',
3- Nghị quyết về '' Vấn đề Nông nghiệp, Nông dân và Nông thôn ''.
Trong diễn văn bế mạc, tổng bí thư Nông Đức Mạnh không quên biểu dương cuộc họp, '' đã tập trung trí tuệ, thảo luận sôi nổi, thẳng thắn, dân chủ, với tinh thần trách nhiệm cao, đóng góp nhiều ý kiến xác đáng và sâu sắc và nhất trí thông qua các nghị quyết ''. Vẫn là những công thức lắp lại như máy.

TBT Nông Đức Mạnh (nguồn: news.bbc.co.uk - AP)
Theo tin riêng từ Hànội, một số vấn đề quan trọng khác đã được thông báo trước khi Hội nghị bế mạc và không được mảy may nói đến trong các diễn văn công khai và trong thông báo công khai, như việc giải ngân vốn đầu tư từ nước ngoài FDI rất thấp, rất chậm (tỷ lệ chỉ bằng 1/4 vốn hứa hẹn), vấn đề mở rộng Hànội, vấn đề dân oan, cũng như quan hệ với Trung quốc (đặt đường giây trực tiếp giữa Ba Đình - Trung Nam Hải) cũng như việc hợp tác chiến lược có tính quân sự Hànội - Washington; việc họp Đại hội đảng giữa nhiệm kỳ không được đề cập. Trái với xu hướng công khai minh bạch thời hội nhập, lần này bộ chính trị tỏ ra áp đảo trung ương, khoanh các vấn đề trên đây, chỉ thông báo một chiều, ngăn chặn việc thảo luận dân chủ, vin cớ thiếu thời gian và tránh làm loãng các vấn đề đã nêu. Một bước lùi rõ rêt trong ''nền dân chủ đảng trị''.

Xin được sơ bộ nêu lên vài nhận xét về Hội nghị 7 để bà con ta hiểu sự lãnh đạo của đảng CS hiện nay ra sao:
- Trong thông báo và trong các diễn văn khai mạc và bế mạc, không hề có bóng dáng của 2 chữ '' khủng hoảng''. Đó là 2 chữ cấm kỵ, có nghĩa là tránh né sự thật. Họ chỉ nói đến khó khăn. Khủng hoảng tài chính, khủng hoảng tiền tệ, khủng hoảng ngân hàng, khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng niềm tin ở Việt nam là những khai niệm được dùng ngày càng phổ biến trên các tạp chí quốc tế có uy tín nhất, như The Economist, les Echos, the Wall Street Journal, Far Estern Economic Review, Asia Times ... nhưng không hề thấy trên văn kiện của đảng CS. Vẫn là thái độ chủ quan, không dám nhìn thẳng sự thật, phản ánh tinh thần mất tự tin, sợ quần chúng biết sự thật, một thái độ dại dột, vô trách nhiệm, vì không dám đương đầu với sự thật để tìm ra giải pháp thì khủng hoảng tất sẽ nặng thêm, sẽ luôn bị bất ngờ, bị động.
- Về vấn đề Nông nghiệp Nông dân Nông thôn, bản thông cáo và diễn văn bế mạc cho thấy Hội nghị vẫn chỉ bàn đến những vấn đề thứ yếu, như quy hoạch việc xử dụng ruộng đất, bổ xung luật đất đai, tạo nguồn nhân lực mới cho nông thôn, ứng dụng khoa học công nghệ tiên tiến... Không mảy may đề cập đến vấn đề nóng bỏng là quyền sở hữu ruộng đất của người nông dân cá thể đã bị đảng tước đoạt. Do đó vấn đề ''dân oan'' của hàng vạn, hàng chục vạn nông dân bị mất đất, bị cướp đất ở khắp nơi đứng lên đòi công lý, đòi lại ruộng đất là nguồn sống duy nhất của bà con sẽ còn nặng nề thêm. Do đó vấn đề ly nông, ly hương mà nhiều trí thức, như nhà xã hội học Tương Lai từng cảnh báo sẽ có nguy cơ trầm trọng hơn. Vấn đề Nông thôn trở thành bãi thải , vương quốc của Thần chết, không có nước sạch, không có môi trường trong lành vẫn không có giải pháp. Như thế mà là có trách nhiệm ư ?
- Vấn đề Thanh niên, Trí thức có bao nhiêu vấn đề bức bách như quyền tự do ngôn luận, quyền độc lập tư duy, như đào tạo tay nghề cao, như phát triển các ngành công nghệ cao - siêu cấp - , như thái độ gia trưởng, kẻ cả, thiếu bình đẳng xã hội đối với tuổi trẻ, luôn trịch thượng, dạy bảo, kiểm soát , kiềm chế tuổi trẻ, kìm hãm tuổi trẻ vươn nhanh, hoặc sự hoạt động cằn cỗi kiểu ông cụ của Đoàn thanh niên CS mà báo Thanh niên nêu lên ... đều không có lời giải. Đặc biệt là thắc mắc sôi sục của trí thức và thanh niên về bảo vệ lãnh thổ bất khả xâm phạm của quốc gia đã bị ''quên '', '' lờ tịt '' , không mảy may đề cập đến , không có một lời giải thích nào. Ta có bị mất đất, mất biển, mất đảo cho ông ''bạn '' bành trướng không? nhiều hay ít ? Làm thế nào để lấy lại, để không bi( mất thêm. Biểu tình chống lại việc thành lập huyện Tam Sa của tỉnh Hải nam là nên hay không nên, đúng hay sai; dùng công an để đánh đập những thanh niên, nhà báo, nhà giáo, sinh viên yêu nước đứng biểu tình ôn hòa là đúng hay sai ? Đảng có dám trả lời cho rõ ràng công khai, minh bạch hay không ?
- Về vấn đề chống tham nhũng , một vấn đề chiến lược quốc gia, được coi là quốc nạn, là nạn nội xâm, là tên giặc trong lòng chế độ, từng được đảng CS ra riêng một nghị quyết, với một bộ máy riêng biệt, hoạt động sôi nổi một thời, thì không được đề cập đến trong cuộc họp này. Thậm chí 2 chữ tham nhũng chỉ được nhắc rất qua loa một lần duy nhất, lẩn vào các vấn đề khác. Sao không thể để ra một buổi để nghe báo cáo và bàn về vấn đề nóng bỏng này. Ông Nguyễn Tấn Dũng đã đánh trống bỏ dùi rõ ràng rồi với việc lật án vụ án cực lớn số 1 PMU18, tha và còn chuẩn bị hồi chức cho thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến và bỏ tù 2 nhà báo có tinh thần chống tham nhũng cao. Qua hội nghị này, ban chấp hành Trung ương và bộ chính trị cùng đánh trống bỏ dùi nốt. Bọn dòi bọ tham nhũng có thể ăn mừng để tha hồ vơ vét, múc và đớp thả cửa tiền của của xã hội, của nhân dân.
- Về nhân sự, mọi sự đồn đoán đều không trúng. Giữa lúc niềm tin của nhân dân tụt xuống mức thấp nhất, các phe phái trên cao đã chọn giải pháp '' ngưng chiến '' để cùng tồn tại truớc bão táp giá cả, bão táp lạm phát, bão táp chứng khoán ngân hàng, và nhất là bão táp mất sạch niềm tin đang đến. Thế là tổng bí thư được hầu như toàn đảng coi là ngồi nhầm ghế, chỉ ở bậc trung bình trong 181 ủy viên trung ương lại được lên ngôi số 1 do hoàn cảnh đặc biệt đưa đẩy, vẫn yên vị có thế thêm hơn 2 năm. Cũng bới vì 14 uỷ viên bộ chính trị hiện vẫn chỉ sàn sàn với nhau trong mức trung bình.
Thế là một con dê tế thần đã được tìm ra để xoa dịu dư luận; đó là bí thư tỉnh ủy Cà mau, tỉnh bé nhỏ nhất tận cùng phía Nam xa xăm so với thủ đô, với một hình thức kỷ luật rất nhẹ nhàng là '' cảnh cáo ''. Tội của ông Vũ Thanh Bình là công khai số tiền một trăm triệu của một quan chức cấp dưới biếu cấp trên sau khi được đề bạt, với ý định không phải là tố cáo kẻ tham nhũng, mà chỉ để tỉnh ủy quyết định việc xử dụng chia chác ra sao cho ổn. Chuyện này không hề là thành tích gì của cuộc họp trung ương nhạt nhẽo, vô tích sự, công thức giáo điều đến mức mẫu mực này. Nó chỉ góp phần mua vui đôi chút, giải trí cho bà con ta giữa lúc cuộc sống có quá nhiều lo toan này.
Ông Mạnh kêu gọi đưa các nghị quyết trên đây vào cuộc sống. Xin hỏi khi các vị đã quay lưng lại với cuộc sống, lờ tịt biết bao góp ý, phản biện đầy trí tuệ và tâm huyết của trí thức, nhà kinh tế nước ta cũng như của các chuyên gia quốc tế về tài chính-ngân hàng-đầu tư-kinh tế , - như của Đại học Harvard, thì làm sao những nghị quyết ấy có thể có sức sống được.
Nó sẽ nằm im như chết trên giấy. Và cuộc sống thật sẽ đi theo hành trình tự nhiên có quy luật của nó, để mở mắt, [ thường là, than ôi, rất chậm! ] cho những nhà lãnh đạo bảo thủ, giáo điều, xa rời nhân dân, ích kỷ, chỉ lo cho riêng mình và phe phái mình, hưởng thụ thì đi trước, ''nhường'' cho nhân dân sự nghèo khổ lầm than, cơ cực và chậm tiến.
Xin sơ bộ nhận xét về cuộc họp trung ương 7 để cùng bạn đọc trao đổi và suy ngẫm.

Bùi Tín - Paris 17-7-2008

Thư ngỏ gửi hội nghị trung ương 7 (đảng CS VN)
• Tác Giả: Bùi Tín
• Đăng ngày 09.07.08
• Chính trị Việt Nam
• Xếp hạng:
Bùi Tín

View all articles by Bùi Tín
Thư ngỏ gửi hội nghị trung ương 7 (đảng CS VN)

Những sự thật cần nhìn nhận cho thật rõ
Cuộc hội nghị trung ương đảng cộng sản lần thứ 7 - khóa X đã bắt đầu sáng 9-7. Do đảng vẫn ôm chặt quyền lãnh đạo đất nước, trách nhiệm của ban chấp hành trung ương lúc này đặc biệt nặng nề.
Theo dõi chặt chẽ tình hình trong nước, tôi có những lời góp ý ngay thật và xây dựng dưới đây. Đây cũng là lời tâm huyết đối với nhân dân và đất nước của một người không có một tham vọng chính trị cá nhân nào. Mong các vị ủy viên trung ương thành tâm tiếp nhận.

1)- Đất nước ta hiện đã bước vào tình trạng khủng khoảng rồi. Lạm phát rất cao (gần 30%), nhu yếu phẩm tăng giá nhanh, tiền '' đồng'' tụt giá mạnh, nhập siêu mức kỷ lục, chứng khóan rơi 65% trong hơn 1 năm, cuộc sống viên chức, công nhân, bộ đội, học sinh, nông dân sa sút rõ, bất công xã hội khơi sâu, tiếng than vãn vang lên từng hang cùng ngỏ hẻm. Cần bình tĩnh nhìn thật rõ những sai lầm bất cập với tinh thần trách nhiệm cao để sửa gấp những sai lầm lưu cữu.
Cần từ bỏ chiều hướng đổ tại khách quan, tại khó khăn của kinh tế thế giới, tại giá dầu lên cao... Cần từ bỏ thói thổi phồng những thành tựu (như tỷ lệ phát triển vẫn đạt gần 7%, nguồn tài trợ và đầu tư từ ngoài vẫn tăng thêm) để cân bằng với những khó khăn và thất bại; tuy số tiền đầu tư tăng nhưng giải ngân ''nuốt trôi '' rất chậm, vì thiếu nhân lực nghiêm trọng, vì nền hành chính vẫn quan liêu nặng và tham nhũng khủng khiếp.
Cần lưu tâm tiếp nhận góp ý sâu sắc của các chuyên gia kinh tế-tài chính- đầu tư hàng đầu thế giới, nhất là của Đại học Harvard là : đã có khủng hỏang rồi, bắt nguồn từ cơ cấu nền kinh tế, từ các tập đoàn quốc doanh được nuông chiều quá đáng, bung ra vô tổ chức, đặc biệt là từ nền kinh tế ''lưỡng thể '', 2 thân, 2 gốc, thị trường không hẳn thị trường, xã hội không hẳn xã hội.
Các nhà đầu tư, các chuyên gia quốc tế đang nhìn vào cuộc họp này để đánh giá xem lãnh đạo đảng và chính phủ có dám hành động mạnh mẽ đúng hướng hay là vẫn nhập nhằng nửa vời, dùng xoa bóp, thuốc cảm cho căn bệnh đang hiểm nghèo thêm.

2)- Một đề tài hội nghị sẽ đề cập là Tam nông: Nông nghiệp, Nông dân, Nông thôn. Hơn 60 triệu nông dân đang trông chờ. Tín hiệu lớn nhất từ nông dân là: yêu cầu dứt khoát bỏ hẳn chuyện sửa đổi luật đất đai với 8 vấn đề và 60 khoản như đã được chuẩn bị theo kiểu chắp vá cải lương. Hãy trả lại cho Nông dân ngay quyền sở hữu tư nhân về ruộng đất vốn có từ ngàn xưa, được giữ nguyên dưới thời phong kiến rồi thực dân, bị đảng ngang nhiên tước đoạt sau cải cách ruộng đất bằng cưỡng bức hợp tác hóa. Trong Đổi mới, đảng đã trả lại quyền sở hữu tư nhân cho nhà buôn, cho nhà công nghiệp tư nhân, cho chủ dịch vụ tư nhân, trả lại cho họ quyền sở hữu tư nhân về cửa hàng, xưởng máy, kho hàng, nhà cửa, máy móc, sao không trả lại cho nông dân quyền sở hữu ruộng đất thiêng liêng hợp pháp, điều kiện sống của người nông dân cá thể. Đây là vấn đề sống còn của Nông dân, của Nông thôn và của Nông nghiệp hiện nay. Đặc biệt khi đã vào WTO, theo luật pháp quốc tế, việc này càng cấp bách và đúng đắn, không thể chậm trễ.
Hội nghị hãy biết lắng nghe ý kiến về cuộc sống bi thảm ở nông thôn hiện nay của nhà nghiên cứu xã hội học Tương Lai và lời khuyên của nhà văn Nguyên Ngọc trả lại sòng phẳng quyền sở hữu rừng và ruộng truyền thống cho các dân tộc anh em ở Tây nguyên và Việt bắc .

3)- Hội nghị sẽ bàn đến chính sách của đảng đối với thanh niên và trí thức. Tôi rất hoan nghênh việc làm của một trí thức có tâm huyết đã sao bài Tùy bút chính trị của nhà văn Nguyễn Khải viết trước khi từ biệt cuộc đời, có nhan đề '' Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất'' và mang đến Văn phòng trung ương đảng CS, yêu cầu sao gửi cho mỗi uỷ viên trung ương để hiểu ý nghĩ của người trí thức thật sự lúc này là ra sao. Xin trích ra vài đoạn bản di chúc tâm huyết này:

...'' các buổi trả lời phỏng vấn báo chí, diễn văn tại các buổi lễ kỷ niệm, báo cáo của đảng, chính phủ, quốc hội, tất cả đều dùng các từ rất mơ hồ, ít cá tính và ít trách nhiệm nhất. Và nói dối, nói dối hiển nhiên, không cần che đậy... Nói dối lem lẻm, nói dối lỳ lợm, không biết xấu hổ...'' ...
'' một xã hội có hàng triệu cá nhân không được đếm xỉa, không được tôn trọng nhưng một nhúm cá nhân lại được tôn vinh hết mức và được hoàn toàn thỏa mãn trong mọi nhu cầu là cái xã hội gì đây, là xã hội kiểu mẫu cho nhân loại tương lai ư ? ! '' ...
'' quả thật dân tộc Việt nam đã thắng lớn trong phong trào chiến tranh giải phóng nhưng lại thua đậm trong công cuộc xây dựng một xã hội tự do và dân chủ. Thoát ách nô lệ của thực dân lại tự nguyện tròng vào cổ cái ách của một học thuyết đã mất hết sức sống!''

Tiếng nói của trí tuệ, của tâm huyết sao mà sót sa, cay đắng. Trong hội nghị này, các ủy viên trung ương hãy bàn kỹ xem việc lật án vụ PMU 18 là đúng hay sai, việc bắt giam các nhà báo từng tố cáo mạnh mẽ tham nhũng là đúng hay sai, việc đàn áp bằng vũ lực thô bạo các nhà giáo, sinh viên đi biểu tình ôn hoà chống bọn bành trướng xâm chiếm lãnh thổ ta là đúng hay sai ? Xin trả lời cho dân, cho công luận, cho thanh niên, cho trí thức thật rõ ràng, dứt khoát.
Cũng cần trả lời cho rõ đảng có còn kêu gọi trí thức văn nghệ sỹ ''hãy tự trọng, đừng bẻ cong ngòi bút'', ''hãy tự cứu lấy mình'', ''không cho phép bất cứ ai xâm phạm quyền tự do sáng tạo của mình'' như hồi khởi đầu chính sách Đổi mới (1986-1988) nữa hay không ? Sao lại có chuyện trở cờ như vậy ? Hội nghị trung ương hãy khẳng định xem việc cấm tư nhân ra báo và cấm lập hội, cấm tổ chức chính trị ngoài đảng cộng sản có vi phạm các điều khoản ghi rõ trong Hiến pháp về quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do lập hội của mỗi người công dân hay không ? và xin trả lời hiến pháp có phải là cao hơn luật pháp hay không ? và có phải bất cứ luật nào vi hiến cũng không có giá trị hay không ?

4)- Cuối cùng, về nhân sự, mong các ủy viên trung ương chú ý đến bài viết ngắn, xúc tích của nhà văn Võ Thị Hảo rất có lòng với đất nước và đồng bào mình, có nhan đề '' Bên bờ vực thảm họa, Việt nam cần một Minh Trị ''.
Minh Trị đây tôi hiểu không phải là một ông vua, mà là một lớp lãnh đạo, một nhóm lãnh đạo có tài đức, trong sạch, có công tâm, say mê làm việc cho nhân dân, đất nước, không chút tư lợi, không mảy may vun vén cho cá nhân và gia đình mình. Nhà văn Võ Thị Hảo '' mơ ước sẽ không phải rơi nước mắt vì nhiều Thời Cơ Vàng đã bị bỏ qua '', '' mơ ước sẽ không còn cảnh ra đường là gặp tham nhũng và lưu manh'', '' cần có một sự lựa chọn đúng. Ngay lập tức. Vì đã quá muộn ''. Bài viết ra mắt vài ngày nay, cứ như để gửi thẳng cho cuộc họp trung ương thứ 7 khóa X này, vì vấn đề nhân sự đang trở nên nóng bỏng, cuộc khủng hoảng tài chính-kinh tế-văn hóa-chính trị đang ăn sâu, lan rộng từng ngày, cần một bản lĩnh lãnh đạo khác hẳn kiểu lãnh đạo thấp kém, nhập nhèm, thiếu minh bạch, thiếu công tâm, khá là hủ lậu so với thế giới văn minh.
Một dàn lãnh đạo bất cập, khi tổng bí thư được chính trong nội bộ đảng đánh giá là tài đức chỉ ở dưới mức trung bình trong số 181 ủy viên trung ương chính thức và dự khuyết, mà lại bị ''đôn'' lên do hoàn cảnh, thành nhân vật số 1 của chế độ, thì làm sao mà không nguy nan.
Thời Minh Trị bên Nhật ở vào thế kỷ 19. Gần ta hơn, về cả thời gian và không gian. Có Singapo và Đài loan. Ông Lý Quang Diệu ra tay triệt để chống tham nhũng có bài bản, để không ai dám tham (sẽ bị trị rất nặng), không ai tham nhũng nổi (vì mọi chi tiêu đều công khai, tỷ mỷ, có kiểm soát chặt chẽ), lại không ai cần tham nhũng (vì mức lương đủ tiêu dùng), kèm theo tuyên truyền đạo đức tiêu dùng ở mọi nơi (tiêu sài quá độ, đua đòi tiêu dùng là vô đạo đức, là vô duyên, là lạc lõng). Chỉ 3 năm là quét sạch về cơ bản.
Ở Đài Loan, ông Tưởng Kinh Quốc lên làm tổng thống tự quyết định ngay làm theo lời Cha ông là Tưởng Giới Thạch, tự làm gương sáng cho bộ máy chính quyền, sống thanh bạch, giảm tiệc tùng, chiêu đãi, ở nhà nhỏ, xe bình thường, chỉ nhận 1 phần 5 lương, còn lại hiến tất cho quỹ xã hội, từ thiện; khi ông chết, vợ ông không có tiền để về thăm cố hương bà ở nước Nga. Ông còn không cho em mình, con cháu mình làm quan dưới quyền mình; ông khuyên họ tự lo làm ăn ngoài bộ máy, vì lợi ích chung. Tự ông chỉ đạo thanh tra tài chính chặt chẽ. Tổng thống làm gương như vậy, cả hệ thống chính quyền từ chóp bu đến cơ sở răm rắp, có bộ trưởng nào, có tỉnh trưởng nào dám lơ mơ . Chỉ hơn 4 năm thu nhập của công dân tăng gấp đôi, có thực chất, điều hòa các ngành, các vùng, các cấp, ngành y tế công cộng và ngành giáo dục tiến nhanh và chắc nhất, làm nền cho các bước phát triển toàn diện bền vững kiểu Đông Bắc Á.
Hội nghị trung ương lần này hãy cố tìm kiếm cho ra một nhóm nhân tài kiệt suất như vậy, ở trong trung ương không có thì ở ngoài trung ương, trong nước và cả ngoài nước nếu cần. Hãy mời cả xã hội đề cử. Chả lẽ vận nước suy vi, người tài đức như lá mùa thu, hay còn ẩn ở đâu đó. Lại thêm một tội nặng của đảng cầm quyền, làm cho đất nước lạc hậu, trì trệ, đến thui chột cạn kiệt cả nhân tài để cứu nước trong thời điểm hiểm ngèo hôm nay.

Xin kính trình toàn thể đồng bào bức thư ngỏ ngắn ngủi này để cùng theo dõi và đánh giá cuộc hội nghị đang diễn ra, bức thư cảnh báo nhóm lãnh đạo, do nặng tình nặng nghĩa với Quê hương Đất nước Thân yêu.

Bùi Tín - Paris 9-7-2008.



Nhiều giải pháp hay, nếu biết lắng nghe
• Tác Giả: Bùi Tín
• Đăng ngày 21.07.08
• Chính trị Việt Nam
• Xếp hạng:
Bùi Tín

View all articles by Bùi Tín
Ban lãnh đạo cộng sản này ''to gan lớn mật '' thật. Không biết bao nhiêu vấn đề lớn nhỏ, phức tạp, lưu cữu đối với 3 lĩnh vực chiến lược Trí thức, Thanh niên, Nông thôn, cộng với nền kinh tế tài chính trong cơn lạm phát - khủng hoảng, thế mà giải quyết vèo trong có một tuần lễ, tại Hội nghị TW 7.
Tìm hiểu kỹ tận gốc, các vị ở Văn phòng trung ương cho biết đây là theo lề lối làm việc ''hiện đại, chính quy ''(!). Đã 4 khóa nay, Trung ương chỉ họp xuân thu nhị kỳ thôi, mỗi năm vào tháng 2 và tháng 7. Cho nên nhiều vấn đề dồn vào một cuộc họp. Mời bạn chịu khó đọc 3 đoạn chính của 3 nghị quyết dưới đây:

...'' Phải đặt thanh niên ở vị trí trung tâm trong chiến lược bồi dưỡng phát huy nhân tố và nguồn lực con người. Chăm lo giáo dục bồi dưỡng thanh niên là trách nhiệm của cả hệ thống chính trị dưới sự lãnh đạo của đảng, phát huy vai trò quan trọng của Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh, gia đình, nhà trường và xã hội. Nhà nước quản lý thanh niên và công tác thanh niên, t(ao điều kiện cho thanh niên phát triển và cống hiến, đồng thời khuyến khích, vận động thanh niên nỗ lực rèn luyện, tự thân phấn đấutheo tấm gương của Bác Hồ, coi đó là yếu tố quan trọng để xây dựng thế hệ thanh niên thời kỳ mới ''. Toàn là khẩu hiệu ! Cho 5 năm trước hay 5 năm sau đều được . Xin cố nghe tiếp :

...'' Từ nay đến năm 2020, chúng ta phải phấn đấu theo mục tiêu xây dựng đội ngũ trí thức lớn mạnh, đạt chất lượng cao, số lượng đông và cơ cấu hợp lý, từng bước tiến lên ngang tầm với trình độ trí thức của các nước tiên tiến trong khu vực và thế giới; xây dựng đội ngũ trí thức vững mạnh là trực tiếp nâng tầm trí tuệ, sức mạnh của đất nước, của đảng và của cả hệ thống chính trị ''. Về trí thức đấy. Mục tiêu ghê gớm. Nhưng vẫn toàn là khẩu hiệu. Kêu chan chát, nhưng suông ! Xin tiếp:

...'' Xây dựng nông thôn mới xã hội chủ nghĩa có kết cấu hạ tầng kinh tế xã hội hiện đại, cơ cấu kinh tế và các hình thức tổ chức sản xuất hợp lý, xây dựng nông thôn ổn định, giàu bản sắc dân tộc, môi trường sinh thái được bảo vệ, nâng cao sức mạnh của hệ thống chính trị dưới sự lãnh đạo cuủ đảng, xây dựng giai cấp nông dân, củng cố liên minh công nông trí, tạo nền tảng kinh tế xã hội và chính trị vững chắc, bảo đảm thực hiện thành công sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa theo đinh hướng xã hội chủ nghĩa''. Vẫn là công thức, là khẩu hiệu, là lưỡi gỗ đáng sợ đến phát khiếp.

Cho nên giải pháp đầu tiên cần kíp là: từ bỏ kiểu ra nghị quyết hình thức theo công thức và khẩu hiệu, rất chung chung, không có biện pháp cụ thể, đọc rất kêu nhưng trống rỗng. Những ''giải pháp'' chủ quan kiểu hô khẩu hiệu đang bị thực tế phủ định. Nghị quyết 7 nói về chống lạm pháp, giữ giá... chưa kịp khô mực thì sáng nay giá xăng nhảy chồm lên 19 ngàn đồng/lít (tăng 1 phát 30%), chứng khoán gượng dậy 1 tuần lễ hy vọng vượt 500 điểm sáng nay lại chúi xuống 470 điểm, bài học sốt dẻo cho ai khai sinh ra Nghị quyết 7 sặc mùi ảo.
Sao không tổng hợp để báo cáo ra cuộc họp vô vàn góp ý, kiến nghị, gợi ý, chất vấn mang tinh thần xây dựng của trí thức, nhà khoa học, nhà báo, thanh niên ... Biết bao giải pháp hay ở trong đó. Ngay ở trong nước, trên các báo và mạng Đại đoàn kết, Thanh niên, Tuổi trẻ, Vietnam Net, Tiền Phong, Tia Sáng, Pháp luật, Lao động, Viện nghiên cứu phát triển IDS...cũng như trên báo bị cấm mà không cấm được như Tự do Ngôn luận, Tổ Quốc, Nhà báo tư do, Phía trước ... có biết bao ý kiến hay, có tinh thần xây dựng, vì đất nước.
Có bạn đọc gửi email riêng cho tôi nhận xét bài báo tôi viết ngày 7-7-2008 về hội nghị 7 là xác đáng, nhưng sao không đưa ra giải pháp? Xin trả lời là có giải pháp chứ. Nhiều giải pháp hữu hiệu cao nữa. Có giải pháp trong tầm với của đáng CS, có giải pháp đòi đảng CS phải tự lột xác, điều này có phần khó, phải chịu hy sinh cho dân cho nước, khi mỗi vị trung ương đều đã giàu sụ hết cả rồi, có thể cho đời con, đời cháu, thế mà họ vẫn còn ham, còn tham...

Giải pháp mạnh, như đã nói có tác dụng ngay là sòng phẳng hoàn trả nông dân cá thể quyền sở hữu ruộng đất, sở hữu rừng (ở miền núi) vốn có từ ngàn xưa, còn tồn tại dưới thời phong kiến và thực dân Pháp, cùng với cả Tự điền (ruộng dành cho cúng lễ của các dòng họ) cũng như Học điền (để khuyến khích học sinh giỏi). Nông dân làm chủ hoàn toàn ruộng đất sẽ chăm sóc từng thửa ruộng như chăm bẵm cho con đẻ ruột thịt của mình, không còn là ruộng của ai khác được giao, được mượn để lúc nào cũng có thể bị đòi lại, thu hồi! Lúc ấy ruộng đất có chủ, thuận mua vừa bán, không còn hà hiếp, mua rẻ như bèo để các quan CS bán lại đắt hơn vàng. Phải có quyết tâm cao, đúng, có lợi cho dân cho nước là làm; sẽ chấm dứt cảnh ly nông, ly hương, hết chuyện thu hồi, đền bù, sổ xanh, sổ hồng, sổ đỏ ...Việc hình thành trang trại nông nghiệp từ nhỏ đến lớn sẽ thuận theo quy luật của thị trường, nhanh, vững, trong ứng dụng kỹ thuật mới lợi nhuận cao. Nông thôn sẽ vươn dậy.

Một giải pháp mạnh, có hiệu quả cực lớn là chống tham nhũng thật lòng. Ít ra cũng như Trung quốc: hàng loạt ủy viên trung ương bị truy tố, hàng chục ngàn cán bộ cao cấp ra tòa, ủy viên bộ chính trị cũng có thể bị tử hình, ủy viên bộ chính trị hàng thứ tư, kiêm bí thư thành phố cực lớn là Thượng Hải đầy thế lực cũng bị truy tố và tù mọt xương. Ở Việt nam, vụ bí thư tỉnh ủy Cà mau bị '' cảnh cáo '' vừa rồi chỉ là chuyện đùa cợt trước công luận. Vụ lật án, rồi bắt giam các nhà báo dám tố cáo quan tham, bịt chặt mồm báo chí là biểu hiện rõ của thái độ đánh trống bỏ dùi trơ trẽn của người lãnh đạo.

Biện pháp kinh tế mạnh, cần thiết, cấp bách, có kết quả ngay tức khắc nếu thật có ý muốn là chấn chỉnh gấp, quản lý chặt lại các tập đoàn kinh tế quốc doanh, vốn xưa nay được nuông chiều, ưu đãi quá đáng, hư hỏng tận gốc, kế toán lem nhem, giữ chặt độc quyền, bung ra buôn tiền, kinh doanh bất động sản, đầu cơ chứng khoán, du lịch, khách sạn. Các chuyên gia quốc tế cho rằng chỉ cần chấn chỉnh thật sự 7 tập đoàn và 86 Tổng công ty quốc doanh trong số 1.720 doanh nghiệp nhà nước hiện còn lại là có thể đỡ tổn thất ít nhất hơn 12.000 tỷ đồng (bằng hơn nửa tỷ US$) trong năm 2008. Đã thành nổi tiếng về bê bối là các Tập đoàn Đóng tàu thủy, Than-khoáng sản, Hàng không, Điện lực, Dầu khí, Viễn thông, Xây dựng (miền Trung ), Chè, Cao su, nợ lớn, lỗ nặng, phung phí vô kể tài nguyên quốc gia, được ngay các nhà kinh tế lão luyện trong nước gọi là bọn '' phá gia chi tử '', lẽ ra phải là đàn bò sữa nuôi sống cả nước. Bộ chính trị có dám mở một phiên họp riêng sắn tay chấn chỉnh, mổ sẻ cái ung bướu chết người này không ? Chậm một ngày là tai hại thêm một ngày đấy. Một bản báo cáo xoa dịu không che dấu nổi khối ung bướu đã di căn cực kỳ khó chữa này.

Biện pháp mạnh rất hiệu quả để tiết kiệm ngay hàng vài tỷ đôla là giản đơn hóa bộ máy cực kỳ cồng kềnh nặng nề của đảng cộng sản. Vẫn còn bày ra quá nhiều ban bệ, vụ, viện, phòng, ban ở mọi cấp, hiệu xuất thì ít, dẫm đạp lên bộ máy chính quyền thì nhiều. Chính ban tổ chức trung ương đảng kêu trời rằng bộ máy viên chức của đảng và chính quyền ở tỉnh Thanh hóa hiện có đã gần bằng số viên chức thuộc phủ toàn quyền Đông dương năm 1940. Ở trung ương, một ví dụ rất nhỏ: riêng Học viện chính trị Quốc gia mang tên Hồ chí Minh được một số trí thức đánh giá là đông đảo nhất, nhiều thạc sỹ, tiến sỹ (giấy không ít) nhất, lương cao nhất, chiếm nhiều nhà sang nhất, nhiều bổng lộc, đi nước ngoài nhiều nhất, đi lại bằng xe cộ sang nhất, nhưng hiệu quả cho nhân dân thì vô cùng ít ỏi, lại có khi tai hại nhất vì bảo thủ và giáo điều nhất.

Một biện pháp đơn giản có hiệu quả ngay là 14 vị bộ chính trị nêu gương về tiết kiệm, như không dùng xe ôtô loại quá sang (de luxe), chỉ dùng xe đủ tốt đi trong thành phố, nêu gương cho các ủy viên trung ương, các bộ trưởng... thì đã dôi ra khối của cho xã hội. Không có ai cười được mình, uy tín quốc gia không bị giảm, mà còn được thế giới ca tụng và nhân dân khen ngợi. Xin cứ làm thử mà xem. Chớ có như ông chủ tịch thủ đô Hànội đi xe ngoại hạng Lexus giá trị bằng 4 ngàn con trâu mộng, thành bia miệng để đời. Xin nhớ gương của Liên bang Đức tiệc quốc gia chỉ có 3 món cùng với bia, không rượu, so với Đại yến trong Đại lễ đường Bắc kinh 14 món đủ loài cá, lợn, bò, dê, sơn hào hải vị, với rượu mạnh Mao đài tửu tu thả cửa, có ai ca ngợi đâu !

Xin nhắc lại lời khuyên của ông Lý Quang Diệu là tập trung sức cho giải pháp gốc: không ai dám tham nhũng (vì sợ, bị trị rất nặng), không ai có thể tham nhũng (vì luật và lệ nghiêm, kiểm tra chặt), không ai cần tham nhũng vì lương đủ sống) và tuyên truyền lối sống thanh bạch trong sáng, không đua đòi hưởng thụ, nhất là thanh niên. Ở ta thì ai cũng tham nhũng được, hầu như thả lỏng, đua đòi nhau đút lót, nền ''văn hóa của ăn vụng và chùi mép''.

Xin tìm cho ra một gương sáng như Tưởng Kinh Quốc ở Đài Loan. Một tấm gương thanh bạch, trong sáng; lên làm tổng thống năm 1978, ông liền quyết định ngay lối sống làm gương của chính phủ, tự mình ở nhà hẹp, đi xe ôtô bình thường, giảm chi phí yến tiệc, cấm ngặt tệ quà cáp, không cho con nuôi, em, cháu mình vào làm cán bộ viên chức bộ máy nhà nước theo kiểu ''một người làm quan cả họ được nhờ'', còn tự nguyện góp 3 phần tư lương tổng thống cho quỹ xã hội và từ thiện, cả gia đình sống thật giản dị, vui lòng trong nếp sống thanh bạch cao quý. Tự ông đôn đốc chống và trị tham nhũng, kiểm soát gắt gao chi phí ngân sách quốc gia. Đời sống toàn dân cải thiện rõ từng năm. Xin nhớ cha ông là Tưởng Giới Thạch không hề cử ông lên thay mình; cha ông mất năm 1975, sang năm 1978 Tưởng Kinh Quốc mới được bầu. Ông mất năm 1988, để lại một mô hình phát triển nhanh, bền vững, có nét văn hóa cũ-mới hài hòa kiểu Đông Bắc Á, thành nếp đến nay.

Còn nhiều biện pháp nữa. Chỉ cần có ý muốn phục vụ người dân. Sao không giao cho Hội Phụ nữ đảm nhận bẳng được việc chấm dứt tận gốc nạn buôn bán phụ nữ, trẻ em và người lao động đang lan rộng sang Cambốt, Thái lan, Mã lai, Nam hàn, Trung đông, để dạy nghề cho chị em và người lao động ?

Còn hơn là mở chiến dịch học tập gương Bác Hồ một cách hình thức nhạt nhẽo vô bổ. Sao không giao hẳn cho Đoàn thanh niên nhiệm vụ vận động ráo riết và thiết thực thanh niên nước ta đang nghiện hút thuốc lá nặng (ở hàng đầu châu Á), nghiện xì ke, ma túy và cai nghiện, giảm bớt bia, rượu, cờ bạc, cá cược đủ loại... Sao không giao cho đội ngũ báo chí sứ mạng tố cáo tham nhũng và lãng phí, không có khu cấm, vùng cấm, cấp bậc cấm, theo chức năng là quyền lực thứ tư đại diện cho công luận, phối hợp chặt với quyền lực của tư pháp và giới luật sư. Sao không giáo dục và vận động Thiếu nhi Việt nam ''không nói tục, không nói dối, không nói ngọng (s lẫn với x, tr với ch, để có đại biểu quốc hội, có giáo sư, tiến sỹ nói trên đài cũng ngọng một cách vô tư), không làm ô nhiễm môi trường'', tôn trọng của công, yêu thiên nhiên...

Xin mỗi công dân Việt nam nghĩ đến cuộc sống của dân mình, của nước mình, mà phát biểu ý kiến ngay thật, công khai, yêu cầu đảng cộng sản vẫn cứ ôm khư khư độc quyền lãnh đạo một cách phi lý thì phải làm những điều ích nước lợi dân. Nước Việt ta không phải là của riêng ai.

Có một biện pháp cơ bản nữa đã chín quá rồi là đảng cộng sản phải chịu chơi theo luật pháp dân chủ, chịu để công dân lập hội, lập đảng rồi ganh đua ngay thật với các đảng ấy, lấy nhân dân và lá phiếu làm trọng tài. Tài giỏi thì ở lại. Hèn kém thì để cho người tài giỏi đức độ hơn thay thế.
Lúc ấy nước ta, dân ta mới có thể đổi đời.

Thời bao cấp, mua gạo chỉ có một cửa hàng mậu dịch, chỉ có một thứ gạo mốc, gạo ẩm, bắt dân phải mua, nay đã có hàng trăm hàng gạo, hàng chục lọai gạo đủ lọai. Đó gọi là đa nguyên kinh tế. Sao về ''chính trị '' lại cứ bắt dân ''mua'' và '' ăn '' mãi một thứ gạo mang nhãn hiệu đảng cộng sản đã mốc thành meo đến hơn nửa thế kỷ rồi.
Cái biện pháp cơ bản chính trị dân chủ đa nguyên nhiệm mầu này, hơn 2/3 nước trên thế giới đã được hưởng, đều qua đấu tranh mà có. Không có một nước nào còn độc quyền chính trị mà dân có giàu sang và hạnh phúc cả.

Dân ta về chính trị đang phải nhá ''gạo mốc độc quyền của mậu dịch'', khi từ láng giềng bay sang mùi gạo tám thơm nức mũi của dân chủ đa nguyên.
Ai mà chịu thấu, phải không bạn.

Paris 22-7-2008.

No comments:

Post a Comment